Cô Nàng Lễ Tân Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 8



 

“Vương Thiến Văn ơi là Vương Thiến Văn, lá gan của cô cũng thật là to thật đấy!”

“Đến cả cái ứng dụng đặt phòng của khách hàng mà cô cũng dám tự ý sửa đổi thông tin về trạng thái phòng hay sao? Sao cô không sửa luôn cả cái tên của khách sạn này thành tên của cô luôn đi cho nó tiện thể hả!”

“Tôi… tôi hoàn toàn không có làm như vậy mà…”

Bị tôi quát cho một trận đến mức choáng váng cả mặt mày, đôi mắt của cô ta ngay lập tức hoe đỏ cả lên, rồi vội vàng núp ra phía sau lưng của Ôn Minh mà túm chặt lấy vạt áo của anh ta:

“Làm sao mà tôi lại có thể làm ra một chuyện như vậy được chứ? Khi mà vị khách đó nổi nóng lên thì tôi còn đã cố gắng giải thích một cách rõ ràng rằng đó là do lỗi của hệ thống, chứ hoàn toàn không hề có liên quan gì đến tôi cả đâu?”

“Tại sao cứ hễ có chuyện gì xảy ra là chị lại nghĩ ngay đến tôi đầu tiên như vậy hả? Tôi có nợ nần gì chị hay sao? Tự dưng lại đi vu oan cho tôi làm cái gì cơ chứ?”

Càng nói thì cô ta lại càng tỏ ra oan ức hơn nữa, Vương Thiến Văn còn lén lút lau đi những giọt nước mắt sau lưng của Ôn Minh, gương mặt của cô ta trông như thể vừa mới bị tôi dọa cho một phen khiếp vía vậy.

Nhận thấy cô ta sắp sửa bật khóc đến nơi rồi, Ôn Minh ngay lập tức lên tiếng để bênh vực:

“Này Lê Minh Nguyệt, cô nói chuyện thì cũng nên lựa lời một chút đi chứ!”

“Nếu như cô không hề có bất kỳ bằng chứng nào trong tay thì đừng có mà tự ý đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của Thiến Văn như vậy! Cô ấy đâu có phải là một cục đất sét để cho cô muốn nặn thành kiểu gì thì cũng đều được đâu, tại sao cô cứ phải nhằm vào một mình cô ấy mãi như vậy là sao hả!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gương mặt của tôi vẫn không hề thay đổi chút nào:

“Tôi xin được nhắc lại một lần nữa, tôi hoàn toàn không bao giờ vì tư thù cá nhân mà lại cố tình nhằm vào bất kỳ một ai cả.”

Nhìn hai người bọn họ đang cố gắng diễn cái trò hề buồn nôn này đến mức tôi chỉ muốn tự mình c.ào m.ù cả hai mắt đi cho rồi, gương mặt của tôi lại càng trở nên lạnh lùng hơn nữa:

“Sự việc lần này đã làm cho cấp trên phải nổi giận đùng đùng, thậm chí còn phải gọi điện thoại vào giữa đêm hôm để mà hỏi han cho ra lẽ, vậy thì rõ ràng là cô ta có làm hay không thì cũng đã không còn cần đến tôi phải lên tiếng nói nữa rồi.”

“Cô hoàn toàn không có bất kỳ bằng chứng nào cả!”

Ôn Minh bị tôi nói móc cho một câu, không thể nào chịu đựng nổi nữa liền gắt gao lên tiếng:

“Nếu như không có bằng chứng trong tay thì cô đừng có mà nói năng một cách bừa bãi như vậy! Lãnh đạo chỉ mới nói rằng có khách hàng phàn nàn về việc thông tin trực tuyến và thông tin ngoại tuyến không hề khớp với nhau, vậy thì tại sao cô lại dám cả gan chắc chắn rằng đó là do một mình Thiến Văn đã làm chứ?”

“Tôi thậm chí còn cảm thấy rằng có thể là do đường truyền mạng bị chập chờn nên trạng thái phòng đã tự động đóng lại, chứ hoàn toàn chẳng hề có liên quan gì đến cô ấy cả đâu.

Trên cái cõi đời này đâu phải chỉ có một mình cô là biết cách cãi lý đâu!”

Tôi chẳng thèm liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái nào cả, mà quay sang nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Vương Thiến Văn:

“Cô có dám chắc chắn, và khẳng định rằng bản thân mình hoàn toàn vô tội, không hề làm bất cứ điều gì sai trái hay không?”