Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 192



Bà cụ Vệ ngạc nhiên đáp:

"Thật sao? Bà quá khiêm tốn rồi. Tôi thấy Cốc Thạc được bà nuôi dạy tốt như vậy, làm sao bà lại không biết nấu ăn?"

Bác sĩ Cốc lắc đầu cười:

"Chị không tin thì hỏi thử Nhị Nha đi. Cốc Thạc thậm chí không cho tôi chạm vào bếp!"

Câu chuyện tiếp tục xoay quanh những điều vụn vặt trong nhà. Bác sĩ Cốc kể:

"Khi chồng tôi còn sống, ông ấy lo chuyện nấu nướng. Sau khi ông mất, tôi học mãi cũng không làm được, nên suốt ngày dẫn Cốc Thạc đi ăn ở căng tin. Lâu dần, nó tự học nấu ăn. Thật may là cưới được Nhị Nha làm vợ. Tính tình con bé hiền lành, đảm đang, việc nhà, nấu ăn cái gì cũng giỏi."

Để tiếp lời, bà cụ Vệ cũng không tiếc lời khen Cốc Thạc, như một cách khéo léo nâng cao mối quan hệ giữa hai nhà:

"Nhị Nha quả thật tốt, nhưng Cốc Thạc của chị mới là đứa giỏi giang. Trẻ như vậy mà làm gì cũng giỏi, còn hiền lành, dễ thương, ai mà không thích?"

Câu chuyện giữa hai bà mẹ cứ thế kéo dài, không dứt.

Từ đầu dây bên kia, Từ Đại Côn nói:

"Thím Vệ, bên này bí thư huyện ủy đã đồng ý rồi, nói là sẽ lắp một thứ gì đó trên ống khói của nhà máy phân đạm. Nghe bảo sau khi lắp vào thì sẽ không còn khói làm ngạt nữa. Mọi người đang mong chờ lắm!"

"Thế... cũng được." Bà cụ Vệ đáp, nhưng rõ ràng bà cụ cảm thấy lời Từ Đại Côn nói không đáng tin lắm. Tuy nhiên, bà cụ không hỏi thêm mà chỉ nhắc:

"Không phải mấy người nói là muốn loại trà thuốc của tôi sao? Tôi nói cho mà biết, xưởng thuốc Xuyên Trung đã mua công thức của tôi rồi. Giờ họ đã bắt đầu sản xuất, khoảng hai, ba ngày nữa là thuốc sẽ được chuyển đến bệnh viện Nhân Dân của huyện. Các người cứ đến đó mà mua, chắc chắn có hàng."

Từ Đại Côn ấp úng:

"Mua? Thím Vệ, ý thím là... bọn cháu còn phải trả tiền sao?"

Sắc mặt bà cụ Vệ lập tức sa sầm lại:

"Ngày trước các người lợi dụng tôi chưa đủ à? Hồi đó, vì sợ bị mang tiếng buôn bán bất hợp pháp, tôi mới không thu tiền. Các người nghĩ tôi đi hái thuốc không tốn sức hay sao? Chế biến thuốc không mất công à? Lợi dụng không biết chán à? Lần này xưởng thuốc Xuyên Trung dùng kỹ thuật tiên tiến để chế ra thuốc, họ phải vận hành máy móc lớn, mua nguyên liệu, thuê người sản xuất, rồi còn đặt làm bao bì nữa... Chuyện nào cũng tốn tiền! Hay các người nghĩ tiền của họ là từ trên trời rơi xuống chắc?"

Dù biết bà cụ Vệ cách xa mình hàng nghìn dặm, không thể quay về đánh mình được, Từ Đại Côn vẫn toát mồ hôi hột. Ông ta cười gượng:

"Thím Vệ, cháu không có ý đó. Ý cháu là, chúng ta là chỗ quen biết bao nhiêu năm, thím không thể cho bọn cháu cái công thức thuốc sao? Như thế sẽ đỡ tốn tiền hơn, đúng không ạ?"

"Đúng cái đầu anh! Tôi đã ký hợp đồng với xưởng thuốc Xuyên Trung rồi. Nếu công thức này bị lộ, anh chẳng phải đang hại tôi vào tù hay sao? Muốn mua thì mua, không mua thì ho hen c.h.ế.t đi cũng đáng!"

Bà cụ Vệ giận đến mức cúp máy cái rụp. Rồi đột nhiên bà cụ nhớ ra mục đích chính của cuộc gọi này là để khoe với Tôn Nhị Anh rằng mình sắp nổi tiếng khắp cả nước. Bà cụ lắc đầu tự nhủ:

"Người ta bảo già rồi thì tính tình sẽ điềm đạm hơn, sao mình lại chẳng kiềm chế nổi nhỉ?"

Không cần bà cụ Vệ phải đi khoe khoang với Tôn Nhị Anh, Từ Đại Côn nhận được điện thoại chẳng mấy chốc đã loan tin khắp làng. Tuy nhiên, kết quả lại hoàn toàn ngược với mong muốn của bà cụ Vệ. Khi nghe Từ Đại Côn nói rằng bà cụ Vệ đã bán bài thuốc bí truyền cho một xưởng dược và từ giờ nếu muốn dùng "trà dược đặc chế bà cụ Vệ" thì phải bỏ tiền ra mua, phần lớn dân làng đều tỏ ra kinh ngạc và tức giận.

“Bà cụ Vệ bị tiền làm mờ mắt rồi sao? Cả làng sống với nhau bao nhiêu năm, giờ bà ấy còn muốn kiếm tiền từ hàng xóm à?”

May

“Đúng là người ta phát đạt rồi thì khác hẳn, dọn đi hưởng thụ, quay lưng lại quên hết bà con. Sao bà ấy không nghĩ xem ngày xưa chính những người bà con mà bà coi thường đã giúp đỡ bà ấy thế nào? Nếu không có họ, một mình bà ấy làm sao nuôi nổi ngần ấy đứa con?”