Tan học, Ngụy Chước Ngưng bước nhanh hai bước đuổi kịp Trì Lẫm, hỏi:
"Này, vụ đăng ký tiết mục lễ hội Văn hóa có phải bị hố không? Không phải tự ngươi điền tên, đúng không?"
Trì Lẫm: "Ừm, không phải ta."
"Nếu ta không đoán sai, là cái con nhỏ xui xẻo ngồi cùng bàn với ngươi phải không?"
Trì Lẫm: "Chắc là vậy."
Ngụy Chước Ngưng phì cười một tiếng: "Ta đã sớm đoán được là nàng rồi, Lưu tiện nhân quả nhiên lại giở trò chọc tức người khác nữa rồi."
Ngụy Chước Ngưng phát hiện chính mình nói hơi thô lỗ làm Trì Lẫm không tiếp tục nói nữa, kỳ lạ là từ trên người nàng lại cảm nhận được một loại... Chính khí?
Không có ý định tiếp tục mắng chửi, Ngụy Chước Ngưng nói:
"Nếu ngươi khó mà nói ra, ta có thể giúp ngươi nói với Kỳ lão sư. Khả năng khiêu vũ của ngươi chúng ta cả lớp ai cũng biết, thật là quá đáng sợ. Còn nhớ hè năm lớp 10 không? Ngươi say rượu điên lên khiêu vũ, suýt đá rơi đầu Kỳ lão sư xuống. Mười mấy người muốn ngăn ngươi mà ngăn không được, xem ngươi oai vệ chạy vào rừng cây tiếp tục nhảy, đá trật khớp hàm mấy cặp tình nhân hẹn hò trong rừng. Cả lớp còn gọi ngày 22/7 hôm ấy là "ngày đen tối" của ban 6. Thật sự, dáng nhảy của ngươi xấu đến ta cũng không dám nhìn, lúc ấy cả lớp phát hoảng, ai cũng không thể quên. Ta nói thật, ngươi lấy đâu ra dũng khí mà đi khiêu vũ."
Ngụy Chước Ngưng kể chuyện này thật quá truyền kỳ, nghe xong Trì Lẫm cũng phải sững người kinh ngạc.
Hóa ra nguyên chủ cũng có chút võ công cơ bản... Có thể hiểu vậy không nhỉ...
Đối với những việc nguyên chủ đã từng làm, Trì Lẫm đích xác không nhớ rõ lắm, những ký ức mà nguyên chủ để lại đối với nàng mà nói rất mơ hồ.
Trì Lẫm biết rõ Lưu Hủy Hân có địch ý với nàng, lần này chủ động ghi danh cho nàng vào tiết mục biểu diễn, tám chín phần là muốn hãm hại, khiến nàng mất mặt trước toàn trường.
Bất quá Trì Lẫm đích xác không có gì phải sợ hãi.
Nàng xuyên qua thời đại này đã vài ngày, đối với việc tìm kiếm Nữ Hoàng chuyển thế chưa có một chút manh mối nào.
Nếu như trong lễ hội Văn hóa, nàng có thể biểu diễn một điệu kiếm vũ mà Bệ Hạ từng yêu thích nhất, và nếu như Bệ Hạ thật sự đang ở ngôi trường này, biết đâu nhìn thấy cảnh ấy sẽ giúp Bệ Hạ khơi dậy ký ức tiền kiếp?
Trước đây Trì Lẫm đã từng nghĩ, muốn làm Bệ Hạ chú ý đến nàng, con đường nhanh nhất chính là nổi tiếng, ít nhất trước tiên nổi tiếng trong phạm vi nhỏ.
Lễ hội Văn hóa xem như một cơ hội tốt, việc Lưu Hủy Hân hãm hại này xem như đánh bậy đánh bạ giúp nàng một phen.
Đây là tính toán của Trì Lẫm, tự nhiên không thể nói thật với Ngụy Chước Ngưng, ngoài miệng chỉ nói:
"Nếu ta không khiêu vũ, chủ nhiệm lớp không phải còn phải lôi kéo người khác cho đủ số sao? Ta biết mọi người chỉ muốn xem lễ hội Văn hóa thôi, cũng không muốn tự mình biểu diễn tiết mục."
Ngụy Chước Ngưng không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, khó chịu nói: "Người khác có nghĩ gì thì kệ người ta đi. Làm anh hùng cái gì, đầu óc có vấn đề hả."
Nói xong Ngụy Chước Ngưng lập tức lập tức lách người rời đi, chạy về phía trạm xe buýt gần đó, theo dòng người lên xe.
Trì Lẫm: "..."
Người hiện đại tính tình thật sự rất thất thường, một lời không hợp liền mắng chửi người ta.
Lễ hội Văn hóa sắp đến rồi, tất cả những người có tiết mục biểu diễn đều đang bận rộn chuẩn bị.
Kỳ lão sư gửi tin nhắn WeChat cho Bành Tử Viện, thông báo rằng Trì Lẫm sẽ tham gia biểu diễn trong đêm hội Văn hóa vào ngày mai.
Bành Tử Viện rõ ràng không hề hay biết chuyện này, kinh ngạc đến mức không tin nổi: "Thật sao? Con gái ta, Tiểu Lẫm nhà ta muốn biểu diễn tiết mục trong lễ hội Văn hóa? Nàng chưa từng nói gì với ta cả."
Kỳ lão sư vốn đã biết tính Trì Lẫm bướng bỉnh, lại nghe nói quan hệ giữa nàng và mẹ nàng không mấy hòa thuận sau khi gia đình mẹ tái hôn, nên rất kiên nhẫn giải thích với Bành Tử Viện:
"Ở độ tuổi này, con cái đôi khi khó trò chuyện cởi mở với phụ huynh. Nhưng tình thân vẫn là tình thân, giống như bất kỳ mối quan hệ nào khác, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng cần hai bên cùng nỗ lực gìn giữ. Nếu ngươi có thể đến dự, thì tốt nhất vẫn nên đến một chuyến. Có người thân ngồi dưới cổ vũ, chắc chắn con gái ngươi sẽ rất vui."
Thế nhưng Bành Tử Viện hiện đang ở rất xa, thật sự không thể quay về kịp.
Trước đây đã nhờ cậy Lâu Mịch giúp đỡ rất nhiều lần, lần này lại làm phiền nữa... thật sự không tiện mở lời. Đành phải gọi video cho Trì Lẫm để xin lỗi.
"Đây là lần đầu tiên ngươi lên sân khấu biểu diễn, mẹ thật sự rất vui, thật sự rất muốn ngồi dưới khán đài xem ngươi diễn xuất. Chỉ là mẹ bây giờ mới biết chuyện này, không có cách nào kịp chạy về. Mẹ không thể có mặt, ngươi sẽ không trách mẹ chứ?"
Trì Lẫm gần như nghe thấy nàng khóc, trái lại an ủi nàng: "Không sao, dù ngươi không ở đây ta cũng sẽ biểu diễn thật tốt. Không cần tự trách, ngươi ở ngoài làm việc tốt, với ta mà nói chính là sự an ủi lớn nhất."
Thật ra, mẹ đẻ của Trì Lẫm đã qua đời vì khó sinh ngay sau khi hạ sinh nàng. Từ nhỏ đến lớn, nàng được các a di trong nhà thay nhau chăm sóc, cũng chưa từng chịu thiệt thòi gì.
Nhưng dì và mẹ đẻ so với nhau, vẫn thiếu rất nhiều tình cảm.
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay nàng cảm nhận được tình thương chân chính của mẹ.
Bành Tử Viện sau khi video với Trì Lẫm xong, hồi tưởng một chút, trong video người kia thật là con gái mình, nhưng lời nói ra lại chững chạc đến lạ, cảm giác bị con gái an ủi...
Có phải vì Trì Lẫm thật sự quá thất vọng rồi mới có thể nói như vậy?
Bành Tử Viện lo lắng trái phải đều cảm thấy có lỗi với con, dù có thế nào, nàng cũng muốn lưu lại hình ảnh con gái biểu diễn để làm kỷ niệm.
Bành Tử Viện cuối cùng vẫn nhờ Lâu Lực Hành ra mặt, nhờ hắn hỏi Lâu Mịch xem có thể nhờ Lâu Mịch có thể đến dự lễ hội Văn hóa hay không, tiện thể giúp quay phim không.
"Ngàn vạn đừng miễn cưỡng con, thương lượng với nàng đi." Bành Tử Viện dặn dò, "Ngươi cũng biết Mịch Mịch với Tiểu Lẫm luôn không hợp, thời gian này nhờ Mịch Mịch hỗ trợ chăm sóc Tiểu Lẫm chắc chắn đã làm nàng rất phiền, chuyện này ngàn vạn lần đừng tạo thêm áp lực cho nàng."
Thực ra không cần Bành Tử Viện nhắc, Lâu Lực Hành còn hiểu rõ tính khí con gái mình hơn ai hết, biết Lâu Mịch mà cáu lên thì có bao nhiêu đáng sợ.
Đừng nói chuyện này, dù bất kỳ việc gì Lâu Lực Hành đều chỉ dám cực kỳ cẩn trọng, vừa nịnh vừa dỗ mới dám thương lượng với Lâu Mịch.
"Được rồi. Tối mai mấy giờ?"
Ngoài dự kiến của Lâu Lực Hành, lần này chuyện này còn chưa đến giai đoạn phải mua quà hối lộ nàng, Lâu Mịch bất ngờ trực tiếp gật đầu đồng ý.
Lâu Lực Hành chuẩn bị một bụng lời nịnh nọt con gái bỗng nhiên không chỗ để nói, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu:
"Bảo bối Mịch Mịch của ta không có yêu cầu gì khác sao? Ta thật không quen với cách hành xử này của ngươi."
Lâu Mịch vừa nghe: "À, thì ra trong lòng ngươi con gái ngươi chính là nhận quà cáp làm việc, không có yêu cầu gì thì lại bị ngươi hoài nghi. Được, sau khi ngươi trở về thì mua một chiếc xe mới thêm một bộ phi hành khí (thiết bị hỗ trợ bay như ba lô phản lực, giày phản lực...). Như vậy có phải con gái mà ngươi quen không?"
Lâu Lực Hành: "..."
Vốn định ngoan ngoãn theo quán tính tiếp tục gật đầu nhận lời nàng, may mắn chỉ số thông minh kịp trở lại, không đồng ý.
Đây chính là một cái bẫy, đồng ý rồi nói không chừng phải mua cả bộ ba món đồ mắc tiền nhất trong thời đại này nữa.
Lâu Mịch cùng Lâu Lực Hành lại trò chuyện dăm ba câu chuyện trong nhà.
"Gia gia nãi nãi mấy ngày nay cứ gửi tin nhắn nhắc mãi, nói ngươi vừa đi là đi cả tháng, nói là con trai duy nhất mà cũng khó gặp như vậy, vất vả quá."
Lâu Lực Hành: "Khụ, là ta chưa làm tròn bổn phận."
"Hôm trước ta đi thăm nhị lão, bọn họ đặc biệt vui, có việc nhờ ta chuyển đạt cho ngươi."
"Mời ngài nói."
"Bọn họ nói coi như bọn họ không sinh đứa con trai này, chỉ cần có đứa cháu gái như ta là đủ rồi."
Lâu Lực Hành: "..."
Không phải, không có ta đứa con trai này thì từ đâu ra đứa cháu gái?!
"Nhị lão còn nói đặc biệt muốn nghe diễn, nhờ ngươi mua vé đi."
Không phải nói không có đứa con trai này sao...
Lâu Lực Hành thở dài: "Hai người bọn họ muốn nghe hát nhưng sớm đã chẳng ai chịu hát nữa rồi, càng không phải nói đến biểu diễn. Ta tuy muốn mua vé, cũng cần phải có người diễn chứ."
Lâu Mịch: "Vậy để ta chỉ đường cho ngài."
Lâu Lực Hành: "Mời ngài nói tiếp."
"Tự thân vận động, cơm ăn áo mặc đều dựa vào chính mình. Lão ba à, ngài tự học lấy vài câu hát mà dỗ lão nhân gia đi, không mệt lắm đâu."
Lâu Lực Hành: "..."
Mỗi lần nói chuyện điện thoại với bảo bối Mịch Mịch xong, Lâu Lực Hành đều cảm thấy như bị lột mất một tầng da vậy.
Cái miệng lưỡi sắc bén này... rốt cuộc là giống ai đây chứ?
Cũng không phải theo mẹ đã mất của nàng sao.
Ngẫm lại, thói quen thích nghe hát này của nhị lão không phải bị ảnh hưởng bởi mẹ Lâu Mịch sao.
Nghĩ tới đây, Lâu Lực Hành liền nhờ thư ký đi tìm giúp ít tư liệu về hí khúc.
"Ngài khi nào lại thích nghe hát?" Thư ký cũng thấy rất mới lạ.
"Không phải, ta muốn học hát vài câu."
Thư ký hoàn toàn không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, âm thầm đánh giá lại lão bản của mình lần nữa.
Lâu Mịch cúp máy lão ba, tiếp tục xoa mắt cá chân.
"Mịch tỷ, hay là ngươi nên đến bệnh viện kiểm tra đi, chỗ này sưng như móng heo rồi nè. Nhìn mà thấy thương quá." Tạ Bất Ngư ngồi đối diện, vừa cười khúc khích vừa nói.
ID trò chơi Tạ Bất Ngư, người chơi hỗ trợ (vú em/trợ thủ) số một của chiến đội Cửu Thiên.
Trong game, nàng là "thần nãi trời ban", nhưng ngoài đời lại là kiểu trợ thủ vừa thật thà vừa độc miệng. Hôm qua còn vừa khen Lâu Mịch dạo này dũng mãnh phi thường, thì hôm nay Lâu Mịch liền bị ngã sấp mặt.
Khiến nàng khó mở miệng nhất là, mắt cá chân không phải bị thương trong lúc thi đấu, mà là do... bước hụt lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Ngoài mắt cá chân, mông cũng đau muốn chết, nhưng nàng không mặt mũi nào dám xoa.
Lâu Mịch xịt thuốc giảm đau xong, khẽ cử động một chút, vẫn rất đau.
Người khác bị thương thì là chuyện nhỏ, còn Lâu Mịch mà bị thương thì là đại sự.
Từ các lãnh đạo trong câu lạc bộ đến cả những học viên mới vừa vào đội huấn luyện hôm qua đều lũ lượt kéo đến văn phòng của Lâu Mịch để hỏi thăm. Vốn dĩ Lâu Mịch đã cảm thấy bực bội, lại thêm trợ thủ độc mồm kia còn châm chọc đôi câu. Lâu Mịch hận không phải đang ở trong game không thì đã bật dậy trùm bao bố cho nàng một trận rồi.
"Ngươi đang vui vì người khác gặp nạn hả?"
"Vui khi người gặp nạn? Ta có sao?"
"Ngươi nhìn lại bản mặt mình trong gương đi, khoé miệng sắp nứt tới mang tai rồi mà còn bảo không."
"Mịch tỷ, ngươi bị thương có lợi gì cho ta, ta làm gì mà vui khi người gặp nạn."
"Ta bị thương phải nghỉ ngơi, ngươi không phải được giải phóng sao? Không có ta kéo ngươi, một ngày ngươi có thể luyện được bao phút?"
Trong game, tạo hình của Tạ Bất Ngư đúng chuẩn "vú em" kiểu loli, tóc buộc hai bên, mặt tròn trịa, nhìn chỗ nào cũng thấy đáng yêu, kiểu dễ khiến người khác muốn bế về nuôi.
Nhưng Tạ Bất Ngư ngoài đời thì cực kỳ xuề xòa, ngoại trừ livestream phải lộ mặt thì mới chịu trang điểm sơ qua một chút, đeo cặp kính càng to càng tốt che gần hết mặt. Ngoài ra, trừ những trận đấu lớn cần xuất hiện trước công chúng thì mới chịu "tút tát" cho tươm tất.
Hôm nay Tạ Bất Ngư đội mũ lưỡi trai đến, rõ ràng là không gội đầu, Lâu Mịch còn nghi ngờ nàng đến rửa mặt cũng lười.
Bị đoán trúng tâm tư, Tạ Bất Ngư lại cười ra vẻ thiếu nữ: "Vẫn là Mịch tỷ hiểu ta."
"Cút."
"Mịch tỷ!" Phù Đồ đẩy cửa vào, hoảng loạn chạy vào, "Nghe nói ngươi bị thương? Cho ta xem! A... nghiêm trọng vậy, đau không, ta thổi thổi cho ngươi!"
Lâu Mịch và Tạ Bất Ngư: "..."
Hôm nay Phù Đồ vẫn là Phù Đồ như mọi khi.
Trong game, Phù Đồ toàn dùng nhân vật nam, nhưng ngoài đời thì đúng chuẩn con gái. Tóc ngắn, mặt mộc, nhìn hơi trung tính, nhưng thật ra rất biết ăn diện. Mỗi ngày mặc gì là nhìn ra được xu hướng thời trang mới nhất thịnh hành ra sao. Ở đâu có cửa hàng mạng hot hit nào, cứ hỏi nàng là biết ngay, còn tinh chuẩn tinh tế hơn cả app chuyên nghiệp.
Phù Đồ và Tạ Bất Ngư đứng cạnh nhau giống như bước ra từ một bộ truyện tranh – một người cool ngầu như cơ lão (tomboy), một người đáng yêu như tiểu loli.
"Ta không sao, chỉ là Lam tỷ nhất định phải cho ta nghỉ hai ngày, nhanh chóng dưỡng thương cho tốt để còn tham gia World Cup mùa đông. Cho nên mấy ngày này ta sẽ không đến câu lạc bộ. Ta không có mặt, nhưng tinh thần ta vẫn hiện diện. Các ngươi phải chăm chỉ luyện tập không được lơi lỏng, một ngày ít nhất năm giờ cho ta."
Tạ Bất Ngư suýt rơi nước mắt, Lâu Mịch biết nàng này cũng không phải nước mắt đau lòng, hoàn toàn là nước mắt vui mừng.
So ra, Phù Đồ ngoan ngoãn hơn nhiều. Trước khi Lâu Mịch đi, Phù Đồ còn dặn dò cả đống lời, bảo phải chú ý cái này cái kia với chấn thương mắt cá, đôi mắt to sáng lấp lánh, nói kiến thức y học đều rất kỹ càng, giọng nói vừa ngọt vừa mềm. Thật lòng quan tâm, chân thành chu đáo, đáng yêu đến phát thương...
Hai đứa xui xẻo này không thể trung hòa nhau chút sao?
Dù mắt cá chân rất đau, nhưng Lâu Mịch vẫn quyết định tối mai đi tham dự lễ hội văn hóa TrườngTam Trung Nam Hồ.
Nàng với ba nàng có cơ hội là tranh thủ cãi nhau, nhưng thật ra tình cảm rất tốt. Mẹ nàng đã mất nhiều năm như vậy, ba ba trong lúc chịu đựng nỗi đau tang thê đồng thời còn cố gắng làm sự nghiệp, đối với việc chăm sóc con gái cũng dùng hết sức lực.
Dù nàng vẫn luyến tiếc gia đình cũ, nhưng mẹ nàng đã mất tám năm, ba nàng cô đơn tám năm, thật vất vả mới sẵn lòng đón nhận một người mới, Lâu Mịch không có lập trường gì để phản đối.
Nàng hiểu, với ba ba cả đời không phải chỉ có mỗi con gái, mà còn có bạn đời.
Lão ba ít khi mở miệng yêu cầu nàng làm gì, Bành Tử Viện lại càng ít.
Bành Tử Viện nói chuyện với Lâu Mịch, ngoài khen nàng ra, chính là vì nàng bị Trì Lẫm gây phiền mà xin lỗi nàng.
Đi thì đi thôi, Lâu Mịch rời khỏi môi trường trường học đã nhiều năm, vừa lúc có cơ hội này đi cảm nhận chút tinh thần tươi trẻ, tìm lại chút hơi thở thanh xuân.
Thật ra từ sâu trong thâm tâm nàng còn có một chút mong đợi.
Trì - Chân tay vụng về - Lẫm còn muốn biểu diễn tiết mục? Nàng thật không tin nổi.
...
Suốt cả ngày hôm sau cũng không thấy bóng dáng Trì Lẫm đâu, đến chạng vạng, Lâu Mịch đeo khẩu trang, chân khập khiễng leo lên xe, hướng về TrườngTam Trung Nam Hồ.
Trước đây nàng đã đến vài lần, nhưng luôn dừng xe ngay tại cổng trường, hoàn toàn không bước vào bên trong, không nghĩ đến bên trong lại rộng lớn đến thế.
Buổi biểu diễn của lễ hội văn hoá được tổ chức ngay tại hội trường chính của trường. Khi vừa đến gần cổng, từ xa nàng đã nghe thấy âm thanh nhạc vang lên từ sân khấu, bên cạnh không ít phụ huynh đến xem con em mình biểu diễn.
Các bậc phụ huynh đều hào hứng bừng bừng, ai cũng mong chờ xem bảo bối của nhà mình toả sáng trên sân khấu.
Đến hội trường, theo chỉ dẫn của chủ nhiệm Trì Lẫm ngồi vào chỗ đã được sắp xếp, đúng là hàng ghế phía trước, vị trí trung tâm, góc nhìn xem biểu diễn chắc chắn không tệ.
Hội trường thật sự không nhỏ, cảm giác như có thể chứa được hơn một nghìn người.
Từ số lượng ghế có thể đoán ra, về cơ bản phụ huynh của những học sinh tham gia biểu diễn đều đã đến đông đủ.
Lâu Mịch ngồi ở khu vực VIP, phía sau và cả tầng hai toàn bộ đều là học sinh TrườngTam Trung Nam Hồ đến xem.
Chương trình chưa bắt đầu, dù là học sinh hay phụ huynh, ai cũng đang hào hứng trò chuyện.
Lâu Mịch nghe thấy hai bà mẹ ngồi cạnh đang cầm chương trình biểu diễn thảo luận.
Hai người phát hiện trên chương trình có tên Trì Lẫm, đều rất chấn động.
Phụ huynh A: "Ôi, Trì Lẫm ư, Trì Lẫm này cũng có thể biểu diễn tiết mục sao?"
Phụ huynh B: "Trì Lẫm là ai vậy?"
"Cô bé này trước kia từng sống cùng khu với nhà ta, còn học piano chung lớp với con trai ta nữa kia. Ta từng thấy hai đứa đi học đàn cùng nhau – mười ngón tay của cô bé cứng đơ như tấm thép, đánh đàn thì tay không uốn nổi, âm thanh phát ra nghe đến lạ người. Học vài buổi mà chẳng khá hơn chút nào, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với con trai ta, vốn dĩ chẳng có tố chất học đàn. Sau đó mẹ cô bé lại cho chuyển sang học múa, còn nhờ ta giúp tìm lão sư. Học được vài buổi, vẫn không khá lên được, rồi tự động bỏ luôn. Ta nghe giáo viên nói, cô bé nhảy múa mà tay chân vướng víu, tự mình làm mình vấp ngã lăn quay. Sau bị các bạn cười chê một trận, thế là không đến học nữa."
Lâu Mịch thầm nghĩ: Xem ra nhóc con ngu ngốc này đã làm chuyện ngu xuẩn cho mọi người đều biết.
Hai người tiếp tục tán gẫu: "Ối giời ơi, sao có thể có đứa trẻ ngốc như vậy?"
"Nhưng cũng phải thôi, sau đó lại nghe nói chuyển qua học thư pháp với vẽ tranh, kết quả cũng chẳng cái nào nên hồn, cuối cùng thì buông xuôi luôn. Đứa nhỏ này, học gì cũng không ra gì, nhưng cái tính tình thì lại nổi tiếng nhất khu, trời đất độc nhất vô nhị, gây không ít rắc rối đấy."
Phụ huynh B cười ha hả: "Không cách nào, có đứa thông minh thì có đứa đần độn. Ủa? Con ngươi tối nay sẽ biểu diễn độc tấu piano hả, giỏi quá trời."
Phụ huynh A nghe vậy thì vô cùng hớn hở, tranh thủ khen con trai mình thêm mấy câu, nói nó đúng là có năng khiếu thiên bẩm, thậm chí đã bái danh cầm gia Tiếu Bác làm lão sư. Tiếu Bác cũng từng khen ngợi thằng bé có đủ thiên phú để ăn cơm bằng nghề này.
Phụ huynh B nghe tới tên Tiếu Bác thì kinh ngạc đến mức há miệng thành chữ O: "Là Tiếu Bác, người từng đánh đàn trên sân khấu Xuân Vãn đó hả?"
Phụ huynh A vội nói: "Đúng đúng đúng, chính là hắn."
Lâu Mịch kéo nhẹ quai khẩu trang, thầm nghĩ: Cái Tiếu Bác kia, nàng cũng quen biết—là biểu cữu (em rể của dì) của Tạ Bất Ngư.
Trên TV trông thì ra dáng người đàng hoàng lắm, sau lưng lại là một gã đàn ông trung niên đáng khinh. Trước đây còn từng giở trò sờ soạng đùi Tạ Bất Ngư, bị nàng ấy lật tung một bàn lẩu cay, cả nhà ngồi ăn bị tạt đầy nước lẩu đỏ au. Chuyện ấy qua đã nhiều năm, đến giờ Tạ Bất Ngư vẫn không xem Xuân Vãn, cũng không xem bất kỳ chương trình nào có thể có mặt Tiếu Bác.
Không biết vị phụ huynh kia nếu biết được vị lão sư "rộng lớn, rộng lượng" kia là hạng người như vậy thì sẽ cảm thấy thế nào.
Buổi biểu diễn lễ hội văn hoá chính thức bắt đầu, một nam một nữ bước lên sân khấu làm MC. Cả hai nói chuyện trôi chảy, phong thái điềm đạm, ăn mặc gọn gàng, nhìn vô cùng chuyên nghiệp, thậm chí có phần vượt xa dáng vẻ học sinh cấp ba.
Hai MC giới thiệu xong tiết mục thì một màn vũ đạo hoành tráng mở đầu được trình diễn, tiếp theo là ảo thuật, đơn ca... Trình độ tổng thể khá ổn, thậm chí có phần xuất sắc—ít nhất cũng không khiến khán giả cảm thấy nhàm chán.
Lâu Mịch vừa lướt diễn đàn trò chơi, vừa kiên nhẫn chờ đến lượt Trì Lẫm lên sân khấu.
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng quay video bất cứ lúc nào.
Cuối cùng cũng đến tiết mục thứ ba từ cuối đếm lên, người dẫn chương trình bước ra giới thiệu:
"......Tiếp theo xin mời quý vị thưởng thức, phần biểu diễn độc vũ của học sinh Trì Lẫm ban 6 lớp 11, tiết mục mang tên —— Bạch Lộ Vị Hi."
Dưới khán đài vang lên vài tiếng vỗ tay lác đác.
Phụ huynh A: "Đến rồi đến rồi, để ta xem nàng nhảy múa kiểu gì."
MC chương trình rời sân khấu, ánh đèn vụt tắt, giữa sân khấu chìm vào bóng tối. Có người bước lên dọn bối cảnh.
Một luồng đèn sân khấu bất ngờ quét xuống, chiếu rọi một mảnh núi non xanh biếc và Trì Lẫm xuất hiện ở giữa khung cảnh ấy.
Trì Lẫm mặc một bộ váy dài cổ trang màu xanh nước biển, bên hông là dải lụa màu vàng nhạt làm điểm nhấn bắt mắt, mái tóc đen dài được buộc gọn sau đầu. Trong tay nàng cầm một thanh kiếm ánh lên hàn khí sắc lạnh.
Khán giả phía dưới vừa nhìn thấy thanh kiếm kia trông y như thật, lập tức xôn xao kinh ngạc:
"Ôi, nàng muốn làm gì thế?"
Cầm điện thoại bắt đầu quay phim, Lâu Mịch cũng không nghĩ đến, màn độc vũ của Trì Lẫm lại là kiếm vũ.
Con nhóc quỷ quái đầy đầu mưu ma chước quỷ, đêm nay không chơi kiểu tiểu phẩm nông thôn hay mấy tiết mục phổ thông, mà lại chọn cổ trang võ hiệp?
Trì Lẫm trong bộ trang phục này vừa tiên vừa hiệp, khi múa kiếm lại dứt khoát, uyển chuyển, thực sự khiến người ta cảm nhận được chút nền tảng võ thuật.
Trường kiếm chợt lóe sáng, nàng xoay người, nghiêng mình nhấc chân, cả cơ thể nhẹ nhàng xoay vòng trên không trung gần mặt đất rồi tiếp đất vững vàng, mà động tác kế tiếp nối liền ngay sau đó, không hề ngắt quãng. Giữa hội trường, có người thậm chí không nhịn được bật thốt lên trầm trồ khen ngợi.
Bộ kiếm vũ ấy của nàng, nước chảy mây trôi, muốn tư thái có tư thái, muốn ý nhị có ý nhị, lại yêu cầu kỹ thuật không hề thấp.
Vừa có tính nghệ thuật đồng thời thậm chí cảm thấy có chút thực dụng, cảm giác học xong thật sự có thể cầm kiếm ra ngoài đấu với người ta hai ba chiêu.
Trì Lẫm theo điệu nhạc cổ phong nhẹ nhàng lướt qua như gió mát, toàn hội trường đều xem đến ngây người, như thể thực sự đang chứng kiến một tiên nữ từ thời cổ đại đang múa kiếm.
Một bài múa vừa dứt, Lâu Mịch vẫn còn ngồi đó, hoàn toàn ngoài dự kiến của nàng.
Cái nhóc con xưa giờ đầu óc như thiếu dây này, ai mà ngờ nàng lại biết múa kiếm chứ? Bình thường chỉ giỏi bày trò ti tiện, ai dè tay nghề lại điêu luyện đến thế.
Lén luyện tập khi nào vậy?
Chẳng lẽ...... Thời gian này trong sân vừa đánh quyền vừa lộn nhào, là để luyện tập cho buổi biểu diễn tối nay sao?
Vậy cũng quá khổ luyện rồi......
Bạch Lộ Vị Hi, Lâu Mịch nhớ rõ bốn chữ này trích từ "Kinh Thi", rất phù hợp với màn kiếm vũ tối nay của nàng.
(*) Bạch Lộ Vị Hi: xuất phát từ câu thơ trong Kinh Thi (詩經) — cụ thể là bài "Tần phong · Thập dực" (秦風·蒞止).
Dịch nghĩa: Sương trắng chưa khô
Đây là hình ảnh rất thơ mộng, thể hiện một buổi sớm, khi sương mai còn đọng trên cỏ, cũng là lúc nỗi nhớ người yêu sâu đậm nhất — bởi cái "chưa khô" ấy tượng trưng cho nỗi nhớ còn nguyên vẹn, cảm xúc chưa nguôi.
Lâu Mịch tuy không thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩa sâu xa ẩn chứa trong âm nhạc và vũ đạo, nhưng có một cảm giác bi thương và bất lực vẫn luôn lan tỏa trong lòng nàng.
Nàng như có thể thấy được sự cô độc không biết từ đâu đến trên người Trì Lẫm.
Hết tiết mục, Trì Lẫm tỉnh lại từ trong hồi ức.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất từ đầu đêm đến giờ, Trì Lẫm thở phào nhẹ nhõm, khom người chào khán giả rồi nhanh chóng lui xuống.
Trong một góc khuất ở tầng hai, Ngụy Chước Ngưng tròn mắt sững sờ.
Đó là Trì nhược trí kia sao?! Cái tiên nữ vừa múa kiếm trên sân khấu kia... thật sự là Trì nhược trí?!
Nếu không tận mắt nhìn thấy, có đánh chết nàng cũng không tin nổi.
Vốn thấy Trì Lẫm muốn múa kiếm, Ngụy Chước Ngưng đã muốn che mắt, sợ xấu hổ đến mức ung thư tái phát.
Không nghĩ tới......
Một! Chút! Cũng! Không! Xấu!
Nhìn quanh một vòng, ánh mắt ai nấy đều dán chặt lên sân khấu như bị thôi miên.
Cho dù từng khinh thường Trì nhược trí hơn một năm, Ngụy Chước Ngưng cũng cũng không kìm được mà cảm thấy... hưng phấn.
Toàn bộ ban 6 ngồi chung một khu, khi Trì Lẫm biểu diễn vừa xong, bọn họ lập tức vỗ tay điên cuồng, vỗ đến bàn tay đều đỏ bừng.
Lưu Hủy Hân tức giận đến đau đầu, sợ tiếp tục ở lại sẽ bệnh tim tái phát, nên rời đi trước tiên.
Ngụy Chước Ngưng ngồi phía sau, nhìn đám nam sinh nữ sinh xung quanh mặt đỏ bừng, sôi nổi bàn tán ngất trời.
"Cả nhà ta đều bị chấn động rồi! Trì Lẫm thế mà lại biết múa kiếm? Con mẹ nó, vậy mà có thể xoay vòng trên không luôn?!"
"Cũng có vần điệu phết đấy chứ."
"Cho nên lần trước ở trại hè, nàng đã sớm thể hiện ra thiên phú võ thuật rồi, chỉ là các ngươi không biết trân trọng thôi."
Bốn năm người đồng loạt gật đầu tán thành cách nói đó.
Ngụy Chước Ngưng suýt nữa bị một đám ngốc này chọc cười chết.
Cái đề tài này thật sự quá ngon, Ngụy Chước Ngưng không nhịn được rút điện thoại ra, nhanh chóng ghi lại, tiện thể còn gõ vài dòng mở đầu mới.
Trì nhược trí đúng là một cỗ máy tạo điểm nhấn tuyệt vời! Có nàng ở đây, Ngụy Chước Ngưng căn bản không sợ thiếu chất liệu viết truyện!
Trong cuốn tiểu thuyết xuyên không mà nàng đang viết, vai phụ A Lẫm đã sớm được phóng thích, giờ còn thuận tiện múa kiếm làm náo động trước mặt quân chủ...
Ngụy Chước Ngưng hứng phấn gõ chữ, ngón tay lướt nhanh như vô ảnh.
Lâm Tiểu Chí không biết đã bò đến phía sau nàng từ lúc nào, lặng lẽ cúi người dựa vào tựa ghế sau lưng Ngụy Chước Ngưng. Không chỉ nhìn trộm màn hình, còn nhỏ giọng đọc từng chữ một:
"A Lẫm một phen múa động, khiến quân chủ kinh vi thiên nhân, ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên khác với trước. Hóa ra A Lẫm lại là người thâm tàng bất lộ như thế......"
Một cú quay đầu như phản xạ, mạnh mẽ trực tiếp đập trán vào trán Lâm Tiểu Chí. "BỐP" một tiếng vang rõ giữa khán phòng, động tĩnh còn lớn hơn cả sân khấu.
Chưa kịp có tâm trạng mắng người, Ngụy Chước Ngưng và Lâm Tiểu Chí đều ôm đầu đau đớn nửa ngày.
"Ngươi có phải có tật xấu không......" Ngụy Chước Ngưng ôm cái trán sưng đỏ, hận không thể chửi thề vài câu cho hả giận.
So với Ngụy Chước Ngưng đầy mặt tức giận, Lâm Tiểu Chí dù cũng đau đến nước mắt rơm rớm, vẫn cố kiên trì lộ nụ cười ý vị thâm trường:
"Thế ra ngươi đang viết tiểu thuyết? Đưa bạn cùng lớp vào tiểu thuyết? Không ngờ ngươi là người lãng mạn như vậy."
"Ngươi đừng nói bậy!"
"A Lẫm gì đó, ta đều thấy cả rồi."
Lời nói này của Lâm Tiểu Chí khiến mặt Ngụy Chước Ngưng còn đỏ hơn cả trán, cũng không xem biểu diễn nữa, vội vàng đứng dậy bỏ đi, chen qua nguyên cả hàng người, ba chân bốn cẳng bỏ chạy khỏi hội trường.
Khi tiết mục cuối cùng kết thúc, những chiếc màn hình nhỏ trên tay vịn ghế ngồi đồng loạt sáng lên, để khán giả bình chọn cho tiết mục yêu thích nhất trong đêm.
Lâu Mịch vừa bấm chọn "Bạch Lộ Vị Hi" xong, liền chuẩn bị ra hậu trường tìm Trì Lẫm.
Lâu Mịch đã gửi ảnh và tin nhắn qua WeChat cho Trì Lẫm, nhưng vẫn chưa thấy hồi âm.
Con nhóc này định lơ người ta luôn đấy à? Lâu Mịch dứt khoát định tự mình đến hậu trường bắt nàng cho bằng được.
Khán giả đang lục tục rời khỏi hội trường, Lâu Mịch chen chân đi theo dòng người chậm rãi di chuyển về phía trước. Nàng nghe thấy phía trước có hai nữ sinh đang thì thầm, có vẻ là bạn cùng lớp với Trì Lẫm.
"Phiền ghê... Cái gì nổi bật cũng đến lượt nàng. Cái con nhà nghèo đó đào đâu ra lắm chiêu trò thế?"
"Cảm giác như tìm thế thân ấy, chứ nàng làm sao biết múa kiếm."
"Thôi đừng đùa. Hủy Hân nói rồi còn gì? Nàng mồ côi, sống lay lắt, nhà nghèo đến mức không còn gì để ăn. Nếu không nhờ Hủy Hân hay mời nàng ăn cơm, chắc giờ thành ma đói rồi. Không biết ăn nhầm thuốc gì mà đổi kiểu tóc một cái, bao nhiêu người bu quanh. Định xem nàng xấu mặt... ai ngờ xấu thì không thấy lại còn thêm cả đống hoa si mới. Ghê tởm!"
Lâu Mịch siết chặt hai tay trong túi áo, im lặng lắng nghe.
Trước kia khi nàng đi học cũng từng biết một ít kẻ rảnh rỗi không có việc gì làm mà lại không có bản lĩnh, cả ngày bàn tán thị phi người khác.
Mười năm trôi qua, miệng độc vẫn là miệng độc.
Hai người kia vẫn tiếp tục bàn tán:
"Nghe nói nàng còn có một tỷ tỷ."
"Hả? Thời buổi này mà còn trò làm tỷ tỷ nữa hả?"
"Ai biết được, mấy cái kiểu hương phi thế giới gì đó, chúng ta dân thường sao hiểu nổi. Cái kiểu làm tỷ tỷ muội muội này chắc cũng chỉ là loại đầu đường xó chợ thôi. Buồn cười muốn chết, làm tỷ tỷ của nàng thì liệu có phải hạng tốt đẹp gì?"
(*) kiểu hương phi thế giới: chỉ mỉa những cô gái được tự cho rằng mình là trung tâm của vũ trụ
What?
Lâu Mịch bước lên, thẳng tay từ sau gáy ấn cả hai đứa xuống, mỗi tay túm lấy một đứa xách thẳng dậy:
"Ba mẹ các ngươi không dạy các ngươi không được nói xấu người khác sau lưng sao?"
Lâu Mịch vốn đã cao, tối nay trong hội trường còn đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt cũng đã đủ dọa người, giọng nói còn đặc biệt hung hăng.
Hai nữ sinh chỉ giỏi lén lút nói xấu sau lưng, nào ngờ bị người ta giáp mặt xử lý như thế, hoảng hồn co giò chạy biến.
Trì Lẫm đang đi trên hành lang hậu trường thì thỉnh thoảng thu được một ít ánh mắt âm thầm quan sát.
Trong lòng nàng yên lặng tiếp nhận rồi phân tích những ánh mắt đó, không biết trong số đó có ánh mắt nào... thuộc về Bệ Hạ của nàng không.
Tiết mục kiếm vũ "Bạch Lộ Vị Hi" tối nay, vốn là vũ khúc nàng và Bệ Hạ cùng biên soạn từ kiếp trước, cũng là điệu múa Bệ Hạ yêu thích nhất.
Tiết mục nàng vừa biểu diễn trên sân khấu chỉ là một phần nhỏ trong toàn bộ "Bạch Lộ Vị Hi". Những đoạn có độ khó cao hơn, nàng cố tình lược bỏ, là vì sợ quá mức nổi bật, dễ bị nghi ngờ thân phận xuyên không.
Phần nàng lựa chọn để biểu diễn lại chính là đoạn mà Bệ Hạ từng yêu thích nhất. Chỉ cần kiếp này Bệ Hạ cũng có mặt ở đây, chỉ cần nàng ấy nhìn thấy điệu múa này, biết đâu sẽ nhớ lại một số ký ức mấu chốt.
Nếu như nàng ấy có thể nhìn thấy......
Lúc múa kiếm, Trì Lẫm nhớ lại rất nhiều chuyện cũ với Bệ Hạ.
Sự đề bạt và tin tưởng của Bệ Hạ đối với nàng, là nguyên nhân quan trọng giúp nàng còn trẻ đã bước lên địa vị cao như thế.
Năm "Khép mở chi trị" dưới thời Thịnh Hòa, chính là thành quả mà nàng và Bệ Hạ cùng nhau thức thâu đêm bàn bạc, hao tâm tổn trí, là thịnh thế mà các nàng nắm tay nhau vất vả tạo ra.
Là thời thịnh thế mà Đại Nguyên luôn tự hào!
Những tháng ngày huy hoàng đó vẫn còn in đậm trong ký ức nàng, vậy mà chỉ trong chớp mắt, nàng đã thân ở một thời không xa lạ.
Triều đại nàng đã sinh ra, tất cả những gì từng khiến nàng tự hào, sớm đã hóa thành tro bụi trong dòng chảy lịch sử, thậm chí ngay cả tàn tro cũng không còn sót lại.
Trong khoảnh khắc vung kiếm ấy, Trì Lẫm bỗng dâng lên một nỗi cô đơn vô cùng rõ rệt. Sau khi rời sân khấu, ai nói chuyện với nàng cũng như cách qua một tầng màn mỏng, không thể chạm đến trái tim nàng.
Cảm giác như ý thức của nàng đang lơ lửng ở nơi nào đó, cho đến khi một giọng nói kéo nàng về thực tại.
"Trì Lẫm."
Giọng điệu vạn phần quen thuộc, giống như là......
Là ...Bệ Hạ!
Trì Lẫm mang theo niềm vui bất ngờ lập tức quay đầu lại, liền thấy Lâu Mịch đang đứng ở cuối hành lang, giơ tay vẫy nàng.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng nàng ấy vẫn nổi bật giữa đám đông.
Thấy Trì Lẫm rõ ràng đã thấy mình mà không đi đến, Lâu Mịch hơi nhíu mày, cố ý to giọng nói:
"Đi thôi."
Không phải Bệ Hạ, nhưng......
Ở một thời không không thuộc về nàng, vậy mà lại có người chờ đợi nàng — thật sự thuộc về nàng.
Trì Lẫm giao trang phục biểu diễn lại cho nhân viên hậu đài rồi theo Lâu Mịch ra bãi đỗ xe.
Trì Lẫm hỏi nàng: "Sao ngươi lại đến đây? "
Trên đường về, buổi tối không quá đông người, Lâu Mịch tháo khẩu trang xuống:
"Ta cũng không định đi đâu, bao nhiêu việc đang chờ kìa. Là mẹ ngươi gọi cho ba ta, ba ta lại quay sang nhờ ta...Cuối cùng vẫn là ta phải đích thân tới quay video giúp bà ấy."
Trì Lẫm dường như đã hiểu kiểu cách nói chuyện của Lâu Mịch, nên cũng không cần vạch trần nàng.
Đi được một lúc, Trì Lẫm chợt phát hiện Lâu Mịch đi khập khiễng.
"Chân ngươi sao thế?"
"Lúc thi đấu không cẩn thận bị thương một chút."
"Chân đau mà còn ra ngoài?"
"Đã nói là mẹ ngươi nhờ ta mà."
Trì Lẫm ngăn nàng tiếp tục đi, chỉ vào chiếc ghế dài ven đường.
"Làm gì?"
"Ngồi kia."
Lâu Mịch: "......"
Dù sao đi được một đoạn, mắt cá chân đau nhói lên, Lâu Mịch cũng muốn ngồi xuống nghỉ một chút.
Lâu Mịch ngồi xuống ghế dài: "Sao?"
Trì Lẫm ngồi xổm trước mặt nàng: "Ta giúp ngươi xem vết thương, ngươi vén ống quần lên một chút."
"...... Thôi đừng." Mắt cá chân sưng đến mức nào, đáng sợ thế nào, Lâu Mịch trong lòng rất rõ ràng.
"Vén lên."
Trì Lẫm còn lớn tiếng với nàng.
Sao cảm giác tiểu hỗn đản tối nay có vẻ đặc biệt có khí thế thế nhỉ?
Trì Lẫm kiên trì như vậy, Lâu Mịch nếu cứ đẩy đi đẩy lại thì có vẻ tỏ ra kiêu ngạo.
Vén ống quần lên, mắt cá chân sưng tấy có vẻ so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn.
Không ngờ Trì Lẫm nhìn một lúc rồi nắm lấy mắt cá chân nàng.
"Ối!"
"Ta giúp ngươi xoa bóp một chút, có hơi đau, nhưng có thể giúp ngươi nhanh chóng phục hồi. Chịu đựng một chút."
Trì Lẫm không chờ nàng nói gì nữa, trực tiếp ra tay xoa bóp.
Lúc đầu cảm giác đau rất rõ rệt, mồ hôi lạnh trên trán Lâu Mịch túa ra từng lớp. Nhưng trước mặt Trì Lẫm, nàng dù có đau thế nào cũng cố cắn răng chịu đựng, nếu giờ mà hét lên một tiếng, sau này còn làm sao giữ uy nghiêm để dạy dỗ con nhóc phiền phức này?
Dần dần, cảm giác đau bắt đầu dịu lại, không biết là do quen dần hay thật sự đã đỡ hơn, lực tay của Trì Lẫm tăng lên rõ rệt mà cũng chỉ khiến nàng thấy hơi căng căng, tê tê.
Từ từ bắt đầu thấy thoải mái.
Lâu Mịch len lén nhìn Trì Lẫm.
Động tác xoa bóp của Trì Lẫm vừa mạnh tay vừa thuần thục, khiến người bị ấn phải đổ mồ hôi, bản thân nàng ấy cũng mệt đến mức mặt hơi đỏ lên.
"Đã tiêu sưng rồi." Trì Lẫm nói, "Ngươi hoạt động một chút, cảm nhận xem sao."
Lâu Mịch trực tiếp đứng lên nhảy hai cái.
Trì Lẫm: "......"
Lỗ mãng như vậy, khó trách có thể làm chân đau đến mức nghiêm trọng như vậy.
Lâu Mịch hoạt động mắt cá chân thử vài động tác, vẫn còn đau khi bật nhảy, nhưng so với lúc nãy đi đường mà không dám quá dùng sức thì rõ ràng đã khá hơn rất nhiều.
Lâu Mịch hỏi nàng: "Này là kỳ môn dị thuật gì vậy? Ngươi học ở đâu đó?"
Trì Lẫm: "Bí kíp gia truyền."
"Bí kíp gia truyền gì chứ?"
"Chính vì là bí kíp gia truyền nên không thể nói được. Nói ra rồi còn gọi gì là bí kíp nữa?"
Trì Lẫm tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe, nàng càng không nói Lâu Mịch lại càng tò mò, nhưng ngại thân mang danh phận "trưởng bối", không tiếp tục truy hỏi nữa.
Lên xe, Lâu Mịch nhắc nhở nàng:
"Lúc thì múa kiếm, lúc thì xoa bóp chữa thương, cái gì ngươi cũng biết, lợi hại thật đấy. Mặc kệ dạo này ngươi đang lăn lộn cái gì, ta chỉ có một yêu cầu duy nhất: Đừng có lại dính dáng gì tới cảnh sát nữa."
"Yên tâm, không đâu."
Trì Lẫm trả lời từng chữ một ngắn gọn, đặc biệt tích chữ như vàng. Nói xong rồi liền im lặng, tâm sự nặng nề.
Lâu Mịch nhìn nàng: "Sao, gần đây áp lực lớn?"
"Ừm...... Có thể nói vậy, có một chút."
"Muốn xả stress thì đơn giản lắm. Đi với ta."
"Đi đâu?"
"Đi rồi biết."
Lâu Mịch đã chọn sẵn một địa điểm mục tiêu, lái xe nhanh chóng đến đó.
Nửa tiếng sau, hai người đến trước cửa "Trung tâm trò chơi thực tế ảo ENIAC".
Biển hiệu kia khiến Trì Lẫm cảm thấy vô cùng quen mắt. Khi nàng mới xuyên tới thời đại này, nơi đầu tiên đặt chân đến cũng có một bảng hiệu giống y như vậy.
Lâu Mịch: "Đây là câu lạc bộ bọn ta mở quán net. Nhưng gọi là quán net thì cũng hơi coi thường nó rồi. Thực ra nó là một cái trung tâm giải trí thực tế ảo, trong đó có đủ loại máy chơi game đời mới, kiểu gì cũng có."
Lâu Mịch định bước vào trong, nhưng phát hiện Trì Lẫm vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Trì Lẫm: "Ta còn là trẻ vị thành niên, không được phép vào quán net."
Lâu Mịch "sách" một tiếng: "Có người giám hộ dẫn đi là được! Đi!"
Người giám hộ......
Trước đó không phải luôn phủ nhận thân phận "tỷ tỷ" sao?
Lâu Mịch đưa Trì Lẫm bước vào trung tâm. Khi đến quầy tự phục vụ để quét mặt mở khóa tài khoản, một nhân viên đang đi ngang qua tình cờ nhìn thấy Lâu Mịch, lập tức trố cả mắt.
"Cao Lầu Mịch Tuyết!" Nhân viên không nhịn được trực tiếp hô to tên ID game của Lâu Mịch, may mắn quán net toàn tiếng máy chơi game, không ai nghe thấy nàng đang hô cái gì.
Ý thức được mình thất lễ, nhân viên công tác đỏ bừng mặt, cúi đầu lí nhí xin lỗi.
Lâu Mịch mỉm cười lịch sự đáp lại, rồi giúp Trì Lẫm đăng ký tài khoản và xác nhận thân phận.
Trước khi đi công tác, Bành Tử Viện đã để lại thông tin ID tài khoản và mật khẩu cá nhân cho Lâu Mịch, phòng khi có tình huống đặc biệt cần chăm sóc cho Trì Lẫm.
Không ngờ lần đầu sử dụng lại là dẫn Trì Lẫm đến quán net chơi game.
Lâu Mịch vốn là khách VIP của Trung tâm trò chơi thực tế ảo ENIAC, đến bất cứ chi nhánh nào cũng được miễn phí sử dụng toàn bộ thiết bị, thậm chí còn được phép mở thêm hai thẻ tài khoản bạn bè đi kèm.
Hai thẻ này từ trước tới nay nàng vẫn chưa từng dùng đến, dù sao thì bạn bè nàng đa phần cũng là người trong chiến đội, vốn đã được miễn phí như nàng.
Thẻ bạn bè đầu tiên lại cho Trì Lẫm, danh sách bạn bè đầu tiên trong tài khoản nàng lại là Trì Lẫm......
Chuyện này nếu đặt ở hai tuần trước, Lâu Mịch đánh chết cũng không tin.
Nơi này thật không thể gọi là "quán", bởi vì nó lớn đến mức chẳng khác gì một thành phố thu nhỏ.
Lúc mới đến đây lần đầu, Trì Lẫm cứ tưởng cái thiết bị tinh thể kết nối gắn lên huyệt Thái Dương kia cũng giống như bí thuật truy hồn, có thể đưa người ta sang một thời không khác.
Ở chỗ này một thời gian, xem nhiều quảng cáo game thực tế ảo che trời lấp đất, còn có các loại livestream game di động, nàng mới hiểu trước đây mình đã buồn cười đến mức nào.
Này căn bản không phải bí thuật, chỉ là một loại trò chơi phát triển lên từ thời đại phổ cập Internet tốc độ cao 5G mà thôi.
Dù biết đại khái nguyên lý hoạt động, Trì Lẫm cũng chỉ ở thời điểm vừa xuyên không đến, trong tình huống không phòng bị chơi thử một lần, sau đó cuối cùng không tiếp xúc nữa.
Lâu Mịch không để nàng vừa lên đã chơi game thực tế ảo, mà dẫn nàng đến khu máy game kiểu cổ điển để bắt đầu từ đơn giản nhất.
Mấy trò game thùng kiểu cũ này có một sức hấp dẫn kỳ lạ, lúc phát tiết điên cuồng đấm loạn mấy nút bấm, áp lực cũng theo đó tan luôn.
Hai người chơi đến mức hai bàn tay thì đỏ rực, mắt thì hoa lên, đánh đến cuối cùng thì nhân vật trong game đã quậy tung cả lên, không còn biết mình đang điều khiển ai, Trì Lẫm chỉ còn cách liều mạng đập loạn nút.
Lâu Mịch là đại thần chuyên mấy trò dạng này, dĩ nhiên sẽ không nghiêm túc solo với Trì Lẫm làm gì. Một tay điều khiển, còn cố tình nhường nhẹ cho đẹp mặt, tiện thể làm vài pha "soái khí".
Không ngờ cuối cùng Trì Lẫm một phen thao tác không đầu không đuôi, trực tiếp KO (knock out/hạ gục) nàng.
Lâu Mịch: "??"
Trì Lẫm chỉ vào nhân vật Lâu Mịch đang nằm sõng soài trên sàn, cười như nở hoa giữa ban ngày.
Đánh xong mấy ván game thùng, chuyển sang chiến tiếp máy nhảy.
Cái gọi là vương giả, là chỉ kiểu người ở lĩnh vực nào cũng đứng top đầu. Đối với Lâu Mịch mà nói thì máy nhảy cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà vừa ăn cú ngược dòng hồi nãy, lần này Lâu Mịch không dám làm đại đại chủ quan nữa. Sau khi dạy Trì Lẫm vài thao tác cơ bản, nàng đứng một bên lặng lẽ quan sát.
Quả nhiên, sau ba bản nhạc, Trì Lẫm đã nhanh chóng bắt kịp tiết tấu. Không chỉ đạp đúng từng nhịp, mà động tác cũng dần dần uyển chuyển, thả lỏng.
Trì Lẫm: "Ta cảm thấy có thể đổi bài khó hơn."
Mới như vậy mà đã khẩu xuất cuồng ngôn!
Lâu Mịch lập tức chọn một bài có mức độ siêu khó, định cho thiếu niên Trì Lẫm rửa rửa cái tính khinh cuồng.
Trì Lẫm tập trung tinh thần, càng nhảy càng hăng say, điểm số càng lúc càng dí sát Lâu Mịch, thậm chí có xu hướng vượt lên trên.
Lâu Mịch mắt chớp cũng không dám chớp, không dám chậm trễ, hầu như dùng hết sức nhảy đến thở hồng hộc, cuối cùng chỉ hơn Trì Lẫm chưa đến 50 điểm.
Trì Lẫm: "Ta là lần đầu nhảy đấy."
Lâu Mịch: "Ta cũng lâu rồi không nhảy được đấy, hơn nữa chân ta còn bị thương sao ngươi không nói?"
"Được, vậy đợi mắt cá chân ngươi khỏe rồi chúng ta hẹn một trận giao chiến, thế nào?"
Lâu Mịch: "...... Đến lúc đó rồi tính."
Tối nay, Lâu Mịch dẫn nàng bắt đầu từ máy game kiểu cổ lỗ sĩ ra đời từ sáu mươi năm trước, chơi một mạch đến tận dòng game thực tế ảo tân tiến nhất.
Lại một lần nữa bước vào game thực tế ảo, Trì Lẫm vẫn không nhịn được cảm thán thật quá chân thật.
Ngoài trừ một khung pha lê trong suốt lơ lửng trong tầm mắt hiển thị đủ loại thông số mà nàng không hiểu nổi, chạm vào sẽ hiện ra các tuỳ chọn, tất cả mọi thứ còn lại đều sống động như thật.
"Trước tiên tạo nhân vật đã, chỉnh gương mặt, chọn trang phục."
Lâu Mịch kéo nàng vào giao diện tạo nhân vật của trò "Tái Chiến Giang Hồ".
Trước mặt Trì Lẫm là một cô gái có chiều cao tương đương nàng, mặc bộ một váy dài mộc mạc đơn giản, tóc tai sơ sài chưa qua chỉnh trang gì.
Bên tay phải nàng là một tấm gương khổng lồ có thể trượt lên xuống, bên trong trưng bày vô số đôi mắt,
Mỗi đôi đều nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn chằm chằm đến mức khiến Trì Lẫm rùng mình nổi da gà.
Nàng chọn đại một cặp mắt nhìn cũng xem như là đẹp, chỉ trong tích tắc nhân vật lập tức thay đổi khuôn mặt, làm sắc mặt Trì Lẫm trắng bệch.
Lâu Mịch: "Tạo mặt thôi mà làm gì lao lực vậy? Để ta giúp ngươi."
Lâu Mịch là cao thủ tạo mặt, căn cứ diện mạo của Trì Lẫm giúp nàng "nhào nặn" ra một gương mặt vô cùng giống gương mặt hiện tại.
"Giống ngươi không?" Lâu Mịch hài lòng hỏi.
"Ta...... đẹp như vậy không?" Trì Lẫm nhìn chăm chú nhân vật game trước mắt, cảm giác ngũ quan có vài phần tương tự, nhưng rõ ràng đã được tút tát lên mức long lanh quá đà.
"Ta thấy rất giống. Đừng dong dài nữa, nhanh, ngươi chọn tank (xe tăng), ngươi kéo quái ta chém người."
(*) Trong game, "tank" (hay còn gọi là "class tanker") là một lớp nhân vật có khả năng chịu đòn và chống chịu sát thương tốt, thường được sử dụng để mở giao tranh, bảo vệ đồng đội và làm chậm đối phương. Tanker thường có lượng máu cao, giáp lớn và các kỹ năng hỗ trợ đồng đội, nhưng sát thương không cao.
"Tank? Kéo quái?"
"Ngươi chọn nghề nghiệp trước, lát nữa ta sẽ nói tỉ mỉ với ngươi."
Trì Lẫm sao cảm giác như mình vừa bị bán mà còn phải giúp người ta đếm tiền...?
Theo Lâu Mịch bước vào game, Trì Lẫm cảm thấy khung cảnh thành trì trong trò chơi thật thân thuộc. Giống hệt như lần đầu tiên nàng đặt chân tới thời đại này, cũng là những cảnh tượng tương tự thế này.
Vậy lần đó nàng bị truy sát chính là trong "Tái Chiến Giang Hồ"?
Lâu Mịch trong game đúng thật là "trên trời dưới đất không ai sánh bằng", sau khi chơi một lúc Trì Lẫm liền phát hiện không phải ảo giác đâu, cái gọi là "tank" đơn giản chính là vai bị quái đánh hội đồng.
Lâu Mịch cứ để nàng đi khiêu khích quái, còn bản thân thì trốn sau tìm thời cơ ra tay.
Trì Lẫm bị quái rượt đuổi chạy tứ tán, còn Lâu Mịch thì cầm kiếm giết quái nhanh đến hoa cả mắt, thi thoảng lại có người qua đường trầm trồ khen ngợi:
"Lâu tỷ tỷ dũng mãnh quá! Dẫn theo thái kê (gà mờ) mà cũng có thể đánh Tuyết Ma."
Thái kê là gì? Trì Lẫm không thể không để tâm, thái kê là chỉ ta sao?
Nhưng Trì Lẫm học cực nhanh, phản xạ cũng cực nhạy, chẳng mấy chốc đã bắt nhịp được. Hai người phối hợp ăn ý, giết liền một hơi năm con Tuyết Ma, rơi ra cả một đống bảo vật lấp lánh ánh vàng.
Trì Lẫm bị những bảo vật đó làm chói mắt không mở được, cầm lấy thanh trường đao nặng nề hứng thú bừng bừng nói:
"Cái này có thể cho ta không?"
Lâu Mịch: "Cầm đi cầm đi, cũng chỉ có ngươi mới dùng được đồ rách nát này, ta cấp độ quá cao không dùng được."
Trì Lẫm: "......"
Người chơi A bên cạnh xem náo nhiệt: "Câu này của Lâu tỷ có chút đau lòng mà một lời khó hết."
Người chơi B: "Không nói như vậy làm sao solo từ trong trứng đến giờ. Đều có lý do cả."
Sau khi đổi sang vũ khí mạnh hơn, sức chiến đấu của Trì Lẫm tăng vọt thấy rõ.
Chơi đến toát cả mồ hôi trong game, ngoài đời nàng cũng nóng ran cả người,
Cơ thể được vận động, ra một thân mồ hôi thật sự sảng khoái hơn nhiều.
Ra khỏi quán net, ngồi trở lại trong xe Trì Lẫm gần như kiệt sức, dựa vào ghế, liên tục uống nước.
Lâu Mịch nhìn nàng cười: "Thoải mái không?"
"Thoải mái hơn nhiều rồi, cảm ơn tỷ tỷ."
Lâu Mịch đặt địa điểm đích: "Về nhà?"
"Ừm." Trì Lẫm nhìn ánh đèn rực rỡ phía trước, không biết mình nói như vậy có đúng không, nhưng lúc này nàng chính muốn đáp như vậy.
"Về nhà."