Các thầy cô giáo trong trường cả ngày làm việc chung, ai ho khan nặng, ai bớt ho đều không thể giấu được đồng nghiệp.
Chỉ trong chưa đầy một tiết học, chuyện một thầy giáo mua trà thuốc từ Đông Chinh và giảm ho nhanh chóng đã lan khắp trường tiểu học Ái Quốc. Hiệu trưởng biết, chủ nhiệm biết, thầy dạy Toán biết, cô dạy Văn biết, thầy dạy lao động biết, thậm chí cả bác gác cổng và bà bác quét dọn cũng biết!
Khi Đông Chinh vừa tan học, thầy giáo đã gọi cậu đến văn phòng. Một đám người lập tức vây quanh cậu. Người thì tử tế, mang tiền nhờ cậu mua trà thuốc, kẻ thì gian xảo, cố moi móc công thức bí truyền. Đông Chinh sợ muốn chết.
Dẫu vậy, Đông Chinh vẫn rất cứng cỏi. Cậu nhận tiền từng người, ghi nhớ kỹ gương mặt họ rồi nói:
"Nhà em hết trà thuốc rồi. Phải chờ vài hôm nữa em mới mang đến cho mọi người được. Em đã ghi tên hết rồi, khi nào có em sẽ mang đến, được không ạ?"
Thầy dạy lao động, người có thói quen nói to như hét, vội vàng thương lượng với cậu:
"Đông Chinh, em có thể mang trước cho thầy một gói không? Ít cũng được, chứ thầy không chịu nổi nữa rồi. Ho nhiều quá, giọng thầy sắp thành cái rổ rách rồi đây. Nếu ngày mai em mang cho thầy, thầy đảm bảo kỳ này em qua môn lao động dễ như trở bàn tay. He he he."
Ba chữ "he he he" đầy ám hiệu khiến ai cũng ngầm hiểu thỏa thuận ngầm ở đây.
Đông Chinh chẳng còn cách nào từ chối, đành quyết định liều một phen.
Tối hôm đó, cậu uống thật nhiều nước, mượn cớ đi vệ sinh rồi len lén ra nhà bếp. Cậu nín thở, cẩn thận nhấc viên gạch chèn trên nắp vại, mở nắp ra và thò tay vào vại lấy thuốc.
Không ngờ, bà cụ Vệ lúc đó cũng đang đau bụng, vừa từ nhà vệ sinh sau vườn trở về. Đôi chân bà cụ run rẩy, nhìn thấy cửa nhà bếp mở liền nghĩ do gió thổi nên định đóng lại trước khi đi ngủ.
Bà cụ vừa đứng ở cửa thì bắt gặp Đông Chinh đang mò mẫm lấy thuốc trong vại. Thảm họa xảy ra.
"Đông Chinh! Cháu đang làm cái gì?!"
Tiếng quát vang trời của bà cụ Vệ làm cả nhà hơn chục người thức giấc. Đông Chinh sợ đến mức suýt tè ra quần.
"Bà… bà… bà, bà sao không ngủ, nửa đêm còn đi đâu thế?" Đông Chinh lắp bắp.
Bà cụ Vệ bước đến gần, sắc mặt đen lại như Bao Công:
"Hay thật! Ngày phòng đêm phòng, cuối cùng không phòng nổi trộm trong nhà! Ban ngày bà đã thấy trong vại thiếu đồ, còn tưởng chuột ăn mất, nghĩ mãi sao chuột lại gặm thuốc. Hóa ra là thằng chuột bự này! Cháu trộm đồ nhà để làm gì? Khai mau!"
Bà cụ quát một tiếng khiến Đông Chinh suýt quỳ xuống, lắp bắp mãi vẫn không trả lời được.
Bà cụ túm lấy cổ áo cậu, định nhấc bổng lên như nhấc gà con. Nhưng Đông Chinh giờ đã cao hơn bà cụ nửa cái đầu, bà cụ đành tặc lưỡi, giáng cậu một cái đập tường, vơ lấy cây củi:
"Khai không? Khai thì bà tha, không khai thì hôm nay cháu sẽ biết tay bà!"
Vệ Nhị Trụ và Lan Tử cứ tưởng con trai ra ngoài đi vệ sinh, thắc mắc sao mãi chưa về. Nghe tiếng bà cụ gầm lên, họ hốt hoảng:
"Nhị Trụ, Đông Chinh ăn trộm đồ gì của mẹ vậy?!"
May
Lan Tử sợ đến run rẩy, vội mặc thêm áo lao ra ngoài, Nhị Trụ theo sát sau. Tây Chinh cũng nhanh chóng chạy tới.
Chỉ vài phút sau, cả nhà họ Vệ đã đứng đông đủ ngoài cửa bếp, hóng chuyện bà cụ "thẩm vấn" Đông Chinh.