Nếu các nhà khoa học lão thành ở viện khoa học là cướp, vậy ông ấy là gì? Đồng lõa sao?
Uống cạn một cốc trà, vị lãnh đạo thử thuyết phục lần nữa: “Hay là để họ tham gia vào dự án nghiên cứu của Viện Công nghệ Cao, giao cho họ một số việc. Một mặt thỏa mãn lòng hiếu kỳ, mặt khác giảm tải cho các cô. Như vậy là đôi bên cùng có lợi. Cô thấy sao?”
Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ một lúc rồi do dự gật đầu: “Cũng được… Tôi sẽ xem xét nội dung nào có thể mở để hợp tác với các viện nghiên cứu. Nhưng lãnh đạo, tôi nói trước, trong việc chọn viện nghiên cứu, tôi sẽ chỉ chọn những nơi tốt nhất. Nếu phát hiện nơi nào có khuyết điểm rõ ràng, hiệu suất kém, quan liêu nặng nề… tôi sẽ loại ngay lập tức. Có người dựa vào quan hệ để tham gia, nhưng cuối cùng bị loại ra, thì đúng là mất mặt tận trời.”
“Ông hãy truyền đạt lại với các nhà khoa học lão thành. Nếu họ chấp nhận rủi ro này, vẫn muốn tham gia nghiên cứu dự án Mặt Trăng, thì tôi rất hoan nghênh những nhóm có năng lực.”
Vị lãnh đạo: "..."
Cô nàng này thật sự là lợi hại quá!
Điều kiện này vừa được đưa ra, nhiều kẻ chỉ biết chạy theo hư danh lập tức bị chặn ngay từ cửa. Những người không thực sự có thực lực cũng phải chần chừ. Chỉ những ai thật sự đam mê nghiên cứu Mặt Trăng, làm việc vì niềm tin và lý tưởng thuần túy mới sẵn lòng ở lại.
Những con người như thế gia nhập Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao, khiến Thiêm Hỉ vui mừng không sao tả xiết.
May
...
Đúng như dự đoán, khi vị lãnh đạo truyền đạt điều kiện của Thiêm Hỉ đến các lãnh đạo khác, không ít người đành ngậm ngùi rút lui, từ bỏ ý định đòi Thiêm Hỉ cung cấp mẫu vật.
Ngược lại, nhiều nhóm nghiên cứu quốc tế nghe tin Hoa Quốc sở hữu mẫu đất Mặt Trăng liền đồng loạt gửi dự án đề xuất, yêu cầu Thiêm Hỉ gạt bỏ định kiến chủng tộc, quốc tế hóa nghiên cứu về Mặt Trăng và chấp nhận sự tham gia của họ.
Thiêm Hỉ cầm tập đơn xin gia nhập tìm Lạc Thư Văn để bàn bạc. Lạc Thư Văn lật qua một loạt hồ sơ, chọn ra vài cơ quan nghiên cứu rồi nói:
"Muốn tham gia thì cứ cho họ tham gia. Toàn bộ thiết bị thí nghiệm đều là hàng chúng ta mới phát triển, mẫu vật thí nghiệm được quản lý nghiêm ngặt trong kho chuyên dụng, không thể làm giả được. Hơn nữa, những nghiên cứu lý thuyết này vốn dĩ cần sự đóng góp trí tuệ toàn nhân loại. Các công nghệ mấu chốt sẽ không bị tiết lộ. Cứ để họ gia nhập, nhưng phải đặt ra một tiêu chuẩn đầu vào. Tuyệt đối không để những kẻ tạp nham chen chân vào."
Thiêm Hỉ nhíu mày suy nghĩ về "tiêu chuẩn đầu vào" thì Lạc Thư Văn đã tự trả lời:
"Dùng máy phát hiện nói dối để sàng lọc những kẻ mục đích không trong sáng. Sau đó, đặt ra một vài câu hỏi cơ bản để loại những người chỉ đến đây cho có lệ. Ải cuối cùng, anh đề nghị đặt thành bài kiểm tra ngôn ngữ. Giống như khi em ra nước ngoài phải học tiếng Anh và tiếng Thụy Điển, thì những người nước ngoài muốn đến Hoa Quốc làm nghiên cứu phải học tiếng Hoa. Bao gồm cả việc đọc dữ liệu, viết báo cáo và xuất bản tài liệu đều phải dùng tiếng Hoa. Cách này không chỉ nâng cao vị thế học thuật của Hoa Quốc trên trường quốc tế mà còn mang lại lợi ích lâu dài."
"Ý kiến hay!"
Lạc Thư Văn hiểu rất rõ tiếng Hoa khó đến mức nào. Để đọc được tài liệu trên Trái Đất và nắm bắt tình hình nghiên cứu các lĩnh vực khoa học khác nhau, anh đã học qua hết những ngôn ngữ phổ biến. Thế nhưng, thời gian anh dành để học tiếng Hoa còn nhiều hơn tổng thời gian học tất cả các ngôn ngữ khác cộng lại.
Để những học giả nước ngoài học tiếng Hoa… Đúng là một rào cản không hề thấp.
...
Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao vốn có nội san riêng, nhưng để phối hợp nhiều mặt công việc và công bố thành quả khoa học, sau khi thảo luận với Lạc Thư Văn, Vệ Thiêm Hỉ quyết định chuyển đổi nội san thành tạp chí phát hành toàn cầu. Nội dung chính của tạp chí hoàn toàn bằng tiếng Hoa, chỉ có tên tạp chí và mục lục là có kèm bản dịch tiếng Anh. Thủ đoạn này đúng là "quỷ quyệt" đến mức khiến người ta phải bật cười.