Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 189



Vệ Nhị Nha vốn là nhân viên tại nhà thuốc này, dù giờ đang đi học đại học, biên chế vẫn treo ở bộ đội. Hiện tại, người trông coi nhà thuốc vẫn là mẹ chồng chị ấy, nên Vệ Nhị Nha đi lại trong nhà thuốc chẳng khác nào đi lại trong nhà mình.

Chị ấy dẫn Thiêm Hỉ vào, mở sổ thuốc ra rồi nói:

"Nhóc Hỉ, nhìn xem, thuốc Đông y trong nhà thuốc bộ đội chỉ có từng này loại. Cháu có phối được bài thuốc mà cô cần không?"

Thiêm Hỉ liếc qua, thấy tất cả những loại thuốc cô út cần đều có, bèn đáp:

"Cô, cô cứ lấy đi. Nhớ đừng nhầm liều lượng. Lấy một thang thôi, để tối nay bà nấu ba nồi thuốc. Một nồi uống tối nay, một nồi uống sáng mai, còn một nồi thì đóng vào lọ mang về trường. Mỗi tuần cô uống một lần là đủ, tuần sau lại về uống. Thuốc này bổ lắm, uống nhiều dễ bị chảy m.á.u cam, hỏa vượng quá cũng không tốt đâu."

Vệ Nhị Nha tin tưởng không chút nghi ngờ. Thiêm Hỉ mỗi lần đọc tên thuốc và liều lượng, chị ấy đều nhanh chóng lấy đúng thuốc, cân đo cẩn thận rồi gói vào giấy dầu đã chuẩn bị sẵn. Sau khi bốc đủ một thang, Vệ Nhị Nha tính tiền, ghi sổ xong xuôi rồi dẫn Thiêm Hỉ rời đi.

Về đến dãy nhà nhỏ, việc đầu tiên chị ấy làm là sắc thuốc. Bà cụ Vệ cuối cùng cũng hiểu ra Vệ Nhị Nha tìm Thiêm Hỉ để làm gì, tưởng Nhị Nha mắc bệnh gì nghiêm trọng, liền lo lắng hỏi:

"Nhị Nha, con làm sao thế? Đang khỏe mạnh sao lại phải uống thuốc?"

Nhị Nha thấy không thể giấu được, mà cũng sợ bị mắng, đành bịa chuyện qua loa:

"Con chẳng phải sắp tốt nghiệp rồi sao? Thời gian học của con ngắn hơn người khác, phải cố gắng học cho xong tất cả các môn, đạt được thành tích tương đương mọi người, nếu không sẽ bị nói này nói nọ. Nhưng con đang mang thai, sức lực không theo kịp. Tối muốn thức học bài thêm, mà cứ buồn ngủ không chịu được. Thi cử, bài tập chất đống cả lên, con nghĩ đến tài năng của nhóc Hỉ nhà mình, nên quay về hỏi thử, không ngờ con bé thật sự có cách."

Vệ Nhị Nha đưa gói thuốc bọc giấy dầu cho bà cụ xem, mặt mày rạng rỡ:

"Mẹ, nhóc Hỉ nói thuốc này bổ khí huyết, tốt cho cả em bé trong bụng. Con phải uống đủ mười hai thang thuốc, mỗi tháng bốn thang, uống ba tháng liền. Con mang lên trường không có chỗ sắc thuốc, phải phiền mẹ nấu trước cho con. Mỗi tuần con về uống, tiền mua thuốc con sẽ bảo Cốc Thạc gửi mẹ."

Bà cụ Vệ giận đến mức định giơ tay lên tát Nhị Nha một cái, nhưng nghĩ đến việc chị ấy đang mang thai, bà cụ lại hạ tay xuống, nghiến răng mắng:

"Con nói cái gì thế hả? Con gái gả đi rồi không phải con do mẹ sinh ra sao? Có chút tiền thuốc mà còn bảo chồng gửi về, là thế nào? Con nghĩ nhà mình nghèo đến mức không mua nổi thuốc cho con à?"

Bà cụ Vệ hào phóng nói tiếp:

"Thuốc này một thang bao nhiêu tiền? Nói mẹ nghe, mẹ đi mua luôn cho."

"…Sáu… sáu đồng một thang." Vệ Nhị Nha ấp úng.

Thuốc Đông y sáu đồng một thang, đó là giá gốc của bộ đội. Nếu mua ngoài tiệm thuốc, ít nhất phải mười lăm đồng mới mua được. Tổng cộng mười hai thang, hết bảy mươi hai đồng, Nhị Nha nào dám để nhà mẹ đẻ trả tiền.

Bà cụ Vệ hơi sững người. Bà cụ nghĩ một thang thuốc cùng lắm chỉ tốn vài hào, không ngờ lại đắt như vậy. Nhưng bà cụ vẫn chịu được, cắn răng bảo:

"Được rồi, tiền thuốc mẹ trả. Cốc Thạc một mình làm việc nuôi cả con đi học, nào là học phí, nào là chi phí sinh hoạt, không thể thêm gánh nặng cho nó được. Con yên tâm, tuần nào con về mẹ cũng sắc sẵn thuốc cho."

May

Nghe bà cụ nói vậy, Nhị Nha hiểu bà cụ sợ mình sống không nổi, liền vừa buồn cười vừa cảm động:

"Mẹ, con với Cốc Thạc không thiếu tiền đâu. Con nghỉ làm để đi học, tuy tiền lương và phụ cấp ít đi, nhưng vẫn đủ để chi tiêu. Lương Cốc Thạc cao, mỗi lần có thành quả nghiên cứu lại nhận thêm tiền thưởng. Mẹ chồng con không giữ tiền riêng, giao hết cho con quản lý. Nhà có ba người, cả ba đều là nhân viên bộ đội, làm sao thiếu tiền được?"

"Với lại, đi học không tốn bao nhiêu. Tuy có thu học phí và chi phí ký túc xá, nhưng sinh viên ở trường con được trợ cấp cao lắm. Tiền trợ cấp mỗi tháng dư đủ trả học phí, chi phí sinh hoạt. Mẹ đừng nghĩ con gái mẹ là đứa khổ sở thiếu thốn, túi con dày cộp đấy!"