Bạch Dương thấy Đại Nha nhìn mình với ánh mắt ngay thẳng và rực rỡ, liền bật cười hỏi:
"Đồng chí Đại Nha, cô tìm tôi có việc gì sao?"
Giọng nói của anh ta trầm ấm, vô cùng quyến rũ.
Từ nhỏ đến lớn, trái tim thiếu nữ của Vệ Đại Nha chỉ rung động hai lần. Một lần là khi gặp Trần Xuyên—người từng lén nhìn quả phụ Vương tắm rồi ngã từ trên tường xuống. Lần còn lại chính là bây giờ.
Không bàn đến những hành động thô bỉ của Trần Xuyên, khi Vệ Đại Nha gặp anh ta lần đầu, anh ta trông thật bảnh bao. Chàng trai trẻ với đôi mắt trong sáng, vai mang một con thỏ vừa săn được, tay xách một con gà rừng bị bẫy chết. Anh ta ung dung bước trên bãi cỏ hoang, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, khóe môi khẽ nở nụ cười mỏng. Dẫu bước đi có phần phóng túng, hình ảnh ấy vẫn dễ dàng len lỏi vào trái tim thiếu nữ của cô ấy.
Cảm giác rung động khi ấy có lẽ là do nhìn người chưa thấu, chưa hiểu về tình yêu mà xúc động vẩn vơ. Nhưng còn lần rung động và nhịp tim loạn nhịp bây giờ thì sao?
Vệ Đại Nha cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c mà lao thẳng đến chỗ Bạch Dương.
"Ờ…ờ…ờ… Đồng chí Bạch Dương, anh có rảnh không? Tôi có một bài không giải được. Đồng chí Bạch Đình Sinh trong tổ tôi bảo anh chắc sẽ biết, nên tôi đến hỏi thử."
Lưỡi của Vệ Đại Nha dường như không chịu phối hợp, líu lại không nói tròn câu.
Nghe nhắc đến "Bạch Đình Sinh," nụ cười trên môi Bạch Dương thoáng chững lại. Anh ta nhìn Vệ Đại Nha với ánh mắt dò xét, xoa đầu tóc ngắn, gật đầu: "Đưa bài cho tôi xem nào. Không thấy đề, tôi cũng không chắc mình giải được hay không."
Vệ Đại Nha nhanh chóng đưa tờ giấy trong tay cho anh ta. Khi Bạch Dương nhận lấy, cô ấy lập tức rụt tay lại như vừa chạm vào điện. Từ cổ đến vành tai, từng tấc một đều đỏ bừng.
Bạch Dương xem đề một lúc, rồi quay vào phòng lấy bút và quyển sổ. Anh ta viết lời giải lên sổ, sau đó xé tờ giấy đưa cho Vệ Đại Nha. "Bài này giấu khá nhiều mánh khóe. Phải biến đổi vài lần các điều kiện đã cho, rồi sẽ dễ hơn. Tôi đã viết quy trình giải ra giấy, cô xem thử, có chỗ nào không hiểu thì hỏi."
Vệ Đại Nha vốn đã tưởng tượng ra cảnh Bạch Dương giải thích cặn kẽ cho mình, một viễn cảnh đầy màu sắc lãng mạn. Gương mặt cô ấy đỏ bừng, nóng ran, gần như muốn bốc khói. Nhưng kết quả, anh ta chỉ đơn giản đưa bài giải và bảo cô ấy tự đọc. Cô ấy như bị dội một gáo nước đá lạnh buốt, khiến mọi mộng mơ đều tan biến.
Cô ấy gượng gạo đáp một tiếng "Ừm," cố gắng trấn tĩnh. Nhìn qua lời giải trên giấy, cô ấy tập trung vào những bước biến đổi ban đầu, suy nghĩ một hồi rồi bỗng nhiên thông suốt. Lập tức, cô ấy nghiêm túc cảm ơn Bạch Dương rồi quay lưng định rời đi.
"Đợi đã," Bạch Dương gọi cô ấy lại, như thể có điều gì thôi thúc. "Đồng chí Vệ Đại Nha, cô định thi đại học phải không?"
Vệ Đại Nha đang rối bời liền gật đầu.
"Vậy cô định thi trường nào? Chuyên ngành gì?"
"Tôi chưa nghĩ đến. Chỉ cần đỗ đại học là tốt rồi. Còn chuyên ngành thì… chắc là kinh doanh." Vệ Đại Nha bình tĩnh đáp.
May
Bạch Dương cười rạng rỡ dưới ánh nắng: "Trùng hợp quá. Tôi cũng muốn học kinh doanh. Hay là sau này chúng ta cùng ôn thi? Có gì không hiểu có thể trao đổi với nhau. À, tôi định thi Đại học Kinh tế và Thương mại Thủ đô. Nếu muốn học kinh doanh, trường này là nhất. Cô cũng nên thử thi vào đó."
Vệ Đại Nha trong lòng đang thầm trách: "Anh có thể đừng cười như vậy được không? Cười thế này dễ làm người ta xao xuyến lắm!" Nhưng ngoài mặt lại ngoan ngoãn đồng ý.
Trên đường về tổ mua sắm, nếu không ngại bị người khác xem là kẻ thần kinh, có lẽ cô ấy đã nhảy múa một điệu vui vẻ giữa đường rồi.
Thế là nhóm học tập của Vệ Đại Nha và Bạch Dương ra đời. Hai người thường xuyên gặp nhau để trao đổi bài vở. Hầu hết thời gian, Bạch Dương giảng giải những chỗ khó hiểu cho Vệ Đại Nha. Chỉ thỉnh thoảng mới có một lần cô ấy hiểu rõ hơn Bạch Dương.