Vệ Đại Trụ cười hề hề, đứng dậy, khoác tay bà cụ, vừa kéo bà cụ vào nhà vừa giải thích: "Mẹ, mẹ đừng giận! Năm đó con theo đội trưởng đi đánh giặc, bị thương ở sau đầu, quên hết rất nhiều chuyện. Sau này, đơn vị cấp biên chế cho con, còn sắp xếp công việc. Nhờ tư lệnh giới thiệu, con gặp Ngọc Thư, bọn con kết hôn dưới sự chứng kiến của Đảng, nhà là đơn vị cấp. Hè năm nay... À không, tính ra là năm ngoái rồi, xảy ra chút chuyện. Con bị va đầu, phải nằm viện một thời gian. Quân y của đơn vị mời một bác sĩ giỏi du học về chữa trị, bảo rằng trong não con có cục m.á.u bầm chèn ép. Sau khi đổi thuốc, trí nhớ con mới dần dần hồi phục, nhớ lại chuyện nhà mình."
Vệ Đại Trụ thân thiết kéo tay bà cụ Vệ, vừa nói vừa lôi bà cụ vào nhà, lại còn nháy mắt ra hiệu cho Vệ Nhị Trụ. Nhưng Vệ Nhị Trụ cứ lau nước mắt mãi, hoàn toàn không hiểu ý anh trai, khiến Vệ Đại Trụ thở dài ngao ngán.
Ngày trước, khi anh ấy rời đi, anh ấy và cậu em trai ăn ý đến mức chỉ cần bĩu môi một cái là hiểu nhau. Giờ đây thì sao... Đứa em trai từng chạy theo anh ấy khắp nơi cũng đã tóc bạc rồi.
"Xuất viện xong, con xin phép đơn vị nghỉ phép thăm nhà, còn tìm đội trưởng cũ xác nhận lại ký ức của mình. Cuối tháng Chạp, con lên đường từ tỉnh Quảng Việt, ngồi tàu lửa xanh trở về. Hai đứa nhỏ không quen với cái lạnh ngoài này, bị ốm ở tỉnh thành mấy ngày. Trên đường bị chậm trễ, hôm kia mới ra viện, đêm qua mười một giờ hơn mới tới huyện, xe về thôn mình hết chuyến nên cả nhà phải ngủ lại nhà khách. Sáng nay dậy sớm chờ xe khách, nhưng xe hỏng dọc đường... Mãi mới tới làng, đã qua giờ cơm trưa. Con không biết nhà mình xây lại, tới khu cũ thì thấy một cái ao, ngớ người luôn. Hỏi thăm bác Canh mới biết mọi người đã dọn về nhà mới."
Bà cụ Vệ bị Vệ Đại Trụ kéo vào nhà lúc nào không hay, đến khi ngồi xuống giường sưởi đầu óc mới tỉnh táo lại. Bà cụ giơ tay vỗ mạnh vào sau đầu anh ấy một cái:
"Mày từ bé đã nói lắm rồi, giờ hai mươi năm trôi qua mà vẫn nói lắm thế hả?"
Bà cụ không dùng nhiều sức, nhưng cái mũ trên đầu Vệ Đại Trụ vẫn bị đánh bay, để lộ ra một vết sẹo dài bằng ngón tay phía sau đầu.
Bà cụ Vệ sững lại, chỉ vào vết sẹo trên sau đầu của Vệ Đại Trụ, hỏi:
“Cái này là thế nào đây?”
Vệ Đại Trụ thản nhiên vò mớ tóc ngắn trên đầu, nhặt chiếc mũ rơi đặt lên tủ đầu giường. “Con đã nói với mẹ rồi mà, va phải, khâu mấy mũi thôi, không sao đâu!”
Bà cụ Vệ không tin, ánh mắt quét qua người Đại Trụ rồi dịu mặt, quay sang nhìn Tạ Ngọc Thư:
“Cô là con dâu nhà này phải không? Gọi thế nào đây?”
Tạ Ngọc Thư có chút lúng túng trước tính cách khó đoán của mẹ chồng, cố gắng lấy dũng khí, mỉm cười đáp:
“Mẹ, con họ Tạ, tên Ngọc Thư. Chữ Ngọc trong ngọc ngà, chữ Thư trong sách vở. Con là người Tấn Bắc, làm quân y ở đơn vị của Đại Trụ. Chúng con gặp nhau trong quân đội. Đây là hai đứa nhỏ, đứa lớn là Vệ Quốc Kiện, mười hai tuổi, còn đứa nhỏ là Vệ Quốc Khang, chín tuổi, cả hai đều học ở trường tiểu học dành cho con em trong đơn vị.”
Giới thiệu xong, Ngọc Thư quay sang hai con, giục:
“Mau chào bà nội đi! Các con vẫn hay hỏi tại sao nhà khác có ông bà, còn mình thì không phải không? Đây chính là bà nội của các con, có thấy thân thiết không nào?”
Chương 15
Vệ Quốc Kiện nhớ lại hình ảnh bà cụ này tay cầm cây chổi lớn đuổi đánh bố mình, không cách nào thốt lên hai chữ "thân thiết", chỉ biết gãi đầu lí nhí gọi một tiếng:
“Bà ạ.”
Bà cụ Vệ vui vẻ đáp lời, rồi nhìn sang Vệ Quốc Khang. Cậu nhóc rụt rè, theo anh trai gọi nhỏ:
“Bà ạ.” Sau đó, đỏ mặt trốn ra sau lưng anh trai.
Bà cụ cười rạng rỡ:
“Đều là những đứa trẻ ngoan. Ngọc Thư, mau lên giường sưởi cho ấm, ngoài kia lạnh lắm. Đại Nha, Nhị Nha, hai đứa cầm chìa khóa của mẹ, vào tủ lấy bát hạt dẻ, hạt bí và đậu phộng mùa thu năm ngoái ra đãi chị dâu và các cháu. Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, các anh em còn đứng ngây ra đó làm gì? Không biết chào hỏi à?”
Rồi bà cụ quay sang chỉ huy:
“Tứ Trụ, con mang một cái đùi dê ra hầm cho nhà anh cả. Tam Trụ, xách một cái chân giò sang đổi lấy con gà mái già nhà dì hai để làm gà hầm. Nhị Trụ, con dọn dẹp căn phòng phía đông, chuyển hạt giống vào bếp, mấy bắp ngô chưa bóc thì treo lên mái hiên, quét dọn sạch sẽ rồi đốt lò cho ấm. Trong tủ mẹ có một bộ chăn mới cất dành để làm hồi môn, mang ra cho anh cả dùng tạm. Lúc các con cưới, mẹ đã làm thừa ra một bộ cho mỗi đứa rồi, cứ lấy hết cho nhà anh cả. Mùa thu năm nay mẹ lại làm thêm.”
Dặn dò đâu ra đó, bà cụ Vệ xuống giường, lôi ra từ chiếc rổ úp ngược một bao hạt óc chó, lấy một bát, thêm chiếc khóa lớn rồi đưa cho Tạ Ngọc Thư:
“Con dâu cả, con với hai đứa nhỏ ăn chút óc chó đi. Đây là mới hôm qua dì hai con mang tới, hạt tươi, ngon lắm!”
Vệ Đại Trụ ghé lại gần: “Mẹ, mẹ không thể có con dâu với cháu rồi quên mất con trai chứ. Con ăn được óc chó không? Mẹ có ăn không, mẹ ăn thì con bóc cho mẹ!”
Bà cụ liếc nhìn Đại Trụ, lấy chổi lùa anh ấy xuống:
“Đi rửa mặt, thay quần áo bẩn đi. Có mang theo quần áo sạch không? Không thì lấy tạm của Nhị Trụ mà mặc. Hôm nay không giặt được, để mai mẹ giặt cho, phơi trên bếp một giờ là khô.”
“Đại Trụ, vừa nãy con bảo muốn bóc óc chó cho mẹ phải không? Mẹ không nghe nhầm đấy chứ?”
May
Đại Trụ gật đầu:
“Đúng ạ! Con hai mươi năm rồi chưa được ở bên mẹ, mẹ muốn ăn, ai cũng đừng tranh với con, con bóc hết cho mẹ!”
Bà cụ cười lớn, nhìn con trai như nhìn kẻ ngốc:
“Được rồi, chẳng ai tranh với con cả. Con thay quần áo sạch sẽ đi, muốn bóc thế nào thì bóc, cả nửa bao kia kìa, thấy không? Thích thì bóc hết cho mẹ!”
Vệ Đại Trụ không ngờ rằng, sau bao năm xa cách, món quà chào đón mà mẹ ruột dành cho anh ấy lại là… bóc hạt óc chó, hơn nửa bao tải hạt óc chó.
Những quả óc chó hái vào mùa thu vẫn chưa khô hẳn, vỏ ngoài chỉ mới được phơi sơ qua, bên trong còn ẩm ướt. Nước óc chó dính tay khiến đôi bàn tay sạch sẽ suốt hai mươi năm của Vệ Đại Trụ nhanh chóng trở nên đen nhẻm. Tình yêu bao la này từ mẹ, thật sự, anh ấy chưa kịp chấp nhận nổi.
Tạ Ngọc Thư và hai đứa con trai của họ thì thích nghi tốt hơn. Tạ Ngọc Thư trước khi vào quân đội làm y tá từng sống ở vùng cao nguyên đất vàng Tấn Bắc, nơi nhà cửa chẳng mấy dư dả. Dù sau này cuộc sống của chị ấy và Vệ Đại Trụ khá hơn, chị ấy vẫn không chê điều kiện nhà họ Vệ bây giờ, ngược lại còn cảm thấy thân thuộc.