Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 164



Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, hai anh em lớn lên ở Dung Thành, dù thường nói tiếng phổ thông nhưng phương ngữ nơi đây họ vẫn nghe hiểu được. Hai người liền làm phiên dịch cho bà cụ. "Bà ơi, họ đang cười chúng ta mặc đồ dày quá."

Bà cụ Vệ vỗ vai hai cháu, nói: "Kệ bọn họ đi. Một lũ quê mùa, chưa từng thấy người phương Bắc bao giờ à? Chúng ta từ Bắc xuống đây, suốt đường đi qua bao nhiêu chỗ tuyết rơi. Nếu không mặc dày, chắc giờ đã c.h.ế.t cóng rồi."

Tiếng địa phương Dung Thành khó nghe khó hiểu, nhưng giọng nói của người thôn Đầu Đạo gần như là tiếng phổ thông. Những người qua đường đều nghe rõ lời bà cụ.

Mấy người nọ không ngờ trong nhóm bà cụ lại có người nghe hiểu tiếng Dung Thành, vội vàng ngừng nói, giả bộ như không có chuyện gì rồi nhanh chóng bỏ đi.

Không phải vì họ nhát gan, mà do dáng người cao to trời sinh của người phương Bắc. Ba anh em Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ, và Vệ Tứ Trụ đứng sừng sững như ba cây cột thép, người khác không dám bén mảng. Thêm vào đó, anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang cũng không nhỏ con chút nào. Nếu đám thanh niên đó có định xông vào đánh thì chắc cũng phải quỳ xuống xin tha.

Điều họ không biết là, trong đoàn người nhà họ Vệ, chiến đấu giỏi nhất không phải ba người đàn ông như những cây cột kia, cũng chẳng phải mấy thanh niên, mà chính là bà cụ Vệ – người tuy nhỏ nhắn nhưng sức mạnh và tinh thần vượt trội cả nhà.

...

Trời đang rả rích mưa, gia đình họ Vệ đứng chờ ở ga tàu Dung Thành mà không biết phải đi đâu.

May

Quân đội ở đâu? Nhà mà Vệ Đại Trụ sắp xếp ở đâu?

Trong lòng bà cụ Vệ bắt đầu hối hận. Đáng lẽ bà cụ phải hỏi rõ ràng mọi chuyện trước khi lên đường. Nếu hỏi kỹ, đâu có cảnh bơ vơ đứng ngẩn ngơ ở ga tàu thế này.

Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang dù sống ở đây mười năm, nhưng họ hầu như chưa bao giờ tới khu vực ga tàu này. Mỗi lần đi đâu đều có Vệ Đại Trụ hoặc Tạ Ngọc Thư dẫn theo, nên không nhớ được đường.

Ở thôn Đầu Đạo, bà cụ Vệ vốn oai phong bao nhiêu thì khi đến Dung Thành lại trở nên nhỏ bé, yếu ớt. Người ta nói gì, bà cụ nghe không hiểu; các biển chỉ đường bên đường, bà cụ cũng không đọc nổi.

Đúng lúc bà cụ quyết định, khi tìm được Vệ Đại Trụ phải mắng cho một trận, thì hai chiếc xe jeep lao đến từ xa.

Hai chiếc xe dừng lại bên lề đường không xa chỗ bà cụ Vệ. Cốc Thạc từ trên xe nhảy xuống, che ô chạy đến bên bà cụ, nói: "Mẹ, mẹ mau che ô rồi vào xe đi. Anh cả đã sắp xếp xe từ trước, nhưng trên đường xảy ra chuyện nên phải ghé đón một người, thành ra tới muộn. Chị dâu cả đã dọn dẹp nhà cửa xong xuôi hết rồi, lên xe về nhà rồi nói chuyện sau."

Nghe Cốc Thạc giải thích, bà cụ Vệ nguôi giận đi phần nào.

Dung Thành được xây dựng và phát triển rất tốt, đường xá rộng rãi, bằng phẳng. Xe jeep chạy trên đường không hề xóc nảy. Khi rời khỏi Dung Thành, con đường dẫn đến quân khu càng bằng phẳng hơn, khiến bà cụ Vệ, vì mệt mỏi cả ngày, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi xe dừng lại ở cổng đông của dãy nhà liên kế gần doanh trại, Vệ Thiêm Hỉ ngó ra ngoài cửa sổ. Thấy xe đỗ trước một sân rộng rãi, bên trong sân còn có một ngôi biệt thự nhỏ kiểu Tây, cô mở to mắt đầy kinh ngạc.

Trong thời buổi này mà sống trong ngôi nhà như vậy, có phải quá phô trương không?

Nhưng nghĩ đến việc nhà này sát cạnh quân khu, chắc hẳn nó đã được duyệt kỹ, Vệ Đại Trụ mới mua, nên cũng không có vấn đề lớn. Vệ Thiêm Hỉ thở phào nhẹ nhõm, quay sang lay bà cụ Vệ: "Bà ơi, đến nơi rồi. Bà nhìn đi, nhà đẹp quá!"

Bà cụ Vệ giật mình tỉnh dậy, nhìn qua cửa sổ, miệng há hốc: "Trời đất, bác cả cháu làm gì thế này? Không phải bảo mua cái nhà vườn thôi à? Sao lại mua cái nhà Tây này? Tường trắng toát thế kia, gió thổi cái là bẩn, ngày nào cũng phải lau, phiền c.h.ế.t đi được."