Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 236



Sau khi liệt kê xong hướng giải, Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ một chút rồi chỉ tay ra phía cửa, hạ giọng:

"Phòng đọc không được nói chuyện. Hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện?"

"Được."

Hạ Viễn dẫn Vệ Thiêm Hỉ đến một phòng họp nhỏ trong thư viện. Anh ta nghe cô giải thích ý tưởng cốt lõi để giải bài toán. Nghe được một nửa, anh ta đã thấy hơi mơ hồ. Đến khi cô trình bày các bước quan trọng cuối cùng, anh ta bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thực sự từng học toán một cách nghiêm túc.

Phải biết rằng anh ta từng học toán với giáo sư hàng đầu trong nước, Trần Nhuận Chi. Thậm chí, giáo sư Trần từng khen ngợi anh ta có năng khiếu toán học xuất sắc. Vậy mà giờ đây, anh ta lại bị một cô gái trẻ vượt xa.

Hạ Viễn không có chút nào ý nghĩ coi thường Vệ Thiêm Hỉ, anh ta chỉ cảm thấy rất bất ngờ. Anh ta chỉ vào những dấu hỏi nhỏ mà cô vẽ trên giấy nháp và hỏi:

"Những dấu hỏi này là gì? Cô vẫn còn nghi ngờ về các bước này sao?"

May

Vệ Thiêm Hỉ lắc đầu:

"Không phải nghi ngờ, mà là tôi không biết có ai từng nghiên cứu vấn đề tương tự chưa. Nếu đã có, tôi có thể trích dẫn kết quả nghiên cứu của họ, đỡ phải tự mình suy luận từng bước. Việc đó tốn rất nhiều giấy và mực."

Hạ Viễn: "…"

Anh ta suýt nữa không nhịn được cười, cố gắng giữ nét mặt nghiêm túc rồi nói:

"Không sao, cô cứ dùng thoải mái. Chỉ cần cô giải được bài toán này, từ nay về sau, tất cả giấy mực và bút cô cần sẽ do viện chúng tôi lo liệu. Nhưng giờ cô vẫn đang là sinh viên Đại học Kinh Hoa, chưa có nhiều thành tựu nghiên cứu, tôi không tiện mời cô vào Viện Nghiên cứu Năng lượng Hạt nhân. Cô có thể viết một bản báo cáo nghiên cứu trình bày ý tưởng và kế hoạch tổng thể không? Nộp báo cáo này cho tôi, tôi sẽ giúp cô xin một vị trí nghiên cứu viên tại viện. Nếu có thể, tốt nhất cô nên công bố vài bài báo liên quan. Điều này sẽ rất có lợi cho việc thẩm định của viện. Sau này, nếu muốn nâng cao chức danh, thành tựu nghiên cứu vẫn là điều rất quan trọng."

Vệ Thiêm Hỉ đã tự lập kế hoạch cho sự nghiệp học thuật của mình. Dự định ban đầu của cô là tìm một nhóm nghiên cứu phù hợp để tham gia vào năm ba hoặc năm tư. Không ngờ rằng lại có người mời cô gia nhập ngay từ bây giờ.

Hơn nữa, đó lại là viện khoa học hàng đầu!

Giờ đây chỉ cần nộp đơn là có thể làm nghiên cứu viên. Nếu là đời sau, dù chen chúc thế nào cũng chưa chắc đã đạt được vị trí như vậy.

Vệ Thiêm Hỉ cảm thấy phấn khích, vui vẻ nhận lời ngay lập tức.

Hạ Viễn lấy thẻ mượn sách của mình ra, đưa cho Vệ Thiêm Hỉ rồi nói:

“Vừa rồi tôi thấy cô tìm sách trên giá mà không thấy, nên cứ dùng tạm thẻ của tôi trước đi. Thẻ thư viện của Viện Nghiên cứu bọn tôi khá đặc biệt, có thể mượn sách ở mọi trường đại học trên cả nước, mỗi cuốn được giữ tối đa một tháng. Cô đọc xong nhớ trả đúng hạn là được. Dù thư viện của trường Đại học Kinh Hoa lưu trữ không ít sách về toán học, nhưng không hiểu sao hôm nay lại có rất nhiều sinh viên đến mượn, cứ như đàn châu chấu càn quét, chẳng còn cuốn nào.”

Vệ Thiêm Hỉ trầm ngâm: “…” Cô nghĩ chắc mình biết nguyên nhân.

Vừa tiếc nuối vì phải đi xa mới mượn được sách, cô vừa cảm thấy xót cho các bạn cùng lớp. Nền tảng toán học chưa vững mà đã lao vào những lý thuyết cao siêu, chẳng khác gì chưa biết bò đã muốn bay, thành tài thế nào được?

Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của cô. Đám sinh viên khoa Toán của Đại học Kinh Hoa vốn tưởng mình có thể lĩnh hội tri thức từ những cuốn sách đó, nhưng chỉ vài ngày sau, họ đã chịu đả kích nặng nề.

Cả lớp đều biết Vệ Thiêm Hỉ suốt ngày ôm mấy cuốn sách mượn từ thư viện để nghiền ngẫm, nên mặc định rằng kiến thức cô có được đều nhờ vào việc "đào bới" sách vở. Có người còn hào hứng nói mấy câu như “Trong sách có nhà vàng, trong sách có người đẹp” để cổ vũ tinh thần. Nhưng khi mượn được sách về và bắt đầu đọc, họ mới nhận ra, thứ mà họ thiếu không chỉ là những cuốn sách mà còn là tư chất.