Trước giờ Lâu Mịch thật sự không biết Trì Lẫm còn có mấy kỹ năng lạ đời như vậy. Bàn tính á? Cái món đồ đó đừng nói đến Lâu Mịch, ngay cả đám gia gia sinh từ thời những năm 60, chắc cả trăm người cũng chưa chắc có mấy ai còn biết dùng.
Trì Lẫm không chỉ biết dùng, mà còn dùng đặc biệt thành thạo.
Vừa ăn cơm vừa trò chuyện với nàng một lúc về kiến thức cao trung, phát hiện ra kiến thức của nàng thiên lệch đến mức khó có thể giải thích.
Ngữ pháp tiếng Anh sơ trung, ba câu hỏi đã có hai câu không biết, nhưng lịch sử thì tùy tiện nói về nhân vật nào và chủ trương cải cách của họ, Trì Lẫm đều có thể nói thao thao bất tuyệt tới sáng.
Nếu không phải Lâu Mịch ngăn nàng lại, không chừng có thể nói đến sáng mai.
Bài văn ngữ văn dùng thể văn ngôn viết ra đặt sõng xoài trước mặt Lâu Mịch, đừng nói nàng, ngay cả lão sư dạy Ngữ văn cũng phải đánh dấu chấm hỏi ở vài từ.
Còn địa lý thì sao, Trì Lẫm dứt khoát trực tiếp hỏi Lâu Mịch: "Trái Đất chúng ta đang sống thật sự là hình cầu à, nếu thế thì mấy người sống ở mặt dưới quả cầu sao không bị rớt xuống?"
"Ngươi trêu ta à?" Lâu Mịch thẳng tay lấy một chiếc đũa gõ vào đầu nàng.
Trì Lẫm bị gõ đầu, còn có chút không phục: "Đồ dùng ăn cơm, là để ăn cơm, ai lại dùng để đánh người chứ?"
"Lời này có phải đang cổ vũ ta trực tiếp động tay không?" Lâu Mịch phân tích xong bài thi, "Ngươi học lệch cũng lệch quá nghiêm trọng rồi. Lần thi tiếp theo là khi nào?"
"Mỗi ngày đều có đủ loại bài kiểm tra lớn nhỏ, nhưng kỳ thi xếp hạng quan trọng của cả năm, gần nhất chính là kỳ thi giữa kỳ sau hai tuần nữa."
"Vậy thì, ta sẽ bổ túc tiếng Anh cho ngươi trước, tiếng Anh cao trung đơn giản, ngươi chăm chỉ học từ vựng, nhớ kỹ mấy điểm ngữ pháp trọng yếu là có thể tiến bộ nhanh. Ta cũng còn nhớ rõ, bổ sung lại dễ thôi. Từ nay về sau mỗi tối ta sẽ đến xem ngươi viết từ vựng."
Trì Lẫm: "APP có chức năng viết chính tả từ vựng mà."
Lâu Mịch bắt được cơ hội giáo huấn nàng: "Cái đó có thể giống nhau sao? Tự mình viết chính tả làm sao bằng có ta nhìn chằm chằm ngươi viết tạo cảm giác áp lực. Có ta nhìn chằm chằm thì ngươi không có cách nào tìm lý do lười biếng."
"Ta sẽ không lười biếng." Trì Lẫm hứa hẹn nghiêm túc với vẻ mặt rất ngoan.
Lâu Mịch: "Không phải ta không tin ngươi, ngươi biết tại sao phải có trường học có lão sư không? Tự mình ở nhà cũng có thể cầm sách giáo khoa tự học phải không? Trường học và lão sư ngoài tác dụng dạy dỗ còn có tác dụng giám sát, những thứ này đều là sự thúc đẩy tiềm ẩn."
"Được rồi..."
"Vậy ngươi ăn cơm xong trước hết làm bài tập về nhà, tối nay bài tập nhiều không?"
"Không nhiều lắm, đại khái hai tiếng đồng hồ là có thể làm xong."
"Ngươi làm xong bài tập thì học thuộc từ vựng bài một, bài hai, nếu có thể thì đọc thuộc cả bài, tất cả lời thoại của nhân vật đều học thuộc hết đi, đến lúc đó ta sẽ tùy ý chọn một nhân vật để đối thoại với ngươi."
"Được!"
"Vậy đi làm đi." Lâu Mịch đuổi đứa nhỏ đi làm bài tập, còn nàng thì đến thu dọn chén đũa.
Thu dọn xong nàng đi tập luyện một tiếng đồng hồ. Đến mười giờ rưỡi tối, hai người cùng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Nói đến đây, đây vẫn là lần đầu tiên hai người cùng xuất hiện ở phòng khách.
Trước kia khách quen của phòng khách chỉ có Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện, Lâu Mịch và Trì Lẫm đều coi phòng khách như kết giới, có chuyện gì mà không thể nói với phụ huynh thì gửi WeChat, WeChat không kịp thời trả lời cũng gõ cửa phòng ngủ để gọi, quyết tâm không bước vào phòng khách nửa bước, tránh nhìn thấy người khiến mình khó chịu.
Trì Lẫm đưa sách giáo khoa tiếng Anh cho Lâu Mịch, Lâu Mịch thì mở chiếc màn hình siêu lớn mà mình thường dùng để chơi game, nghiêm túc bắt đầu cùng nàng luyện đối thoại.
Phát âm của Trì Lẫm rất gượng gạo, cứ như người trước nay chưa từng mở miệng nói tiếng Anh vậy. Nhưng phần từ vựng thì lại nhớ rất nhanh, hơn hai bài từ vựng nghe viết đều không sai một từ nào.
Lâu Mịch sửa phát âm từng chút một cho nàng, Trì Lẫm học cực kỳ nhanh, như thể chạm vào điểm mấu chốt nào đó, làm tan biến cảm giác mơ hồ bấy lâu trong nàng.
Kết thúc buổi bổ túc cũng đã đến nửa đêm, Trì Lẫm về phòng ngủ vẫn không ngủ.
"Còn học à?" Lâu Mịch dựa vào cửa phòng ngủ nàng hỏi.
Trước kia cửa phòng Trì Lẫm luôn đóng chặt, như thể sợ người khác vô tình đi ngang sẽ nhìn thấy điều gì. Gần đây lại thường xuyên mở ra.
"Cảm giác sau khi được ngươi chỉ dẫn cho một lượt, tự nhiên cảm thấy đầu óc thông suốt hơn hẳn." Trì Lẫm vừa nói vừa mang vẻ mặt hứng khởi, "Giờ vẫn chưa buồn ngủ, muốn tổng kết lại một chút, như vậy mới nhớ lâu hơn."
"Toàn là tri thức cấp độ 'fine, thank you and you'... Còn cần thiết tổng kết gì?"
"Đoạn đối thoại này có vấn đề gì sao?"
Trì Lẫm vậy mà lại nghiêm túc tung ra câu hỏi đầy chân thành như vậy.
Lâu Mịch bắt đầu nghi ngờ không biết có phải mình đã quá "già" rồi không, trẻ con bây giờ thật sự không biết mấy câu ngớ ngẩn kiểu này à? Chẳng lẽ mấy câu tiếng Anh cứng ngắc này không phải là kỹ năng "gia truyền" của người Trung học tiếng Anh sao?
"Thôi, không có gì, ngươi muốn học thì học đi. Sau này thi được điểm tốt mẹ ngươi cũng sẽ vui hơn."
Trì Lẫm không nghĩ Lâu Mịch sẽ nói như vậy:
"Ta còn tưởng ngươi rất ghét ta, ghét cả mẹ ta."
Lâu Mịch càng không nghĩ nàng lại thẳng thắn đưa chuyện này ra:
"Ta không ghét mẹ ngươi, ta chỉ ghét ngươi thôi."
Trì Lẫm: "......"
Lâu Mịch thấy biểu cảm nàng thay đổi quá nhanh, không nhịn được cười:
"Đó là chuyện trước rồi. Chẳng lẽ hồi đó ngươi không ghét ta sao? Chúng ta diss nhau gần hai năm, không cần giả vờ làm gì? Chúng ta trong lòng đều hiểu rõ. Nhưng đó là lúc trước, ngươi hiện tại rất bình thường, tiếp tục duy trì, như vậy mẹ ngươi ít bị ngươi làm tức giận, có thể sống lâu hơn."
"Được, ta sẽ cố gắng. Tỷ tỷ đi ngủ sớm một chút đi."
"Ừm, good night."
Lâu Mịch duỗi người một cái, chuẩn bị về phòng ngủ. Đúng lúc đó, Tiger từ sân sau chạy về, vừa đi vừa kéo theo một bãi phân, rồi ra sức cọ mấy cái chân ngắn cũn lên tấm thảm đặt trước cửa.
Tiger là con chó mà Trì Lẫm mang theo đến đây, đã theo nàng nhiều năm rồi, nghe nói là do ba nàng mua cho.
Con Corgi già này ngốc thật sự, ngay cả người lạ cũng có thể thè lưỡi vẫy đuôi làm thân...
Chỉ có điều... nó không có đuôi, nên thứ quẫy loạn lên chính là mông.
"Này, lão Tiger." Lâu Mịch hiếm khi ngồi xổm xuống, vươn tay xoa xoa đầu nó.
Tiger như thể được sủng ái bất ngờ, hăng hái dâng trọn cả cái đầu lên, liều mạng dụi vào tay nàng, dụi đến nỗi cả tròng trắng mắt cũng muốn lòi ra.
"Ngươi bình tĩnh một chút..." Trước đây Lâu Mịch từng rất ghét con chó này, đặc biệt là lần nó tè vào trong ngăn tủ của nàng, lúc đó nàng hận đến mức chỉ muốn hầm một nồi lẩu thịt chó.
Nhưng đêm nay, nhìn nó như vậy, lại thấy... cũng có chút đáng yêu.
Sau đó, suốt hai tuần liền, Lâu Mịch đều đúng giờ từ câu lạc bộ về nhà. Buổi tối, nàng và Trì Lẫm có hẹn học bổ túc cùng nhau.
Trác Cảnh Lam nhân lúc rảnh rỗi hỏi thử: "Dạo này sống quy củ ghê ha, cứ đúng giờ về như vậy, là vì muốn ở nhà bồi muội muội à?"
Lâu Mịch đương nhiên biết là ai ở sau lưng nàng đi buôn dưa lê với Lam tỷ: "Nghĩ gì mà bồi muội muội chứ? Trước khi ngươi tìm được người thích hợp, ta còn phải tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức đó. Dạo trước nhờ phúc của ngươi, ta mất ngủ triền miên. Giờ hiếm hoi mới tìm lại được cảm giác buồn ngủ, muốn ngủ một giấc đàng hoàng như người bình thường cũng không được sao?"
Trác Cảnh Lam gật gù tỏ vẻ thông cảm, nhưng đợi Lâu Mịch vừa quay lưng rời đi, liền lập tức nhắn vào group chat nhỏ với Tạ Bất Ngư và Phù Đồ:
"Hôm nay lại đúng giờ về nhà bồi 'muội muội' đánh trận."
Tạ Bất Ngư: "Không ngờ Lam tỷ mà cũng bát quái chuyên nghiệp dữ ha. Cái kiểu này. Ngày nào cũng đúng giờ lên báo cáo."
......
Trạng thái ngủ tốt của Lâu Mịch không phải vì nàng ngủ lâu, dù gì mỗi ngày đều phải kèm Trì Lẫm học đến khá muộn, sáng hôm sau lại còn phải duy trì cường độ luyện tập rất cao — Lâu Mịch vốn là kiểu tuyển thủ vừa có thiên phú, vừa chăm chỉ nỗ lực. Câu "vừa thông minh hơn ngươi, lại còn chăm chỉ hơn ngươi" chính là để nói về người như nàng.
Giấc ngủ mỗi ngày của nàng cơ bản chỉ duy trì ở mức 5 tiếng. Mà cái gọi là "ngủ ngon" của Lâu Mịch chính là ngủ sâu, chất lượng cao.
Bổ túc xong cho Trì Lẫm, nàng vào phòng tắm rửa qua, sau đó vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay trong vòng một nốt nhạc, không nghĩ ngợi gì, không mộng mị gì, một giấc thẳng đến sáng, tỉnh dậy tinh thần đặc biệt sảng khoái.
Ngày hôm sau tập luyện có thể đánh 2 đến 3 tiếng đồng hồ mà đầu không đau chút nào.
Mức độ tập trung, độ nhạy cảm, cảm giác kiểm soát cơ thể — tất cả như quay trở lại trạng thái đỉnh cao trước tuổi hai mươi.
Hai hôm trước, Lâu Mịch đến tìm bác sĩ Bách, kể hết tình trạng gần đây của mình cho bác sĩ Bách nghe.
Từ việc đau đầu phát tác thường xuyên đến chứng hay quên không tương xứng với độ tuổi, Lâu Mịch cuối cùng cũng miễn cưỡng đi khám và làm kiểm tra.
Bác sĩ Bách còn khá trẻ, chưa đến 40 tuổi, là chuyên gia trong lĩnh vực rối loạn liên quan đến game và các hội chứng thần kinh tương tự.
Bác sĩ Bách nói việc cải thiện chất lượng giấc ngủ gần đây, cùng với khả năng tập trung tăng lên, có phần nhờ vào đợt điều trị thứ hai, cũng tự nhiên có liên quan đến tâm trạng, duy trì tinh thần lạc quan và cảm xúc cởi mở cũng là yếu tố then chốt vô cùng quan trọng.
"Tóm lại thời gian tập luyện tốt nhất vẫn kiểm soát một chút, mỗi ngày không nên vượt quá 2 tiếng, như vậy áp lực lên não bộ cũng nhỏ hơn. Gần đây cảm giác đau đầu thế nào?"
"Chỉ số PT biểu hiện ở khoảng 5.2 đến 5.6."
"Vẫn còn quá cao. Bình thường người sử dụng não quá mức thì chỉ số này chỉ khoảng 0.8 đến 1.1 thôi, ngươi xem mình vượt bao nhiêu lần đi."
Trước mặt bác sĩ Bách, Lâu Mịch thu hết sự sắc sảo thường ngày, chỉ còn lại dáng vẻ ngoan ngoãn của một bệnh nhân khổ sở:
"Ta cũng không muốn, nhưng World Cup mùa đông sắp đến rồi, Cửu Thiên vì nước ra trận, bao nhiêu người nhìn chằm chằm. Vạn nhất Cửu Thiên không thể đoạt quán quân, mất không phải mặt câu lạc bộ chúng ta, là mặt toàn Trung Quốc. Chúng ta thế này, không luyện một ngày là não phản ứng giảm xuống thấy rõ. Thi đấu chính là so não, đương nhiên não sẽ chịu áp lực chắc chắn lớn."
"Còn nhớ lần trước ta đã nói gì với ngươi không? Ta không phải đang hù dọa đâu."
Lâu Mịch đương nhiên nhớ rõ. Bác sĩ Bách này nhìn tuy ôn hòa như lão sư mầm non, nhưng vừa há miệng ra là xác suất sống sót, tỷ lệ tử vong, toàn là chuyện sinh tử nghe mà rợn người.
"Bất quá có thể ngủ được đã là chuyện tốt, tốt nhất là tăng thêm thời gian ngủ, tranh thủ mỗi ngày ngủ đủ 7 tiếng."
"Được, ta sẽ cố gắng."
"Không phải 'cố', là bắt buộc. Trước khi bước vào đợt điều trị thứ ba, ta hy vọng ngươi có thể kiên trì ít nhất một tháng."
Dù sao đi nữa, tình trạng đau đầu dữ dội của Lâu Mịch cũng đã giảm đi đáng kể.
Nàng vừa lái xe vừa khe khẽ ngân nga một giai điệu, hướng về phía nhà nàng.
Hôm nay chính là ngày công bố kết quả kỳ thi giữa kỳ, nếu thi tốt thì tối nay khỏi học bổ túc, thả cho nàng một đêm tự do.
Tiểu hỗn đản mấy ngày nay khổ cực như thế nào nàng đều để trong mắt, nghĩ cũng nên cho nghỉ ngơi một bữa tử tế.
Khi Lâu Mịch về đến nhà, Trì Lẫm đã có mặt ở đó.
Lâu Mịch một bên cởi áo khoác một bên cười nói: "Kết quả ra rồi à? Đem ra đây, đừng ngại ngùng, cho ta xem chút."
Trì Lẫm đưa bảng điểm cho Lâu Mịch.
Ngữ văn 65, toán 51, tổng hợp xã hội 124 điểm, trong đó hơn nửa là điểm môn lịch sử. Môn học được bổ túc trọng điểm suốt hai tuần – tiếng Anh vậy mà cũng được 64 điểm.
"Không tệ nha, tốt hơn ta tưởng nhiều. Lần này ngươi xếp hạng bao nhiêu?"
"So với lần kiểm tra tháng trước thì nhảy 11 hạng."
"Vậy là quá tốt rồi còn gì, thế mà cái mặt lại xị ra là sao?"
Trì Lẫm: "Lão sư muốn gặp phụ huynh, hỏi có thể đến không, muốn trao đổi với phụ huynh một chút."
Lâu Mịch nghĩ thầm, sau kỳ thi giữa kỳ lão sư muốn tìm hiểu thêm tình hình gia đình là chuyện bình thường:
"Nhưng mẹ ngươi chưa về, trong nhà không có phụ huynh."
"Ta định nói như vậy, nhưng lão sư chưa chắc sẽ tin, đến lúc đó còn nghĩ ta đang tìm cớ."
"Vậy ngươi tính làm sao?"
Nói đến đây Lâu Mịch đã đoán được ý định của nàng.
Quả nhiên, Trì Lẫm nói: "Tỷ tỷ, ngươi có thể đi được không? Làm phụ huynh của ta."
"Ta đi thì được thôi, nhưng đi nói là tỷ của ngươi thì lão sư cũng không vui, vừa thấy chính là ngươi không dám tìm phụ huynh thật nên tạm lấy người khác giả mạo."
"Vậy ngươi cứ nói ngươi là mẹ ta."
Lâu Mịch mắt tròn xoe: "Tiểu vương bát đản, ngươi nói gì đấy? Ta hơn ngươi bao nhiêu tuổi mà làm mẹ ngươi?"
Trì Lẫm rất nghiêm túc: "Thời cổ đại người ta 15 tuổi làm mẹ có mà đầy người."
Lâu Mịch: "15... Ta cũng chưa đủ tuổi đó, ta hơn ngươi bao nhiêu, lấy bàn tính ra tính kỹ đi."
Trì Lẫm chợt tỉnh: "Hoá ra không hơn nhiều sao? Ta còn tưởng ngươi bảo dưỡng tốt..."
Lâu Mịch lập tức xách cổ áo nàng lên: "Ta năm nay 25 tuổi, chỉ hơn ngươi 7 tuổi thôi. Tiểu vương bát đản này! Tin ta ném ngươi ra khỏi chỗ này không hả?"
Hai nàng bây giờ vẫn cãi nhau như trước, chỉ là nội dung cãi nhau, hướng cãi nhau, và tâm thái khi cãi nhau so với trước kia... đã có nhiều khác biệt.
Trì Lẫm đang nghĩ gì trong lòng, Lâu Mịch thật ra không hiểu rõ lắm. Nhưng nếu nói từ cảm nhận của bản thân Lâu Mịch mà xét, thì ít nhất bây giờ, nàng không còn cảm thấy đặc biệt phiền lòng nữa.
Trước kia, chỉ cần thấy mặt cái nhãi ranh này là nàng đã nhức đầu, da đầu tê rần, cả người sinh lý không khoẻ. Có Trì Lẫm ở đâu, là Lâu Mịch chỉ muốn tránh xa cả cây số.
Dù từ đáy lòng chán ghét, nhưng vì hạnh phúc của ba ba, nàng cũng ít khi biểu lộ trực tiếp.
Một trong những tiêu chí chính của người trưởng thành là không gây thêm phiền cho người khác, dù "người khác" đó là chính ba ba mình.
Nàng biết lão ba chăm sóc nàng đã đủ tận tụy, thích gì thì mua gì, muốn làm gì cũng đều ủng hộ, không nói nửa lời phản đối.
Con cái trưởng thành rồi, thì nên biết nghĩ cho cha mẹ.
Chính là trong cái tâm thế cố gắng "làm tròn đạo hiếu" ấy, Lâu Mịch lại gặp đúng thời điểm sự nghiệp rơi vào bế tắc, chiến đội xảy ra biến động lớn. Áp lực dồn dập đến mức không chịu nổi.
Vốn dĩ đã phiền lòng, thì tiểu vương bát đản kia lại cứ cách ngày là làm một chuyện chọc tức. Đối với người như Trì Lẫm, Lâu Mịch thật sự có thể viết được cả quyển sách liệt kê hết mức độ phiền chán.
Lâu Mịch biết rõ, chỉ cần Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện không chia tay, nàng sẽ thật lòng thật dạ ghét bỏ Trì Lẫm cả đời.
Nhưng ai mà ngờ được, có một ngày nàng lại có thể mang theo tâm trạng đùa giỡn, xen lẫn một chút cảm xúc khó gọi thành tên, cùng Trì Lẫm đấu khẩu ở chốn này?
Đấu khẩu và khắc khẩu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Khắc khẩu, thể nào cũng tức tối, tổn thương lòng dạ, mệt mỏi cả thân lẫn tâm.
Còn đấu khẩu thì lại có thể mang lại cho Lâu Mịch niềm vui thú vị nho nhỏ, như kiểu trêu chọc ngầm.
Chẳng lẽ khi ba mẹ không ở nhà, hai người bọn họ thật sự đã... âm thầm nuôi dưỡng nên một kiểu "tỷ muội tình thâm"?
Lâu Mịch một lần nữa đứng trước gương, cẩn thận quan sát gương mặt mộc của mình. Nhìn kiểu gì cũng không ra dáng một bà mẹ của đứa trẻ 17 tuổi được.
Nhãi ranh kia cố tình chọc tức ta đúng không?
Nàng gom hết tóc dài buộc cao lên đỉnh đầu. Quả nhiên, buộc đuôi ngựa một cái trông trẻ trung hẳn. Thêm bộ đồ ngủ cũng đã được đổi từ váy hai dây quyến rũ sang áo thun trắng rộng thùng thình và quần đùi, nhìn vào thật sự có cảm giác... thanh xuân.
Nói là sinh viên năm nhất đại học chắc cũng có người tin đấy chứ!
Có điều, tóc nàng vốn dài sẵn, buộc cao như vậy thì da đầu bị kéo đau, chưa kể lúc lắc đầu thì tóc vung vẩy dữ dội, thiếu điều tạt thẳng vào mặt mình...
Thôi vậy. Lâu Mịch gỡ đuôi ngựa ra.
Việc gì phải bị ảnh hưởng bởi câu nói vớ vẩn của cái nhóc miệng còn hôi sữa kia?
Đi gặp lão sư với tư cách là "phụ huynh", chẳng phải càng cần khí chất chững chạc, ổn trọng của bậc trưởng bối sao?
Lâu Mịch quyết định thả tóc xuống đi gặp lão sư của Trì Lẫm.
......
Hẹn giờ nghỉ giải lao gặp mặt, Lâu Mịch đúng hẹn đến dưới tòa nhà giảng dạy, Trì Lẫm ra đón nàng.
Lâu Mịch đeo kính râm và khẩu trang kín mít, không ít học sinh đi qua đi lại đều chăm chú nhìn nàng.
Dù che kín mặt, khí chất và dáng người của Lâu Mịch dù đứng ở đâu cũng nổi bật, huống chi còn mặc bộ đồng phục cao trung màu xanh lá mạ rực rỡ, quả thực không thể không thu hút ánh nhìn.
"Ta sao cảm thấy nàng có chút giống Lâu tỷ tỷ."
Hai nữ sinh đi ngang qua khựng lại phát hiện nàng, hạ giọng xì xào.
"Bao kín như vậy ngươi cũng nhận ra? Không phải đeo cả kính râm và khẩu trang sao?"
"Đừng nói là che mỗi mắt với miệng, dù có trùm cả người bằng bao nilon, ta cũng nhận ra Lâu tỷ tỷ chỉ bằng cách nàng bước đi. Nhìn bàn tay kia kìa, khuôn mặt nhỏ xíu, còn cả cái mũi xinh đẹp đó nữa... Trời ơi, càng nhìn càng thấy giống, ta muốn qua hỏi một chút!"
"Bình tĩnh đi, đừng làm mất mặt nhau chứ!"
Hai người đang kéo nhau, thì Trì Lẫm vội vã từ trên lầu chạy xuống:
"Thật ngại quá ta đến trễ, tiết học lão sư dạy quá giờ. Ngươi chờ lâu chưa?"
"Đừng nói nữa, đi nhanh đi." Lâu Mịch nhìn xung quanh, đã sớm phát hiện có người có thể nhận ra nàng.
Chuông báo vào lớp vang lên, chẳng mấy chốc là sẽ có cả một đám học sinh ào xuống cầu thang, lúc đó mới thật sự nguy hiểm.
"Đi lối này, an toàn hơn." Trì Lẫm chỉ về một góc khuất, vẻ mặt nghiêm túc như đang thực hiện nhiệm vụ bí mật nào đó. Đó là thang máy vận chuyển hàng hóa chuyên dùng để chuyển thiết bị hoặc bưu kiện cồng kềnh, học sinh bình thường không bao giờ dùng đến, nên rất ít người qua lại.
Hai nàng đứng trước thang máy chờ, cửa thang máy vừa mở, cả hai cùng há hốc mồm.
Bên trong đã bị mấy cái thùng siêu to khổng lồ chiếm trọn chỗ.
Nhân viên giao hàng trong thang máy lộ vẻ ngượng ngùng, cố gắng rút sát người vào trong, gần như chui hẳn vào giữa mấy cái thùng lớn, gian nan nhích ra một chút không gian trống, nhiệt tình chào mời:
"Các ngươi vào nhanh đi, không thì lại phải đợi lâu lắm đó, phía dưới còn một đống hàng đang chờ nữa."
Trì Lẫm hơi do dự, nàng biết rõ Lâu Mịch là người nổi tiếng ở thời đại này, hơn nữa mức độ nổi tiếng hoàn toàn vượt quá tưởng tượng ban đầu của nàng.
Để Lâu Mịch đứng chen chúc với mấy cái thùng giao hàng trong thang máy, e là người ta sẽ không vui lắm...
"Đi thôi." Không ngờ Lâu Mịch lại nhẹ nhàng búng nhẹ vào má nàng, "Đứng như trời trồng làm gì? Ngươi còn muốn để lão sư đợi bao lâu nữa?"
Hai người một trước một sau bước vào thang máy, trong không gian chật hẹp ấy, gần như dính sát vào nhau.
Mùi nước hoa trên người Lâu Mịch ở khoảng cách nhất định sẽ không ngửi thấy, nhưng chỉ cần tiến lại gần một chút, mùi hương đặc biệt đó sẽ lập tức tỏa ra, chiếm lấy mọi khứu giác.
Biểu cảm của Trì Lẫm trở nên hơi mất tự nhiên, nàng nghiêng đầu, quay mặt đi chỗ khác.
Lâu Mịch thấy vậy, tưởng mình ép nàng quá sát, liền cố gắng dịch người về phía sau, muốn nhường cho Trì Lẫm một khoảng không thoải mái hơn.
Trì Lẫm thấy lưng nàng sắp dính vào thùng hàng, lặng lẽ kéo góc áo nàng, ngẩng đầu nhìn nàng nói:
"Ta không sao, ngươi lại đây chút đi..."
Lâu Mịch không ngờ nàng lại ngoan như vậy, nhanh chóng dịch về phía trước mấy bước.
Là ngươi kêu ta lại, ta sẽ không khách khí đâu.