Cô Nàng Huyền Học

Chương 38: Dự tiệc (1)



Phó Cảnh vẫn còn chút sững sờ. Anh ta biết người phụ nữ này vẫn luôn gọi mình là con hoang, dù tức giận, nhưng cũng không có cách nào, dù sao miệng mọc trên người người khác. Không ngờ hôm nay, cô ta cũng sẽ chật vật như vậy.

Anh ta không biết Cố Sanh hôm qua thu gom cổ lúc nào. Hơn nữa đồ vật ghê tởm như vậy, Cố đại sư vậy mà lại bằng lòng động vào, xem ra là thật sự rất vội vã đi Phong thị.

Anh ta cầm hai vali đã được sắp xếp xong, chuẩn bị ra ngoài lái xe. Đi ngang qua tầng một thì thấy Phó Hằng sắc mặt âm trầm đứng đó, nhìn chằm chằm Hứa Viện.

Phó Cảnh không để ý, chỉ là khi hai người bước ra khỏi cổng, nghe thấy Phó Hằng niệm một tiếng: "Cố Sanh."

Cố Sanh nghe thấy, chỉ tiếc linh hồn nguyên chủ đã hoàn toàn rời đi, cơ thể này cũng sẽ không...

Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh vừa từ phòng ra, liền thấy Phó Cảnh cũng từ căn phòng bên cạnh bước ra.

Chỉ có điều Phó Cảnh mặt không biểu cảm, sắc khí có chút yếu, bước đến lần đầu tiên thậm chí không nhìn thấy Cố Sanh, mãi đến khi Cố Sanh chặn lại trước mặt anh ta, anh ta mới phát hiện.

Phó Cảnh hoàn hồn, chào Cố Sanh: "Cố đại sư, dậy sớm vậy ạ?"

"Ừm." Cố Sanh đáp lời, phát hiện quầng thâm dưới mắt anh ta cũng rất dày, nhịn không được hỏi: "Đêm qua anh đi làm gì vậy?"

"Tôi? Tôi đi ngủ mà." Phó Cảnh nghi hoặc nhìn phòng mình: "Tôi vẫn ở trong phòng, ngủ một giấc đến rạng sáng, sao vậy ạ?"

Cố Sanh lắc đầu: "Anh nhìn dáng vẻ của mình đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phó Cảnh nghe cô nói vậy, dường như mình thật sự có gì đó không ổn, liền quay lại phòng soi gương. Khi ra ngoài, vẻ mặt anh ta vô cùng đặc sắc.

Nếu không phải anh ta đã từng trải qua nhiều chuyện, lúc này có lẽ đã sợ đến mức không biết phải làm sao. Người trong gương sắc mặt tái nhợt, quầng mắt đen kịt, trông như ở quán net thức mấy ngày mấy đêm không chợp mắt vậy.

"Cố đại sư, tôi bị sao vậy?"

Anh ta nhớ rõ ràng đêm qua trước khi ngủ, mình vẫn rất bình thường. Ngủ một đêm dậy, đáng lẽ phải tỉnh táo hơn mới đúng, sao lại biến thành thế này?

Đương nhiên, quan trọng nhất là, bản thân anh ta không hề cảm thấy bất kỳ điều gì bất thường.

Cố Sanh lại nhìn anh ta vài lần, đi đến gần, đầu ngón tay chủ động chạm vào ngón tay anh ta, khiến Phó Cảnh giật mình.

Ngay sau đó, Phó Cảnh liền cảm nhận được một luồng khí ấm áp từ cánh tay chảy vào, dường như chạy khắp toàn thân một vòng, khiến anh ta sảng khoái, tinh thần thiếu hụt trước đó dường như được bù đắp lại.

"Cố đại sư, đây là gì vậy? Tôi cảm thấy thật thoải mái."

Phó Cảnh cảm thấy luồng khí kia biến mất, mới vui mừng hỏi Cố Sanh, lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Sanh có chút tái nhợt, tay rời khỏi người anh ta, trong nháy mắt liền đỡ lấy vách tường.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

"Cố đại sư, cô sao vậy?" Phó Cảnh bị dáng vẻ cô làm giật mình, có chút hoảng hốt muốn đi đỡ cô, Cố Sanh lại lắc đầu: "Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là được."

Cô vừa nãy nhìn kỹ hơn, liền biết Phó Cảnh đây là bị quỷ hút dương khí, mà người trong cơ thể thiếu dương khí, liền sẽ biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của anh ta. Hơn nữa con quỷ kia dường như còn mê hoặc tâm trí con người, trước đó khi cô hỏi Phó Cảnh, anh ta không hề biết mình đã gặp quỷ, tám phần là quỷ đã mê hoặc anh ta quên đi đoạn ký ức đó.