Cô Nàng Huyền Học

Chương 26: Tìm lại túi thơm (3)





"À." Cố Sanh nhàn nhạt ồ một tiếng, biểu thị đã biết, ngay sau đó đi thẳng vào vấn đề chính, đưa tay về phía cô ấy: "Cái túi thơm anh ta để lại cho cô hôm đó đâu?"

Lam Tâm lúc này mới biết cô đến tìm cái đó. Cái túi thơm đó trước đây cô ấy nhìn rất lâu, cảm thấy thật không đáng tiền, nhiều lần đều định vứt đi, nhưng nghĩ lại là của người khác đưa cho Phó Hằng, Phó Hằng lại cho mình, nên không dám vứt.

Kết quả hôm nay lại có người đến muốn thật.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Cô ấy chịu đựng cơn đau trên người, mở một cái tủ, ngồi xổm xuống tìm tìm, cuối cùng lấy ra một cái túi thơm màu xanh nhạt, đưa cho Cố Sanh: "Là cái này à? Lúc ấy tôi đã đoán là nó rất quan trọng, nên vẫn luôn giữ lại."

Cố Sanh mở ra, quả nhiên trông thấy tấm bùa Bình An quen thuộc bên trong. Cùng lúc đó, luồng uất khí đã chặn trong lòng cô mấy ngày nay, dường như đột nhiên tan biến không còn một mảnh.

Cố Sanh biết, đó là oán niệm của nguyên chủ sau khi chết, nhìn thấy Phó Hằng làm nhục bùa Bình An của mình như vậy mà sinh ra. Bây giờ bùa Bình An đã trở về, oán niệm này tự nhiên cũng tiêu tan không còn.

Cố Sanh cẩn thận giấu bùa Bình An và túi thơm vào trong người. Cảm thấy người phụ nữ này vẫn không quá xấu, lại liếc nhìn người đàn ông dưới đất, hỏi: "Cô đã giúp tôi tiết kiệm không ít phiền phức, tôi cũng giúp cô một việc. Người đàn ông này, cô định xử lý thế nào?"

Lam Tâm nhìn người đàn ông vừa bị Cố Sanh đánh ngất xỉu dưới đất một cái, ánh mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ: "Đây là chồng cũ của tôi. Nửa năm trước chúng tôi đã ly hôn, nhưng anh ta vẫn thỉnh thoảng lén lút chạy về, có khi còn đòi tiền và đánh tôi. Nếu không phải căn phòng này đã trả tiền thuê một năm, tôi đã sớm dọn ra ngoài rồi."

Phó Cảnh hơi kinh ngạc: "Cô làm ở quán trà còn thiếu tiền sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lam Tâm cười bất đắc dĩ: "Tôi biết các anh sẽ không tin, nhưng cuộc sống của người tầng lớp dưới, các anh sẽ không hiểu đâu."

Phó Cảnh thực sự không tin, nhưng Cố Sanh lại nhìn cô ấy một cái, nói: "Không cần lo lắng, mẹ cô bốn mươi hai tuổi sẽ chuyển vận, sẽ không sao đâu."

Lam Tâm có chút mở to mắt, vô cùng kinh ngạc.

Cố Sanh lại lấy ra một lá bùa cho cô ấy: "Người đàn ông này là một kiếp nạn trong mệnh của cô, nhưng kiếp số của cô sẽ biến động cùng vận mệnh của mẹ cô. Tôi tặng cô một tấm bùa Bình An, sống qua mấy ngày này là sẽ không sao."

Lam Tâm đã không biết nên nói gì, mà Cố Sanh hiển nhiên cũng không định nói nhiều với cô ấy, chỉ là thấy người phụ nữ này hiếu thảo, lại không có ý xấu, tiện tay giúp một tay mà thôi.

Cũng coi như trả lại ân tình cô ấy đã giữ gìn túi thơm. Nếu không có cô ấy bảo quản tốt, không chừng cái túi thơm này đã bị Phó Hằng ném đến đâu đó rồi.

Khi Phó Hằng rời đi, còn tiện đường xách luôn người đàn ông kia ra ngoài.

Hai người ngồi xe trở về Phó trạch, nửa đường gặp Phó Hằng. Anh ta trông như muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi.

Cố Sanh trực tiếp vượt qua anh ta lên lầu. Ông Phó đã dặn người sắp xếp phòng khách cho cô ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh ngồi xe của Phó Cảnh, đi sân bay rồi lên máy bay, thẳng tiến biên cương.