Cô Nàng Huyền Học

Chương 24: Tìm lại túi thơm (1)





Phó Cảnh lấp l.i.ế.m qua loa một câu, không nói cho anh, chỉ hỏi Cố Sanh: "Đi không?"

"Đi." Cố Sanh không chút do dự.

Phó Hằng đứng đó, cảm thấy mình như một tên ngốc, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu.

Cố Sanh vốn dĩ không phản ứng anh, nhưng chợt nhớ đến chuyện bùa hộ thân, liền đi về phía anh hỏi: "Đồ tôi đưa anh lúc trước đâu?"

Phó Hằng còn đang ngẩn người, vừa nãy nhìn Cố Sanh đi về phía mình, anh lại không cảm thấy ghét bỏ như mọi khi.

Anh suy nghĩ một chút, hỏi: "Cái gì?"

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

"Túi thơm."

Cô nhắc đến túi thơm, Phó Hằng liền nhớ ra. Nhưng cái túi thơm đó anh chắc chắn không thể trả lại, vì lúc đó anh cho rằng đó cũng là thứ lừa gạt, lại không muốn nhận thêm đồ của Cố Sanh, sợ cô dây dưa không rõ, nên tùy tiện cho người khác rồi.

"Cô muốn túi thơm, tôi mua cho cô cái khác là được mà."

Mua cái khác? Có ý gì?

"Tôi muốn túi thơm của tôi, đừng để tôi phải nói lần thứ hai." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Sanh đã có chút mất kiên nhẫn.

Phó Hằng ban đầu không thấy việc mình vứt bỏ túi thơm có gì sai, nhưng bây giờ thấy Cố Sanh như vậy, anh có chút chột dạ.

Anh ho nhẹ một tiếng: "Túi thơm, lúc đó có cô gái muốn, nên tôi đưa cho cô ấy rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe vậy, biểu cảm của Cố Sanh từ từ cứng đờ.

Nguyên chủ vì cứu cha anh ta, đem bùa Bình An đều đưa cho anh, dẫn đến việc bản thân không có bùa Bình An phù hộ, bị xe đ.â.m chết. Mà Phó Hằng, vậy mà lại dễ dàng như vậy đem vật mà nguyên chủ coi như sinh mệnh tùy tiện đưa cho người khác?

Phó Hằng nhìn thấy nét mặt cô thay đổi, hỏi: "Sao vậy? Cái túi thơm đó quan trọng lắm sao?"

Cố Sanh không có vẻ mặt tốt với anh. Vốn dĩ có thể coi như không thù không oán, nhưng bây giờ thì cô thực sự đã ghi vào lòng một khoản nợ. Thế là cười lạnh một tiếng: "Có quan trọng hay không, anh không rõ sao?"

Thật sự là, lần đầu tiên Phó Hằng gặp Cố Sanh là ở bờ sông. Cô ấy không cẩn thận rơi xuống sông, sau khi Phó Hằng cứu cô ấy lên, việc đầu tiên cô ấy làm không phải lo lắng cho bản thân, mà là đi xem cái túi thơm đó thế nào.

Thứ còn nặng hơn cả mạng sống mà còn cần hỏi có quan trọng hay không sao?

Người khác không biết thì thôi, nhưng chuyện này chính là Phó thiếu gia tận mắt nhìn thấy, trong lòng anh ta không rõ sao?

Chẳng qua là đối với người không quan tâm, nên đồ đạc của cô ấy, bất kể có quan trọng hay không, cũng đều không để ý mà thôi.

Cô không muốn nói thêm một câu nào với Phó Hằng, tự mình bấm ngón tay tính một quẻ, bỗng nhiên quay đầu liền đi ra cửa.

Phó Cảnh ở phía sau đuổi theo gọi: "Khoan đã, Cố đại sư, cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi."

Cố Sanh tính ra người giữ túi thơm kia có chút nguy hiểm, để đỡ rắc rối thì nhanh chóng đuổi tới, thế là không từ chối Phó Cảnh.

Phó Cảnh lái xe, sau khi Cố Sanh nói ra phương hướng, lập tức tăng tốc. Hai người không lâu sau đã đến dưới lầu nhà của Lam Tâm.

Mà giờ khắc này, trên lầu đang bùng nổ một trận tranh cãi kịch liệt.