Vệ Đại Nha lập tức đỏ mặt. Nhất là khi Trần Quốc Đống quay đầu nhìn cô ấy một cái, cô ấy xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.
"Mẹ! Mẹ nói gì vậy? Ở đây còn có người ngoài, mẹ để con giữ chút thể diện được không?"
Trong lòng bà cụ Vệ cười thầm. "Mẹ chẳng phải sợ con mắc sai lầm sao? Đại Nha, nếu con có thích ai thì cứ nói với mẹ. Nếu không, mẹ sẽ tự tìm cho con, con thấy thế nào?"
Vệ Đại Nha cứng họng, cúi đầu không nói.
Bà cụ Vệ sốt ruột: "Đại Nha, chuyện này không thể qua loa được. Em con còn đang xếp sau đấy. Con chậm ngày nào, em con cũng chậm theo ngày đó."
Nghe bà cụ Vệ nói, Trần Quốc Đống lén dựng tai nghe ngóng.
Đôi mắt bà cụ Vệ như đèn pha, theo dõi từng phản ứng của Trần Quốc Đống, bắt trúng ngay khoảnh khắc anh giật mình. Thấy vậy, bà cụ liền tự nhiên kéo chủ đề sang cậu ta:
"Quốc Đống à, cháu thấy hai đứa con gái nhà thím thế nào? Thím thấy cháu rất tốt. Nếu hai đứa nhìn nhau thuận mắt, thử tìm hiểu xem sao. Thím tuyệt đối không ngăn cản."
Trần Quốc Đống đỏ bừng tai, nhỏ giọng đáp: "Cháu thấy rất tốt ạ."
Bà cụ Vệ nghe câu trả lời hài lòng, những nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra. Bà cụ tiện tay quyết định:
"Thế được, cháu thử tìm hiểu với Đại Nha đi. Nếu hai đứa thấy hợp, bảo mẹ cháu sang nhà thím một chuyến. Không cần kiểu cách như thời xưa, làm một bữa cơm ra mắt là được, coi như định việc cưới xin."
Trần Quốc Đống ho khan đến nỗi suýt làm rơi chiếc xe đạp.
Vệ Đại Nha thì suýt quỳ xuống trước mặt mẹ mình ngay tại chỗ. Nếu cô ấy thực sự tìm hiểu Trần Quốc Đống, em gái cô ấy chẳng phải sẽ cấu xé cô ấy đến c.h.ế.t sao?
May
Vệ Nhị Nha và Trần Quốc Đống đã liếc mắt đưa tình bao năm nay. Từ khi cả hai còn học cấp hai đã lộ ra manh mối. Nhưng vì điều kiện nhà Trần Quốc Đống tốt hơn, cậu ta tiếp tục học cấp ba, còn gia cảnh nhà họ Vệ eo hẹp. Tiền trong tay bà cụ Vệ khi đó dành cả cho việc cưới vợ cho Vệ Tứ Trụ. Vệ Nhị Nha hiểu chuyện, chủ động nói với gia đình rằng mình không học nữa. Mối quan hệ của hai người vì thế mà đứt đoạn.
Nhưng Vệ Đại Nha luôn ở bên cạnh Vệ Nhị Nha, dù em gái giấu kín chuyện đến đâu cũng bị cô ấy nhìn ra. Bị cô ấy dọa dẫm đủ đường, cuối cùng Vệ Nhị Nha đành nói thật.
So với Vệ Nhị Nha đã có người yêu từ cấp hai, Vệ Đại Nha đích thực là kẻ độc thân từ trong trứng nước.
Trước đây, Vệ Đại Nha từng hứa với em gái sẽ không để lộ chuyện này cho bà cụ Vệ. Nhưng bây giờ mẹ cô ấy còn định ghép đôi loạn cả lên, cô ấy đâu dám giấu thêm?
"Em à, chị cũng vì tốt cho em thôi, đừng trách chị. Không phải chị không giữ lập trường, mà là kẻ địch mạnh quá..."
Vệ Đại Nha thầm nhủ, quay đầu lại, vẻ mặt đầy bi tráng nói với bà cụ Vệ:
"Mẹ, con có chuyện giấu mẹ lâu rồi. Trần Quốc Đống và Nhị Nha đã yêu nhau mấy năm nay rồi. Chỉ tính riêng đi xem phim ở xưởng mộc cũng phải năm sáu lần. Nếu mẹ ghép con với cậu ta, Nhị Nha sẽ làm loạn cả nhà."
Bà cụ Vệ: "!!!"
Lúc này, Trần Quốc Đống chỉ hận không thể tự vả mình vài cái. Cậu ta ngàn sai vạn sai, sai nhất là chọn con đường qua bưu điện để mua sách, nếu không đã chẳng chạm mặt bà cụ Vệ và Vệ Đại Nha. Chuyện cậu ta với Vệ Nhị Nha cũng không bị lộ ra...
Gặp bà cụ khác thì còn có gan nói rõ ràng, nhưng trước mặt bà cụ Vệ nổi danh khắp vùng, cậu ta lại còn dám dụ dỗ con gái bà cụ, chẳng phải tự tìm đường c.h.ế.t sao?
Nhưng trên xe còn chở bọc đồ của nhà họ Vệ, nếu bỏ xe chạy, chắc chắn chuyện cậu ta với Vệ Nhị Nha sẽ đổ bể hoàn toàn.
Trần Quốc Đống gắng gượng đẩy xe, cảm giác như sống lưng bị ánh mắt của bà cụ Vệ đ.â.m cho sắp gãy.
Ngay khi cậu ta nghĩ mình sắp bị bà cụ mắng té tát, bà cụ bất ngờ tươi cười hiền lành bước tới, hỏi:
"Quốc Đống, cháu đã nói chuyện này với cha mẹ mình chưa?"
Trần Quốc Đống lắp bắp: "Chuyện... chuyện gì cơ ạ?"
Sắc mặt bà cụ Vệ trầm xuống, ấn tượng về anh xấu đi không ít.
"Sao? Theo lời Đại Nha, cháu và Nhị Nha yêu nhau bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa nói với gia đình?"