Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 95



Từ khi bà cụ Vệ dẫn Vệ Nhị Trụ tới mượn lương nhưng bị ông cụ Vương – người đã c.h.ế.t từ lâu – đuổi ra khỏi nhà, bà chưa từng quay lại Nhị Đạo Câu.

Đứng trước nhà họ Vương, nhìn mái tranh cao nửa mét, cánh cổng và tường đất đã mục nát, bà cụ so sánh cảnh tượng hoang tàn trước mắt với hình ảnh ngôi nhà khá khang trang trong ký ức, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhận ra.

Bà cụ đẩy cánh cổng đi vào.

Vương Phương đã về nhà mẹ đẻ, chồng cô ấy cũng đi theo, đang bận rộn cắt giấy bồi trắng.

Bà cụ Vệ nhìn tấm giấy bồi trắng, trấn tĩnh lại một chút rồi khàn giọng hỏi:

"Mẹ cháu đâu? Đang để ở gian nào?"

Vương Phương vừa thấy bà cụ Vệ đã nhớ lại những ám ảnh tâm lý không thể xóa nhòa, vội vàng đứng dậy, cung kính gọi một tiếng "dì cả" rồi dẫn bà cụ vào trong phòng.

Bà cụ Vệ nhìn thấy bà cụ Vương, tóc tai rối bù, thân thể gầy yếu. Bà cụ dùng tay chạm nhẹ vào bàn tay bà cụ Vương, chỉ cảm nhận được xương cốt lạnh lẽo.

Khóe mắt bà cụ Vương còn đọng lại chút nước mắt, đôi mắt mở trừng trừng, miệng hé ra, con ngươi đục ngầu không còn chút thần sắc nào, như muốn khắc sâu sự không cam lòng và lưu luyến lên khuôn mặt hốc hác ấy.

Những ký ức về bà cụ Vương trỗi dậy trong đầu bà cụ Vệ, xoay vòng không ngừng.

Khi còn nhỏ, cô em gái này lúc nào cũng bám theo bà cụ, làm gì cũng sát cánh bên nhau. Khi đó, bà cụ đã từng nghĩ sẽ chăm sóc cô em này mãi, cho đến khi em gái cưới được một người thật lòng yêu thương, nguyện ý sống bên mình cả đời.

Bà cụ đã làm được.

Bà cụ Vệ vẫn nhớ như in ngày Tôn Tiểu Anh dẫn Vương Thiết Đản đến gặp bà cụ:

May

"Chị, đây là người em chọn, chị thấy thế nào?"

Ngày đó, bà cụ bị dáng vẻ thật thà chất phác của Vương Thiết Đản lừa gạt, cứ ngỡ ông ta là người đáng tin cậy, nên yên tâm giao phó cả cuộc đời em gái mình cho ông ta.

Không ngờ, đó lại là khởi đầu của bi kịch cả đời Tôn Tiểu Anh.

Ngày xưa, ba chị em họ Tôn được ví như ba đóa hoa rực rỡ, ai cũng là bậc tuyệt sắc. Trong đó, Tôn Tiểu Anh là người đẹp nhất. Nếu nhìn vào khung cảnh ngày Tôn Tiểu Anh mới về nhà chồng, có lẽ ai cũng nghĩ Tôn Tiểu Anh đã lấy được một người chồng xứng đôi và gia đình sung túc nhất. Vậy mà ai ngờ cuối cùng lại ra nông nỗi này?

Không thể nào chấp nhận nổi.

Nhìn bộ dạng tàn tạ của Tôn Tiểu Anh lúc qua đời, bà cụ Vệ không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi không ngớt.

"Phương à, chuẩn bị một chậu nước ấm, chải chuốt cho mẹ cháu thật chỉnh tề. Lấy bộ đồ tang mẹ cháu đã chuẩn bị sẵn ra, để mẹ cháu ra đi đàng hoàng." Bà cụ Vệ khàn giọng nói.

Vương Phương lúng túng. Nấu một chậu nước ấm thì dễ, nhưng đồ tang biết tìm ở đâu?

Có lẽ ngay cả bà cụ Vương cũng không ngờ mình sẽ ra đi sớm như vậy, nên chưa chuẩn bị sẵn đồ tang.

"Dì cả... không có đồ tang."

Vương Phương xấu hổ, cố gắng lắm mới thốt ra được vài chữ.

Bà cụ Vệ khựng lại, nhìn quanh gian nhà trống trải, cắn răng nói:

"Không có đồ tang thì chắc phải có bộ đồ sạch sẽ chứ? Tìm lấy một bộ sạch, ít vá nhất có thể. Nếu không, mẹ cháu xuống dưới sẽ bị người ta cười chê. Mẹ cháu lúc trẻ thích làm dáng lắm mà..."

Vương Phương vội vã lục tung mọi ngóc ngách để tìm bộ quần áo sạch sẽ, tươm tất và ít vá nhất cho mẹ. Trong lúc đó, Tôn Nhị Anh cũng kịp chạy tới.

Hai bà bạn già cùng nhau lau sạch bụi bẩn trên người bà cụ Vương, gỡ gạc lại mái tóc rối tung, thay cho bà bộ quần áo sạch sẽ. Họ dùng giấy bồi che khuất mặt, rồi nhanh chóng bắt tay vào lo liệu chuyện tang lễ.

Chưa từng đến nhà họ Vương thì không biết họ nghèo đến mức nào. Lần này vừa bước vào, cả bà cụ Vệ và Tôn Nhị Anh đều bị sự tiêu điều ở đây làm cho bàng hoàng.

Bà cụ Vương mất rồi, ngay cả một cỗ quan tài cũng không có, đừng nói đến tiền để làm tang lễ. Thậm chí, áo tang và giấy bồi cũng là Vương Phương mang từ nhà chồng đến.