Lâm Tiểu Chí có chút hối hận.
Đều là do Ngụy Chước Ngưng hằng ngày luôn tỏ ra như một ác thần hung tợn không cho ai tới gần, khiến Lâm Tiểu Chí thập phần muốn xem nàng rơi nước mắt sẽ như thế nào.
Nước mắt đã ở trong mắt lăn tròn, Ngụy Chước Ngưng muốn tránh cũng không thể tránh được, Lâm Tiểu Chí vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn tiếp tục trêu vài câu nữa.
Cũng là có chút vô tội, Lâm Tiểu Chí tự nghĩ là mấy câu trêu này không đau không ngứa gì, "Muốn thưởng thức, ngươi bị ta khi dễ đến khóc" kiểu lời nói này thực sự ngọt ngào mà phải không, nhưng sao lại vừa nói ra thì con thỏ ngốc này nước mắt ào ào rơi xuống, ngăn cũng không được.
Giống như mở nhầm van nước, Ngụy Chước Ngưng khóc không kiêng dè, khiến Lâm Tiểu Chí luôn bình tĩnh bỗng hoảng loạn lên, nhìn quanh thấy mấy đồng học đang ở lại khác dường như đang nhìn về phía các nàng.
Nếu không phải vị trí góc này quá hẻo lánh che chở, Ngụy Chước Ngưng lại cúi đầu thấp không thể thấp hơn, có lẽ chuyện Lâm Tiểu Chí làm Ngụy Chước Ngưng khóc đã sớm truyền khắp cả phòng học.
Lâm Tiểu Chí lập tức tìm khăn giấy đưa cho Ngụy Chước Ngưng lau nước mắt.
Ngụy Chước Ngưng đẩy nàng ra một bên: "Ta tự có khăn giấy."
Giọng nói cũng khàn khàn, âm thanh rõ ràng mang theo tiếng run, Ngụy Chước Ngưng vẫn đang cố gắng trấn tĩnh.
Tự lau nước mắt cho mình, hành động còn rất tàn nhẫn, không biết là hận kẻ đáng chết ngồi cùng bàn hay hận chính mình, mỗi cái đều dùng sức, mí mắt gần như bị lau tróc.
"Ngươi xem đứa nhóc này, đối với bản thân tàn nhẫn như vậy làm gì." Lâm Tiểu Chí nắm lấy cổ tay nàng ngăn cản, nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt.
Ngụy Chước Ngưng không ngờ kẻ ác này lại có mặt ôn nhu như vậy.
"Cho nên ngươi đến đây để làm gì." Ngụy Chước Ngưng tức tối hỏi lại một lần.
Thật ra là để xem bộ dạng ngươi khóc thế nào —— Lâm Tiểu Chí trong lòng nghĩ vậy, nhưng cũng không tiện nói thẳng ra, lấy ra nụ cười ngọt ngào trăm phần trăm, đưa tay lên hơi cong thành hình cung, che bên tai Ngụy Chước Ngưng, thì thầm với nàng:
"Ta lo lắng cho ngươi, muốn ở lại với ngươi."
Ngụy Chước Ngưng nghe xong liền giật mình, vội vàng lùi về sau:
"Có gì đâu mà lo lắng, chỉ là bị phạt mà thôi. Ta không cần ai ở lại, ngươi về trước đi."
Lúc đang nói chuyện thì lão sư Toán đến, nhìn lướt qua muốn xác nhận xem học sinh bị phạt bổ túc có đều ở đó không.
Bất ngờ thấy Lâm Tiểu Chí.
"Sao ngươi vẫn còn ở đây?"
Lâm Tiểu Chí: "Báo cáo lão sư, Ngụy đồng học lần thi này phát huy thất thường, làm lớp trưởng ta có chút lo lắng nàng có phải gặp khó khăn gì trong sinh hoạt và học tập không. Lão sư, ta có thể ở lại cùng nàng được không?"
"Được chứ, có gì không được." Lão sư Toán còn thực sự vui mừng, "Có ngươi làm lớp trưởng quan tâm đồng học như vậy, là may mắn của ban 6."
Lâm Tiểu Chí mục đích dễ dàng đạt được, Ngụy Chước Ngưng thấp giọng lẩm bẩm:
"Lão sư thật sự quá bất công. Nếu đổi là học sinh dở muốn ở lại, lão sư chắc chắn sẽ nói là đến quấy rối, lập tức đuổi đi."
"Làm học sinh giỏi chính là tiện lợi." Lâm Tiểu Chí nhìn nàng cười, "Cho nên, ngươi muốn có làm học sinh giỏi không?"
Ngụy Chước Ngưng lắc đầu: "Ta không có biện pháp, không đảm đương nổi."
Lâm Tiểu Chí nắm tay nàng, đan xen mười ngón tay vào nhau:
"Ngươi không có biện pháp, nhưng hiện tại, có ta."
......
Ban 6 bị giữ lại tận 13 người, là lớp có nhiều người thi dưới 50 điểm nhất cả khối.
Lão sư Toán tuy không mắng chửi, nhưng trình độ khuyên bảo tận tình thì đúng rất cao.
Giảng giải đề sai chỉ mất nửa tiếng, thời gian còn lại toàn bộ đều là tự túc giúp mọi người "rót canh gà" (dạy đời nhẹ nhàng).
Tận đến khi trời tối đen như mực mới cho về, Ngụy Chước Ngưng bụng đói đến mức sắp biến hình.
"Tối nay ta mời ngươi ăn cơm, muốn ăn gì?" Lâm Tiểu Chí đeo cặp sách đi theo sau nàng vừa chơi với tóc nàng.
Tóc của Ngụy Chước Ngưng không dài không ngắn, một thời gian không cắt tỉa nhìn có vẻ hơi rối.
Tóc mái che mắt, lượng tóc nhiều đặc biệt bông xù, hơn nữa tóc nàng có chút tự nhiên uốn cong, đi đường tóc lắc lư, Lâm Tiểu Chí trước kia hay trêu nàng trên đầu giống như đội một chậu hoa.
"Đừng động vào!" Ngụy Chước Ngưng tức giận quay người, "Ai cần ngươi mời."
"Hôm nay làm ngươi khóc, ta chuộc tội với ngươi."
"Không được nói chuyện đó nữa!" Ngụy Chước Ngưng giậm giậm chân, "Hơn nữa ta không phải vì ngươi mới khóc."
"Chẳng lẽ vì người khác?" Lâm Tiểu Chí ánh mắt ảm đạm xuống, "Hoá ra ta hiểu lầm, là ta tự đa tình."
Mặc dù biết vị bạn học ngồi bàn trước đây ý đồ quả thật xấu xa, xảo quyệt đến có thể khiến hồ ly ngàn năm cũng phải cam bái hạ phong, nhưng xem nàng lúc này, Ngụy Chước Ngưng thật sự có chút phân biệt không rõ nàng rốt cuộc thật sự đau khổ hay lại đang diễn.
"Sao nói như vậy......" Ngụy Chước Ngưng hai tay kéo quai đeo cặp sách tiếp tục đi phía trước, ngón tay không tự giác moi moi, có chút căng thẳng, "Ta là tức giận chính mình."
Lâm Tiểu Chí chân dài, ba bước là theo kịp: "Tức giận chính mình cái gì?"
"Tức giận chính mình, cảm xúc luôn bị dẫn dắt......"
Giọng nói của Ngụy Chước Ngưng nhỏ không thể nhỏ hơn, cố tình tránh đối mặt với Lâm Tiểu Chí, nhưng Lâm Tiểu Chí hoàn toàn có thể tưởng tượng biểu hiện của nàng lúc này.
Đứa nhỏ này, cứ như vậy mà thật thà.
Cũng quá dễ bị dụ nói ra.
Lâm Tiểu Chí ôm vai nàng, thở dài: "Ta thực sự thực sự lo lắng cho ngươi đó Chước Ngưng."
"Lo lắng cái quỷ gì! Hơn nữa ai cho ngươi ôm ta! Còn gọi đến ghê tởm như vậy!"
Lâm Tiểu Chí không để ý đến việc nàng điên cuồng vùng vẫy, càng ôm càng chặt:
"Tính cách như ngươi này, về sau lên đại học rồi ra xã hội, vạn nhất gặp người xấu thì làm sao bây giờ, nhất định sẽ bị lừa thảm lắm."
"Còn có ai tệ hơn ngươi không?"
Lâm Tiểu Chí không ngờ nàng sẽ nói như vậy, có chút hứng thú, nghĩ nghĩ nói:
"Ừm, ngươi hỏi cũng đúng. Chắc là không có."
"Ngươi cũng tự biết mình thế nào rồi còn gì."
"Nhưng vạn nhất đó, có muốn xem xét trực tiếp gả cho ta luôn không, như vậy có thể tránh đi rất nhiều đường vòng."
"Tránh đường vòng? Trực tiếp đi con đường tắt bị ngươi lừa?"
Hai người đều bị chọc cười, ở khu giảng dạy trống vắng cười ha ha không ngừng.
Ngụy Chước Ngưng cũng không vùng vẫy nữa, nàng quá hiểu vị bạn học trước ngồi cùng bàn này, dính vào rồi thì rất khó bỏ ra, từ hồi cấp hai bắt đầu Lâm Tiểu Chí đã như vậy.
Cho nên cũng không tiếp tục cãi nhau với nàng, muốn ôm thì ôm, đâu phải chưa từng bị nàng ôm qua.
Hai người như có tâm hữu linh tê đều không muốn đi thang máy, từ cầu thang đi bộ xuống dưới.
8 tầng cao mà hai nàng đi chậm rãi như vậy cũng mất hơn nửa ngày.
Đi đến tầng 4 thì nghe có tiếng người.
Ngụy Chước Ngưng lập tức kéo giật cánh tay Lâm Tiểu Chí lại.
"Chột dạ cái gì, chúng ta có làm gì đâu."
"Suỵt." Ngụy Chước Ngưng ra hiệu cho Lâm Tiểu Chí im lặng, nàng hình như nghe thấy tên Trì Lẫm.
......
"Chụp thì chụp được rồi, nhưng cũng quá mơ hồ."
"Cách tận cả trăm mét, ngoài trời thì mưa như trút nước, ta còn phải giơ điện thoại chụp xuyên qua cửa kính ô tô, mà vẫn có thể chụp rõ được thế này đã là lợi hại lắm rồi."
"Chỉ là vị 'tỷ tỷ' này căn bản thấy không rõ mặt."
"Trì Lẫm thì lộ rõ sườn mặt, ai cũng thấy là nàng có mặt ở đấy, mà trọng điểm là ở chỗ đó! Chỉ cần xác nhận được Trì Lẫm có tới, đó chính là bằng chứng thép!"
"Ngươi nói cũng đúng."
"Hừ, lần trước trên diễn đàn còn có người bênh nàng, lần này xem ai còn dám mở miệng nữa."
......
Ngụy Chước Ngưng và Lâm Tiểu Chí đứng cách hai người kia một tầng lầu, nội dung cụ thể nghe không rõ, chỉ loáng thoáng nghe được vài câu như vậy.
Hai người nói chuyện vừa đi vừa nói, đi nhanh về phía thang máy.
Ngụy Chước Ngưng: "Trong trường còn có người chụp lén? Có phải những người đăng bài ẩn danh trên diễn đàn?"
Lâm Tiểu Chí: "Ta không thường lên diễn đàn trường."
Ngụy Chước Ngưng nghĩ nghĩ, trên diễn đàn trường thường có chuyện bát quái của nàng, tai tiếng của nàng và học tỷ Đàm Lạc cũng từ diễn đàn trường lên men, nàng không thường lên cũng bình thường, nếu không thì tức chết.
Ngụy Chước Ngưng nhanh chóng chuyển chủ đề: "Giọng nói hai người kia nghe quen tai, có phải đã nghe ở đâu không?"
"Đứa nhỏ ngốc, giọng đồng học cùng lớp mà cũng không nghe ra?"
"?!"
"Từ Y Phương và Tiêu Mẫn Tuyên."
"Mẹ nó, vừa nghe ngươi nói như vậy...... Thật đúng là các nàng!"
Lâm Tiểu Chí lại dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng như người thiểu năng.
Ngụy Chước Ngưng: "...... Cho nên các nàng chụp được gì, Trì Lẫm và "tỷ tỷ" kia của nàng? Không đến mức đâu hen."
Lâm Tiểu Chí: "Chắc chắn là thêm mắm thêm muối thêm các loại sản vật não bổ. Tình hình gia đình Trì Lẫm tương đối phức tạp, tỷ tỷ thì có, nhưng không phải tỷ tỷ ruột, có lẽ là con riêng từ phía gia đình kế."
Ngụy Chước Ngưng nhớ nàng như đã từng thấy Trì Lẫm từ một chiếc siêu xe xuống, người trong xe không thấy rõ lắm, từ hình dáng có thể nhìn ra là người khá xinh đẹp.
Ngụy Chước Ngưng kể chuyện này cho Lâm Tiểu Chí nghe, muốn cho Lâm Tiểu Chí đầu óc thông minh này hỗ trợ phân tích ra một hai ba, không nghĩ tới nàng lại nói:
"Có xinh bằng ta không?"
Ngụy Chước Ngưng: "??"
Đây là trọng điểm kỳ quặc gì vậy?
.
Lâu Mịch và Trì Lẫm đến nhà gia gia nãi nãi thì Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện vẫn chưa thấy bóng dáng.
Khu chung cư này là kiểu nhà tập thể cũ, xây từ đầu thế kỷ, tuổi thọ của những tòa nhà nơi đây cũng ngang bằng với tuổi của Lâu Mịch và Trì Lẫm cộng lại.
Lâu Mịch cùng Trì Lẫm ôm quà xuống xe, vừa đi về phía thang máy, Lâu Mịch vừa nghiêng đầu dặn dò:
"Còn nhớ lần trước ngươi đến đây làm trò gây nghiệt gì không? Tuy rằng nãi nãi nhà ta không phải người hay giận hờn, không để lòng hận thù trên mặt, nhưng cũng không mất trí nhớ. Lần này ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, đừng làm khó mẹ ngươi."
Trì Lẫm tự nhiên không biết lần trước đến thăm đã xảy ra chuyện gì, đó là việc trước khi nàng xuyên qua.
Tuy nhiên nguyên chủ đã ghi chép trên Weibo, nói nàng đã cố tình đem trộn lẫn con cá mà Lâu Lực Hành mua tới hiếu kính lão nhân với chính con cá cảnh trong bể cá nhà của gia gia. Lúc nãi nãi của Lâu Mịch định đem cá ra làm món ăn, vừa mở nắp thau thì lại thấy con cá cảnh yêu quý trong bể thủy sinh nhà mình! Bà hoảng hốt ôm cá quay về bể thì thấy bên trong bể là con cá nheo to tướng mua ngoài chợ, trông không khác gì một chiếc tàu ngầm khổng lồ đang chèn ép đám cá cảnh hoa lệ nhỏ xíu. Đám cá cảnh sợ đến nỗi co rúm lại, run rẩy nép vào góc bể.
Bể cá đó vốn là tâm huyết của lão gia tử.
Nguyên chủ rất đắc ý với chuyện này, Lâu Mịch suýt nữa đã đánh nhau với nàng ngay tại chỗ.
Nguyên chủ từng nói: "Nếu mọi người đều không thích ta, ta sẽ khiến họ hoàn toàn chán ghét ta."
Đứng trước cửa, khi Lâu Mịch bấm chuông cửa, sợ Trì Lẫm co quắp nên nói với nàng:
"Cũng không cần căng thẳng, chỉ là ăn cơm thôi. Nếu ngươi cảm thấy căng thẳng thì cũng không cần phải nói gì, không cần phải nịnh nọt. Lúc đó ta sẽ tìm quyển sách cho ngươi, ngươi cứ an tĩnh ngồi một bên đọc sách là được."
Trì Lẫm: "Cả nhà đang ăn sinh nhật gia gia, ta ngồi một bên đọc sách có phải không hợp lý lắm không?"
Lâu Mịch nghe lời nàng có vẻ muốn chủ động thể hiện: "Chỉ cần không làm nãi nãi nhà ta tức giận đến tăng huyết áp, ngươi làm gì cũng được."
Trì Lẫm từ nhỏ đã được các bậc cao tuổi yêu thích, từ lão sư đến các bậc trưởng bối trong gia tộc, không ai coi nàng như trẻ con, mọi người đều thích trò chuyện với nàng.
Nàng tin rằng có thể hòa hợp với gia gia nãi nãi nhà Lâu Mịch.
"Đến rồi."
Cửa mở, một lão thái thái có dáng người hơi đầy đặn, tóc bạc trắng xuất hiện sau cửa. Tóc tuy bạc nhưng nước da hồng hào, có vẻ yêu đời, nhìn qua đặc biệt có tinh thần.
"Nãi nãi! Mịch Mịch nhớ nãi nãi chết đi được."
Lâu Mịch tiến lên ôm lấy bà, giọng nói có chút nũng nịu, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày, rồi còn hôn "chụt" một cái lên má nãi nãi.
Trì Lẫm đứng bên cạnh có chút kinh ngạc...lại còn hôn thật luôn hả? Với nãi nãi cũng có thể thân mật thế này sao...
"Mịch Mịch à, sao nãi nãi thấy ngươi gầy đi vậy? Để nãi nãi xem kỹ nào." Nãi nãi nắm đôi tay nàng, tỉ mỉ nhìn mặt nàng, "Gần đây lại không ngủ được sao?"
"Sao lại thế được, ngủ ngon lắm mà." Lâu Mịch nói, "Nãi nãi nhìn kỹ xem, mặt đều tròn lên một vòng rồi."
Nãi nãi nhíu mày: "Nghĩ ta là bà lão hồ đồ à? Bàn tay mặt mũi nhỏ xíu này có chút thịt nào đâu. Ngươi đó, đừng quá bận rộn công việc, chú ý sức khỏe."
Trong lúc hai người nói chuyện, nãi nãi phát hiện Trì Lẫm đứng sau nàng, vui tươi hớn hở tiến lại hỏi:
"Đây là bằng hữu của Mịch Mịch nhà ta à? Dẫn nàng đến ăn sinh nhật gia gia?"
Lâu Mịch "Phụt" một tiếng rồi cười ha hả: "Vừa định khen nãi nãi đầu óc tốt mà nãi nãi liền làm hỏng. Nãi nãi nhìn kỹ xem, đây là bằng hữu gì của ta."
Bị cháu gái nói như vậy, nãi nãi cũng thấy đứa trẻ trước mặt quen mắt, sau một lúc tỉ mỉ đánh giá, thì bị dọa nhảy dựng:
"Là, là Tiểu Lẫm à."
Trì Lẫm quy quy củ củ khom lưng cúi chào, đưa quà lên: "Chào buổi tốt, nãi nãi, đây là quà mừng thọ cho gia gia."
Nãi nãi ngớ ngẩn nhận quà. Đúng lúc đó, gia gia từ trong bếp cầm muôi đi ra: "Các ngươi đến rồi à! Vào vào vào, mau vào trong."
Trì Lẫm chào hỏi ông một cách lịch sự rồi không vội bước vào ngay, mà cất giọng đều đều đầy khí thế:
"Lục kỳ thiên tuế thọ, trượng triều bước xuân thu. Minh nguyệt chiếu hồ liên, nhật nguyệt trường cửu câu. Kính chúc gia gia mừng thọ thất tuần tròn đầy!"
Gia gia nhà Lâu Mịch ngỡ ngàng tại chỗ, bị Trì Lẫm một phen thơ từ uyên bác này làm cho ngây người.
Nãi nãi cũng chưa kịp hồi phục, hai gia gia nãi nãi cùng đứng như tượng thần ở cửa.
An tĩnh......
Trì Lẫm nhìn tình hình trước mắt, nghĩ thầm "Hỏng rồi", nàng đã không dựa theo nghi lễ Đại Nguyên quỳ xuống đất dập đầu, thậm chí ngay cả khom lưng cũng không có, chỉ là ngâm tụng một bài thơ chúc thọ lưu truyền rộng rãi thôi —— người thời đại này cũng đọc thơ chứ, sách giáo khoa khắp nơi đều có thể thấy dấu vết thơ ca, còn có chương trình thi thơ từ trên TV...
Nàng tự nhiên ngâm tụng thơ chúc thọ vẫn quá đường đột sao?
Lâu Mịch đỡ lấy khung cửa suýt cười ra nước mắt, gia gia cảm ơn Trì Lẫm, mời mọi người nhanh vào trong.
"Con trẻ trưởng thành, hiểu chuyện, còn... còn biết làm thơ." Nãi nãi kéo tay Trì Lẫm dẫn nàng vào trong, gia gia tiếp tục về bếp nấu đồ ăn.
Lâu Mịch đóng cửa lại, hướng về phía bếp hỏi:
"Gia gia, ăn sinh nhật sao ngài còn tự xuống bếp? Trước đây mua cho gia gia AI nấu ăn hỏng rồi à?"
Gia gia cười nói: "Không hỏng, chỉ là ta không chịu ngồi yên, cảm thấy người máy nấu ăn thiếu chút hương vị, vẫn muốn ăn đồ tự làm, có hương vị nhân tình."
Lâu Mịch: "Ngài đúng là... đừng để khói dầu hun đến người."
"Thế hệ chúng ta đều là như thế này mà, nhà nào cũng tự mình nấu nướng, đâu giống các ngươi, ăn một bữa cơm còn muốn người máy hỗ trợ."
Lâu Mịch ở phòng bếp tán gẫu với gia gia một lúc, trên đường đi về phòng khách thì gửi tin WeChat cho ba nàng:
"Nhị vị các ngài đến đâu rồi? Gia gia ta đã xuống bếp rồi, đồ ăn sắp xong, không phải muốn thọ tinh chờ các người đấy chứ?"
Lâu Lực Hành trả lời ngay, lần này là tin nhắn thoại: "Đến cửa rồi, đang lên lầu!"
Lâu Mịch vừa ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại nhìn thấy Trì Lẫm và nãi nãi hai người đứng giữa phòng khách, chỉ tay vào nhau, sắc mặt hoàn toàn bị vẻ giận dữ bao phủ.
Mẹ ơi... Đây là sao vậy?!
Tim Lâu Mịch đập thình thịch, nàng mới rời khỏi phòng khách một chút, sao một già một trẻ này lại đứng đối đầu nhau rồi?!
Không phải chứ, khi vừa vào cửa tuy có chút ngượng ngùng nhưng không khí vẫn xem như hòa hợp mà?
Tiểu hỗn đản này thật đúng là không thể thiếu cảnh giác lấy một giây!
Lâu Mịch đang định nhào tới hòa giải các nàng, không ngờ hai người trước mặt đột nhiên thay đổi thế trận, tay chân hoa mỹ hướng về một phía xoay người, Trì Lẫm tự tin mười phần cất giọng, giọng hát trong trẻo, mở đầu một trích đoạn hí khúc!
Nãi nãi không hề tỏ ra yếu thế, theo nàng cùng hòa xướng.
Lâu Mịch suýt nữa một chân đạp không vững ngã dập mặt.
Náo động nửa ngày hai vị này không phải muốn đánh nhau, mà là hát hí khúc à?!
Nãi nãi cùng Trì Lẫm đối xướng, thanh âm và cảm xúc tình cảm phong phú từ đầu đến cuối, cả hai đều xướng ra được, càng xướng càng say mê.
Lâu Lực Hành cùng Bành Tử Viện xách theo một đống đồ đạc lớn đuổi kịp tới, ở cửa nghe thấy bên trong có tiếng hát hí khúc, không giống như từ TV phát ra, rất có cảm giác nghe trực tiếp tại hiện trường.
Lâu Lực Hành cùng Bành Tử Viện nhìn nhau: "Hôm nay lão gia tử ăn sinh nhật còn mời diễn viên nghiệp dư?"
Vào cửa mới thấy, đâu có diễn viên nghiệp dư nào, gia gia làm xong cơm cũng gia nhập vào nhóm hát, ba người vừa diễn vừa xướng, lão gia tử còn đặc biệt không chịu thua với giọng cao đến gần như muốn xuyên thủng mái nhà.
Dù gia gia nãi nãi khởi điểm có cao đến đâu, Trì Lẫm đều có thể tiếp được, một khi mở miệng gia gia cùng nãi nãi cùng kêu lên trầm trồ khen ngợi, không giống cổ vũ giả tạo, là đặc biệt chân thành.
Lâu Mịch ngồi một bên mặt vô cảm mà kéo nhị hồ (đàn nhị) đệm nhạc cho các nàng, nhị hồ là do lúc nhỏ gia gia bức nàng học.
Lâu Mịch: "Nhị vị đến rồi? Ngồi đi, tiện thể vỗ tay."
Hai vị gia trưởng đâu từng gặp tình cảnh này, cả hai đều kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
"Tiểu Lẫm khi nào biết hát hí khúc?" Lại còn là thể loại hí kịch truyền thống, gần như đã thất truyền, ít người trẻ biết đến.
Làm mẹ ruột, Bành Tử Viện lẽ ra phải trả lời được câu này, nhưng nàng thật sự không thể trả lời.
Đừng nói hát hí khúc, từ nhỏ Trì Lẫm hát gì cũng lạc tông.
Diễn thì càng không có khả năng, mà xướng được thì chỉ có thể thế giới đảo ngược.