Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 58



Ngồi trên xe, nhìn phong cảnh hai bên đường lùi nhanh về phía sau, trong đầu bà cụ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: Con bé Hỉ vốn khỏe mạnh, thế mà từ lúc cô em ruột bạc bẽo kia đến thăm, mọi thứ đều trở nên bất thường. Chẳng lẽ bị vận xui đeo bám?

Càng nghĩ, bà cụ càng thấy có khả năng này. Về đến nhà, bà cụ chưa kịp vào cửa đã vội nói với Tạ Ngọc Thư và Vệ Tứ Trụ vài câu, rồi hấp tấp đi thẳng đến ngôi nhà tồi tàn nhất ở thôn Đầu Đạo Câu.

Ngôi nhà đó là nơi cư ngụ của người được cho là bí ẩn nhất thôn – bà Lộ Thần, người từng bị coi là trọng điểm đấu tranh bài trừ mê tín dị đoan.

Nhắc đến bà Lộ Thần, mấy năm trước bà Lộ Thần rất nổi danh khắp mười dặm tám làng, vừa xem bói tính số, lại chọn ngày giờ tốt cho đám cưới hay phong thủy đất ở. Bà Lộ Thần còn giúp trẻ em bị hù dọa hoặc mất hồn do “chạm phải thứ không sạch sẽ”. Một lá bùa của bà Lộ Thần, đốt thành tro pha nước uống, ngủ một giấc là khỏi.

Nhưng những năm gần đây, phong trào bài trừ mê tín dị đoan diễn ra mạnh mẽ. Ngôi nhà khang trang của bà Lộ Thần bị đập tan hoang, con trai bị người ta đánh gãy chân. Những kẻ đó còn không cho bà Lộ Thần đưa con đi bệnh viện nắn xương. Chúng mỉa mai rằng nước bùa của bà Lộ Thần, vốn được coi là chữa bách bệnh, ngay cả con trai mình cũng không cứu nổi. Kết quả là một người trai tráng bị hủy hoại cả đời, chồng bà Lộ Thần cũng bị ép đến chết. Bà Lộ Thần bị đuổi đến sống trong một căn nhà tranh mục nát, cuộc sống chẳng khác gì súc vật.

Năm đó, bà cụ Vệ dẫn theo mấy anh em Vệ Nhị Trụ sống lay lắt qua ngày, ốm đau không có tiền đi trạm y tế, phần lớn đều nhờ bùa của bà Lộ Thần để chữa trị. Vì vậy, bất kể người khác có chê bai, hạ thấp hay ruồng rẫy bà Lộ Thần thế nào, bà cụ Vệ vẫn luôn tin tưởng bà ấy.

May

Thậm chí, chuyện bùa không chữa được cho con trai của bà Lộ Thần, bà cụ Vệ cũng tự giải thích: “Quỷ thần làm hại thì bùa của bà Lộ Thần có tác dụng, nhưng người làm hại thì bà ấy cũng đành bó tay!”

Nói cách khác, nếu con trai của bà Lộ Thần bị yêu ma che mắt, rơi từ trên núi xuống mà gãy chân, có khi nước bùa của bà ấy đã cứu được. Nhưng con trai bà ấy bị người đánh gãy chân… Tất cả chỉ gói gọn trong một câu: “Tội nghiệt!”

Khi bà cụ Vệ tìm đến, bà Lộ Thần đang ở nhà một mình, vừa thu dọn rễ rau dại phơi khô từ mùa thu, vừa trộn một chậu bột cao lương mới nhào, đen đen đỏ đỏ.

“Này, chị Lộ, đang bận hả?”

Bà Lộ Thần ngước mắt, nhíu mày nhìn vào ánh sáng mặt trời một lúc lâu mới nhận ra đó là bà cụ Vệ. Bà ấy đứng lên, lấy tay quệt vào áo, hỏi: “Là Đại Anh đó à… Sao lại đến đây? Mau về nhà đi. Nơi này không sạch sẽ, bị người ta nhìn thấy dễ rước thêm phiền phức.”

Bà cụ Vệ nghe vậy, lòng trào dâng cảm xúc: “Không sao, ai dám xì xào sau lưng tôi, tôi xé luôn miệng cả nhà nó! Dám đụng đến tôi, đúng là chán sống!”

Nhìn dáng vẻ sát khí ngút trời của bà cụ Vệ, bà Lộ Thần cười nhẹ, cảm thán: “Trên đánh mạnh bài trừ mê tín dị đoan, bọn tôi muốn trốn cũng không có chỗ. Chỉ còn cách sống như chó lợn, để người ta giày vò. Cái thôn Đầu Đạo Câu này lớn như thế, chỉ có bà dám đến gặp tôi, còn người khác thấy tôi đều tránh, sợ bị dính líu. Nhưng mà này, con Đại Anh, bà cũng chẳng phải loại tốt lành gì, không việc thì đâu có mò tới. Nói đi, lần này tìm tôi có chuyện gì?”

Bà cụ Vệ và bà Lộ Thần vốn là chỗ quen biết lâu năm. Năm đó, ông cụ Vệ mất sớm, bà cụ Vệ phải một mình nuôi nấng đàn con đông đúc. Hễ con cái ốm đau vặt, bà cụ thường tìm đến bà Lộ Thần xin ít thảo dược nấu nước hoặc một hai lá bùa vàng, nhờ đó tiết kiệm được không ít tiền. Về sau, khi gia cảnh nhà họ Vệ khấm khá hơn, mấy anh em Vệ Nhị Trụ lần lượt trưởng thành, bà cụ Vệ thỉnh thoảng lại sai họ âm thầm giúp bà Lộ Thần làm chút việc đồng áng. Tuy không thân thiết lắm, nhưng mối quan hệ giữa hai người ngày càng gắn bó.