Những nỗ lực này từ cục quản lý dược phẩm và viện Y Dược Kim Lăng chẳng khác nào hai lần quảng cáo miễn phí cho trà thuốc.
Những ai chưa biết về trà thuốc hoặc nghi ngờ hiệu quả của nó giờ đây không còn lăn tăn. Trong thời buổi này, uy tín của các cơ quan chính phủ vẫn rất cao.
Thế là, cơn sốt săn lùng trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ bùng nổ khắp nơi, hết đợt này đến đợt khác, kéo dài mãi không nguội.
Điều này làm khổ những người dân sống gần nhà máy phân đạm. Họ không tiền, không mối quan hệ, muốn mua thuốc khó chẳng khác nào lên trời xuống đất.
Lúc đầu, có người tính toán rằng trẻ con không cần uống nhiều như người lớn, một phần cho hai đứa trẻ và mỗi người lớn một phần là đủ. Kết quả là người lớn khỏe mạnh, còn trẻ con thì vẫn ho không ngừng.
Có đứa trẻ ho đến mức không thể nhấc nổi lưỡi hái cắt cỏ, ngày nào cũng khóc ở nhà. Người mẹ xót con, cũng khóc theo. Cả nhà chìm trong bầu không khí tang thương, chật vật chịu đựng hơn mười ngày. Khi chạy đến bệnh viện huyện mua thuốc, họ được thông báo rằng thuốc cung ứng đã hết sạch, không biết bao giờ mới bổ sung. Điều này khiến nhiều người sợ hãi.
Trong hoàn cảnh không thể mua được thuốc, mọi người lại nghĩ đến Tôn Nhị Anh. Tôn Nhị Anh là em gái ruột của bà cụ Vệ, mà bài thuốc này do bà cụ bán cho xưởng thuốc Xuyên Trung. Nhờ bà cụ liên hệ để xưởng điều thêm thuốc, chắc sẽ được.
Vậy là, Tôn Nhị Anh vốn bị dân làng lạnh nhạt mấy ngày trước, giờ đột nhiên được đối xử như sao sáng trên trời. Những người từng xúc phạm bà cụ không đến, nhưng ai từng làm bà cụ khó xử đều xuất hiện, khen ngợi không tiếc lời.
Có người nói: “Nhị Anh à, bà với chị bà đều là người miệng cứng mà lòng mềm. Ai cũng biết không nên chiếm lợi ích của người khác, chỉ là nhất thời không nghĩ thông suốt thôi. Giờ thì mọi người hối hận rồi. Bà nói với chị bà đi, điều thêm thuốc về giúp bọn tôi nhé?”
Người khác lại bảo: “Nhị Anh, bà với chị bà đều giỏi giang cả. Bà chịu khó gọi cho chị bà, nói chuyện quê mình, đừng để chị bà quên Đầu Đạo Câu. Đầu Đạo Câu là gốc của nhà họ Vệ, có gì tốt cũng nên nhớ đến người trong thôn mình chứ.”
Có người khác nữa chen vào: “Thím Diệp, thím cũng nghĩ cho Diệp Tử đi. Làm ở lâm trường tuy thể diện, nhưng chắc chắn không nhẹ nhàng hay kiếm được nhiều như con cháu chị thím. Xem thử có thể tìm cho Diệp Tử công việc tốt hơn, thoát khỏi cảnh làm nông mà lên thành phố, hưởng lương thực phẩm cung cấp đi!”
Tôn Nhị Anh lạnh lùng nhìn những người đó, mím môi lau nước mắt: “Được rồi, tôi sẽ gọi cho chị.”
Cùng là dân trong thôn, ngày ngày đối mặt, Tôn Nhị Anh cũng không muốn thấy họ bệnh tật. Bà cụ lấy số điện thoại Vệ Đại Nha từng viết cho bà cụ Vệ, đến văn phòng thôn để gọi. Người bắt máy là Tạ Ngọc Thư.
May
Bên Dung Thành vừa trải qua một trận rét nàng Bân. Nhiều binh sĩ không chống nổi, ngã bệnh, cảm lạnh, ho, sổ mũi. Đội y tế đông nghịt bệnh nhân. Tạ Ngọc Thư giỏi tiêm, được giao việc tiêm thuốc suốt ngày, đến nỗi cánh tay mỏi nhừ không nhấc nổi. Bà ấy chuẩn bị về khu liên hợp ăn cơm thì nhận được điện thoại của Tôn Nhị Anh.
“A… là dì Hai ạ? Có việc gì không? Dì tìm mẹ cháu à? Được, để cháu cho dì số nhà, mẹ cháu thường ngồi ngay cạnh điện thoại đấy!”
Tạ Ngọc Thư chỉ vô tình nói một sự thật, nhưng bên đầu dây, đám người thôn Đầu Đạo Câu đang chờ tin lại xôn xao như nổ tung.
"Cái gì? Cái gì cơ? Nhà bà cụ Vệ có cả điện thoại riêng sao? Thôn ta mới có một chiếc, mà nhiều thôn còn chẳng có nổi một cái nữa kìa!"
Dân thôn Đầu Đạo Câu vừa ghen tị vừa thán phục. Ai nấy đều tấm tắc rằng nhà họ Vệ đúng là phát đạt thật. Tiếng ồn ào làm Tôn Nhị Anh thấy đau cả đầu. Bà cụ cầm tờ giấy ghi số điện thoại mà Tạ Ngọc Thư đưa, bấm số gọi đi.
Chuông điện thoại vang lên ba hồi, rồi đầu dây bên kia bắt máy. Giọng nói đầy hào hứng của bà cụ Vệ truyền ra từ ống nghe: