Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 172



Hít sâu mấy hơi, chị Mã nghiến răng nói:

“Bà cụ, tôi không muốn đôi co với bà ở đây. Nếu bà đã là mẹ chồng của Tạ Ngọc Thư, lại là mẹ của trung tướng Vệ, chắc chắn bà là người có thể làm chủ trong nhà này. Tôi nói chuyện này với bà thì hẳn là có tác dụng. Nhà các người có phải vừa nấu thịt không?”

Sợ bà cụ Vệ chối ngay lập tức, chị Mã liền bổ sung:

“Tôi vừa đẩy xe đạp vào khu gia đình quân đội đã ngửi thấy mùi, trước cửa nhà bà còn có bao nhiêu đứa trẻ đứng xúm xít đấy, bà không thể phủ nhận được!”

“Đúng thế, là nhà tôi nấu thịt. Thì sao? Vé thịt và tiền mang đi mua về đấy. Tôi thấy hai đứa cháu nội mình gầy gò, muốn cho chúng ăn chút thịt. Thì sao nào? Cô định đến đây xin ăn thịt à? Đang mơ giữa ban ngày đấy hả?”

May

Chị Mã thở mạnh, giọng đầy uất ức:

“Bà cụ, nhân dân cả nước còn đang sống trong cảnh khốn khó, bà biết có bao nhiêu người không có cơm mà ăn không? Trong lúc đồng bào còn đang gặp hoạn nạn, bà không những không siết chặt chi tiêu mà còn ăn uống thả ga như thế này. Đây là chủ nghĩa hưởng lạc, là cái đuôi của chủ nghĩa tư bản, không thể chấp nhận được!”

“Phì!” Bà cụ Vệ nhổ một bãi nước bọt thẳng xuống chân chị Mã, làm bà ta hét lên một tiếng rồi vội vàng lùi lại mấy bước.

“Ai nói với cô rằng nhân dân cả nước đều sống trong cảnh khốn khổ thế? Ngay cả ba năm thiên tai trước đây, nhân dân vẫn tràn đầy khí thế, không ai cảm thấy đời mình quá khổ. Ai nấy đều cao giọng hát vang tạm biệt bóng tối của thời đại cũ, chào đón bình minh của thời đại mới. Sao đến lượt cô lại biến chúng tôi thành cảnh nước sôi lửa bỏng thế?”

“Nạn đói đã qua rồi. Người chăm chỉ đều ra đồng khai hoang, đã lâu chẳng lo chuyện thiếu lương thực nữa. Ngay cả mấy người lười biếng, chỉ cần làm hết công việc được đại đội sản xuất giao, kiếm thêm vài công điểm thì lúc chia lương thực cũng không đến nỗi thiếu ăn. Ngày tháng của nhân dân đang tốt lên từng ngày, ai nấy đều cảm thấy năm sau sẽ tốt hơn năm trước. Sao đến miệng cô, chúng tôi lại thành sống trong cảnh đói nghèo khốn khổ rồi?”

“Vĩ nhân từng nói, nhân dân trong xã hội mới phải được hưởng một cuộc sống đủ đầy. Đất nước chúng ta là một quốc gia do nhân dân làm chủ, sao đến miếng thịt mà người dân cũng không được quyết định? Thời phong kiến còn ăn được thịt, giờ là thời đại mới, sao ăn chút thịt lại thành cái đuôi chủ nghĩa tư bản? Đừng có nói nhảm nữa!”

“Cô suốt ngày hô hào muốn cùng đồng bào vượt qua khó khăn, ngoài cái miệng ra thì đã làm được gì thực tế chưa? Cô dành dụm tiền để quyên góp cho đồng bào chưa? Hay đã mua lương thực mang đi phát chưa? Nói xem nào, tôi muốn xem cô giác ngộ chính trị cao đến đâu! Nhà cô không ăn thịt, đúng không? Vậy số tiền tiết kiệm được đâu? Quyên góp được mấy đồng, mấy hào rồi? Nói đi!”

Những lời này là bà cụ Vệ đã chuẩn bị suốt cả buổi sáng. Bà cụ luyện tập trước mặt không khí nhiều lần, đến khi trôi chảy mới dừng.

Chị Mã bị bà cụ Vệ chặn họng không nói được câu nào, mặt đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ.

“Sao không nói gì nữa?Không phải cô suốt ngày kêu gào muốn đứng cùng nhân dân cả nước sao? Ngoài cái miệng ra, cô đã làm được gì thực tế chưa? Nói đi, để tôi ghi lại. Quốc Kiện, lấy giấy bút ra, nghe xem người giác ngộ cao như chị Mã đã làm gì cho nhân dân!”

Mặt chị Mã đỏ gay, ấp úng mãi không nói nên lời.

Giọng bà cụ Vệ càng lúc càng lớn, ầm ĩ đến mức cả khu gia đình quân đội đều nghe thấy. Ban đầu nhiều người chỉ đứng nép sau cửa nghe lén, sau dần dần có người thò đầu ra, cuối cùng thì đứng ngay hành lang xem chuyện náo nhiệt.