Nhưng điều khiến bà ta khổ sở nhất không phải mùi thịt, mà là những lời nói đầy phấn khởi vọng từ hành lang lên, từng câu từng chữ như xát muối vào lòng bà ta.
“Ơ, chị Hoa, nhà chị nay nấu món gì mà thơm thế?”
“Thịt viên đấy! Chồng tôi mê thịt viên lắm. Bao năm bị người ta soi mói, muốn nấu cũng không dám. Giờ có cơ hội rồi, tôi phải làm thật nhiều cho chồng con ăn thỏa thích!”
“Thật ngưỡng mộ thiếu tá Đỗ, nhà tôi thích thịt kho. Tôi vừa mới mua một miếng thịt to về hầm, còn sắm thêm chai rượu nhỏ. Lát nữa anh ấy về chắc vui lắm!”
“Ôi trời, nghe chị nói tôi mới nhớ, chồng tôi cũng thích nhâm nhi rượu. Để tôi chạy đi mua ngay. Hiếm khi được ăn uống thỏa thích thế này!”
“Chị nói gì mà buồn cười thế, từ giờ trở đi khổ tận cam lai rồi. Muốn ăn thịt thì cứ việc nấu, còn ai dám nói được gì nữa chứ? Dám gây sự với mẹ chồng bác sĩ Tạ, liệu có mặt mũi mà bắt bẻ chúng ta không?”
...
Những câu nói ấy như từng nhát d.a.o cắm vào lòng chị Mã, khiến nước mắt bà ta rơi lã chã, như dòng sông vỡ đê. Bà takhông hiểu nổi, tại sao chẳng ai chịu hiểu lòng bà ta?
Chẳng lẽ bà ta không muốn ăn thịt sao? Bà ta cũng muốn lắm chứ! Nhưng bà ta đã cố kiềm chế bản thân, hy sinh lớn lao vì nếp sống văn minh trong khu tập thể quân nhân. Vậy mà đổi lại được gì?
Càng nghĩ càng tức, mùi thịt vẫn tiếp tục quấy nhiễu, không ngừng gợi lên cơn thèm ăn. Bà ta nghiến răng, lồm cồm bò dậy, mở cửa, bước lên xe đạp, phóng đi.
Bà ta cũng phải mua thịt!
Cớ gì mọi người đều ăn được, mà bà ta lại không?
Những người sống trong khu tập thể gia đình quân nhân nếu muốn mua thịt, đa phần sẽ đến điểm cung ứng ở làng bên cạnh. Chỉ có nhà họ Vệ, những người không có công việc cố định, cả ngày rảnh rỗi đi lang thang, mới có thời gian lên tận Dung Thành để chọn mua thịt ngon.
Với tính cách tằn tiện của chị Mã, bình thường chắc chắn bà ta sẽ đạp xe lên Dung Thành để mua thịt. Nhưng hôm nay, bà ta vừa từ Dung Thành trở về, tâm trạng mệt mỏi, cơ thể càng mệt hơn, cái bụng lại réo ầm ầm. Bà ta quyết định chạy thẳng tới điểm cung ứng gần khu tập thể mua một ít thịt, mang về nhà xào một chảo to.
Điều đáng nói là, đến tận bây giờ, chị Mã vẫn cảm thấy bản thân không nên ăn thịt. Bà ta nghĩ ăn thịt là đi ngược lại con đường của quần chúng nhân dân, xa rời quần chúng. Nhưng bà ta thèm quá, không thể chịu được nữa. Vừa ăn, bà ta vừa tự trách bản thân, nước mắt rơi lã chã. Ai không biết còn tưởng bà ta đang ăn thịt tẩm thuốc chuột!
Cả khu tập thể gia đình quân nhân, tám mươi phần trăm nhà đều nấu thịt. Khi đám đàn ông tan làm trở về, còn chưa bước qua cổng khu tập thể, từ xa đã ngửi thấy mùi thịt thơm nức.
Phụ nữ trong khu tập thể sợ nhất là cái miệng của chị Mã, nhưng đám đàn ông thì không sợ, mà là thấy phiền. Ngày nào cũng bị bà ta lải nhải không ngừng, họ cảm giác đầu mình như muốn nổ tung. Thế nên, khi vừa về nhà, nhìn thấy mâm thịt trên bàn ăn, đám đàn ông chưa kịp mừng đã thốt lên câu đầu tiên:
"Hôm nay gan to nhỉ? Không sợ chị Mã lên tận cửa gây sự à?"
"Sợ gì chứ? Chị Mã rốt cuộc cũng gặp khắc tinh rồi. Chính là mẹ của trung tướng Vệ. Bà cụ xót con xót cháu gầy gò ốm yếu, đặc biệt mua thịt về hầm bồi bổ. Chị Mã lại dám đến gây sự. Chị ta tưởng ai cũng dễ nói chuyện như mấy người trong khu tập thể này chắc?"
"Mẹ của trung tướng Vệ nổi tiếng là nóng tính. Bà cụ chỉ tay vào mặt chị Mã mà mắng, liền một mạch nửa tiếng đồng hồ không nghỉ. Nếu không phải tâm lý chị Mã vững, đổi lại là người khác chắc muốn tìm đến cái c.h.ế.t rồi. Các ông không thấy cảnh bà cụ mắng người đâu. Hai tay chống nạnh, nước bọt phun ra như s.ú.n.g máy, đừng nói một mình chị Mã, có mười người như chị ta đến cũng bị bà cụ đè bẹp khí thế."