Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 29



Lâu Mịch trong lòng hét lên 500 tiếng "Oan uổng", chiếc ly pha lê trong tay trở nên vô cùng phỏng tay.

Muốn chạy thẳng vào bếp ngay lập tức, nhưng lại cảm thấy vết son trên miệng ly pha lê kia đặc biệt giống như dấu vết bằng chứng tại hiện trường vụ án, ngẫm nghĩ lại thì dù ai nhìn thấy cũng sẽ suy nghĩ bậy bạ.

Lâu Mịch rút một tờ khăn giấy, không tự nhiên chút nào mà lau sạch vết son, cọ xát đến không còn một chút dấu vết, như thể làm vậy có thể xóa đi cả sự chột dạ trong lòng.

Sau khi tiêu hủy "bằng chứng", cảm giác chột dạ vẫn còn nổi lên trong lòng, mặc dù nàng vốn không biết chân tướng mà lầm lẫn thao tác, cũng khó có thể bình tĩnh trở lại ngay.

Trì Lẫm sao không nhắc nhở một tiếng! Hại ta mất mặt như vậy chứ!

Cũng tại ta uống một hớp nhanh như thế làm gì, để người ta có muốn nhắc thì nhắc thế nào được...

Trong lòng Lâu Mịch vừa mắng Trì Lẫm vừa mắng chính mình, xoay vòng vòng tại chỗ, cuối cùng đè nén cảm giác xấu hổ xuống.

Lâu Mịch chưa từng trải qua chuyện yêu đương, nên da mặt mỏng là chuyện bình thường.

Nếu là Tạ Bất Ngư các nàng ở đây, đảm bảo sẽ tới chọc cái đứa solo từ trong bụng mẹ này dính x10 liên hoàn kích xấu hổ.

Lâu Mịch cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng với Trì Lẫm một tiếng thì hơn, chuyện này tuyệt đối chỉ là ngoài ý muốn.

Trì Lẫm ở phòng bên cạnh, Bành Tử Viện cùng nãi nãi đều có mặt, mơ hồ nghe được các nàng đang nói về chuyện học hành, thành tích tiến bộ gì đó.

Lâu Mịch không vào trong phòng, chỉ đứng bên ngoài nghe.

Nãi nãi khen ngợi Trì Lẫm kỳ thi giữa kỳ tiến bộ không ít, hỏi nàng có tổng kết được phương pháp tiến bộ không:

"Rốt cuộc chuyện học tập này, chỉ số thông minh không phải quan trọng nhất, bây giờ tiểu hài tử nhà nào mà không thông minh? Mấu chốt vẫn là phương pháp đúng cách."

Lâu Mịch nghe thấy Trì Lẫm nói: "Có tỷ tỷ giúp ta học bù, nàng dạy ta một số phương pháp mà trước đây ta chưa từng nghĩ tới. Lần này kỳ thi giữa kỳ cũng là nhờ nàng trong lúc bận rộn vẫn bớt ra chút thời gian giúp ta học bù nên mới có tiến bộ."

Bành Tử Viện cười đến cả mắt cũng nheo lại: "Vậy ngươi có cảm ơn Mịch Mịch tỷ tỷ tốt không?" Quay đầu nói với nãi nãi, "Mịch Mịch bận rộn đến mức nào ta đều biết, thời gian của nàng quá quý giá, mà lại có thể dành cho đứa nhỏ này học bù."

Nãi nãi: "Đừng nhìn Mịch Mịch ngày thường ngoài miệng không buông tha người, kỳ thật con bé tốt bụng lắm. Từ nhỏ đã sống tình cảm, lại luôn nhiệt tình."

Nghe lén được người khác khen mình, Lâu Mịch vừa xấu hổ vừa vui vẻ, trong lòng lại thầm nghĩ: Nãi nãi nói những điều này làm gì chứ.

Trì Lẫm chỉ nói chuyện Lâu Mịch giúp nàng học bổ túc, không nói tiếp về việc vì thành tích tiến bộ quá nhiều mà bị lão sư nghi ngờ oan uổng.

Lâu Mịch còn chờ Trì Lẫm kể một lúc về việc nàng đứng ra bênh vực, dạy dỗ Hồ lão sư nữa cơ.

Chờ đến cuối cùng Trì Lẫm cũng không đề cập.

Cũng đúng thôi, Trì Lẫm vốn không muốn làm mẹ nàng lo lắng, việc bị mời phụ huynh cũng là mời Lâu Mịch đi thay.

Dù con gái có làm nhiều chuyện hồ đồ, thì mức độ yêu thương ngu ngốc của Bành Tử Viện đối với con gái, luôn luôn ngang ngửa không phân cao thấp với Lâu Lực Hành.

Nếu để nàng biết Trì Lẫm vất vả cực khổ học tập cuối cùng đổi lấy một hồi nghi ngờ vu oan, có lẽ sẽ đau lòng chết mất.

"Xem ra hai đứa nhỏ quan hệ thật tốt nhỉ..." Nãi nãi vươn tay về phía Trì Lẫm, mỉm cười với nàng, giọng nói hiền lành.

Trì Lẫm quay lại nắm tay lão thái thái, ngồi sát bên người bà.

"Hài tử lớn lên rồi, biết thương người khác." Nãi nãi vuốt ve bàn tay mềm mại của Trì Lẫm, "Kỳ thật Mịch Mịch lúc nhỏ cũng rất lỳ lợm, làm không ít chuyện tinh nghịch."

Lâu Mịch vừa nghe, cảm thấy lời nãi nãi không ổn lắm, các ngươi nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, sao lại muốn bóc phốt ta?

Trì Lẫm tò mò hỏi: "Mịch Mịch tỷ tỷ trước đây nghịch như thế nào ạ?"

Lâu Mịch trong lòng "Ủa" một tiếng, sao lại có chuyện xem náo nhiệt không sợ việc lớn như vậy? Ghét không thể lập tức xông vào phòng che miệng nãi nãi lại.

Nhưng tiếng "Mịch Mịch tỷ tỷ" của Trì Lẫm lại mềm mại quá, nghe đến trong lòng nàng mềm nhũn, không nỡ phá vỡ không khí tốt đẹp trong phòng.

Lâu Mịch đứng ngoài phòng, trong lòng giằng co dữ dội, cứ do dự không biết có nên vào hay không.

"Mịch Mịch thời tiểu học đã rất nghịch rồi." Nãi nãi nhớ đến đoạn chuyện cũ này, cả khuôn mặt đều nhăn lại, "Từ nhỏ đã thích gây rối, hơn nữa những trò phá phách đều thuộc loại khiến người khó hiểu. Thời học tiểu học, cùng lớp có nữ đồng học ăn cam, ăn một nửa đặt lên bàn, Mịch Mịch cũng không biết nghĩ gì, cho rằng người ta bỏ đi, liền lấy vỏ cam quăng xuống đất rồi đứng lên đó quay vòng vòng như múa vậy. Tiểu cô nương nhà người ta trở lại thấy quả cam của mình bị dẫm nát nhừ, khóc lớn đi méc lão sư. Lão sư xách nàng ra dạy dỗ một hồi lâu."

Nghĩ đến hình ảnh xuất sắc kia, Trì Lẫm cùng Bành Tử Viện nhịn không được cười rộ lên.

Nãi nãi vừa nói vừa cười: "Mịch Mịch thường làm những chuyện như vậy, bị lão sư mắng không biết bao nhiêu lần, mà vẫn không biết sửa."

Lâu Mịch thầm nghĩ, lão thái thái này trí nhớ cũng tốt quá đi?

Là lão thái thái trí nhớ siêu phàm hay nàng thật sự hay quên, chuyện này năm nào xảy ra mà nàng không nhớ rõ chút nào?

Trong phòng tiếng cười không ngừng, nãi nãi tiếp tục bóc phốt: "Còn có chuyện tuyệt hơn nữa. Nàng trước đây thường dẫn đồng học về nhà chơi, còn chơi trò chơi hóa trang gì đó. Quần áo mẹ nàng kiểu gì nàng cũng lôi ra hết, nàng liền mở tủ quần áo mẹ nàng ra, mời các bạn học mặc quần áo váy của mẹ nàng, giả làm nhân vật trò chơi hoạt hình. Bạn học giả làm tiểu thương bán hàng rong, còn nàng tự mình giả làm hoàng đế, mỗi lần đều làm cho trong nhà lung tung rối loạn. Bộ quần áo mấy vạn tệ đều đội lên đầu, còn dùng điện thoại quay video, tất cả đều bị hệ thống giám sát của mẹ nàng ghi lại. Mẹ nàng đi làm, xem hệ thống giám sát thấy được xong tức tốc về nhà mắng cho một trận thê thảm."

Nãi nãi nói xong Bành Tử Viện ôm bụng tiếp tục cười, nhưng tiếng cười rõ ràng thấp hơn lúc vừa rồi một chút.

Đề cập đến người mẹ đã mất của Lâu Mịch, Lâu Mịch thật ra không có cảm giác gì quá lớn.

Mẹ nàng đã đi được tám năm, nàng đã chấp nhận chuyện này, chỉ là Bành Tử Viện có chấp nhận hay không còn phải nói riêng.

Nãi nãi không giống như người nhất thời nóng nảy muốn nói gì nói nấy...

Lâu Mịch suy nghĩ một lúc sau hiểu ra.

Nếu mãi mãi không đề cập đến người mẹ đã mất của Lâu Mịch, như vậy mẹ nàng sẽ mãi mãi trở thành rào cản giữa Bành Tử Viện và Lâu Lực Hành.

Chỉ có nói ra thẳng thắn, mới có khả năng buông bỏ khúc mắc trong lòng.

Ngoại trừ Bành Tử Viện, ngoại trừ bạn đời, không ai có thể chăm sóc Lâu Lực Hành cả đời.

Người đã mất sẽ mãi mãi ra đi, không có khả năng trở lại, người sống chỉ có thể tiến về phía trước.

Nãi nãi cũng nghĩ như vậy.

"Có một lần còn đáng sợ hơn nữa. Mịch Mịch cùng bạn tiểu đồng học trong lớp nói phải tặng một món quà cho lão sư nhân dịp sinh nhật. Mấy đứa con gái năm sáu tuổi ở nhà bàn bạc, nói đồng tâm hiệp lực vẽ một bức tranh tặng lão sư. Mịch Mịch cảm thấy vẽ giống nhau quá nhàm chán, nhất định phải dùng màu sắc đẹp nhất để vẽ. Các ngươi đoán xem nàng đã làm gì?"

Bành Tử Viện: "Chẳng lẽ..."

Ý tưởng này quá khủng khiếp, nàng cũng không dám nghĩ nhiều.

Nãi nãi: "Nàng lấy tất cả son môi của mẹ nàng ra, còn khoe với tiểu đồng học, nói mẹ ta có son môi đủ màu sắc, màu sắc đặc biệt đẹp, mẹ ta nói, những màu sắc này phụ nữ nào cũng thích, dùng son môi vẽ tranh tặng lão sư chắc chắn cũng thích."

Bành Tử Viện muốn thở không ra hơi: "Mịch Mịch thật sự vẽ?!"

"Thật sự vẽ, mẹ nàng về nhà thấy ngăn tủ mở toang, trong lòng thầm kêu một tiếng toang rồi. Vừa chạy tới đã phát hiện, tất cả son môi của nàng, từ dòng bình thường đến mấy cây phiên bản giới hạn quý hiếm tích trữ bao năm đều bị lôi ra quẹt trọc đầu. Có cây không chỉ vặn hết ruột son mà còn bị cạy lõi, nạo sạch tới giọt cuối cùng, một chút cũng không chừa lại cho nàng."

Bành Tử Viện cười đến khom lưng, Trì Lẫm cũng nhịn không được cười ra tiếng.

Trì Lẫm biết mỗi thời đại son phấn đối với phụ nữ quan trọng đến mức nào, Lâu Mịch lại có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy, đổi thành mẹ nhà nào cũng tức đến muốn nổ phổi.

Cả phòng tiếng cười ha ha, nãi nãi cười đến run rẩy cả người, vừa lau nước mắt vừa nói:

"Mẹ nàng đuổi theo đánh nàng ba năm liền."

Bành Tử Viện vừa lau nước mắt vừa hỏi: "Ba năm?!"

"Là thật! Ba năm. Bởi vì nàng thật sự chạy nhanh lắm. Nàng lanh như khỉ vậy, mẹ nàng đuổi đánh thế nào cũng không bắt được. Mà các ngươi biết rồi đấy, thà bắt được giáo huấn cho một trận xong thì cũng hả giận rồi. Nhưng Mịch Mịch càng không cho cơ hội này, mẹ nàng nhớ tới là muốn đánh, thì càng cố tình không đánh được, hai người hễ có cơ hội là rượt nhau chạy vòng vòng trong phòng, thế là đuổi suốt mấy năm."

Lâu Mịch nghe thấy bên trong tiếng cười chế nhạo nàng càng lúc càng bạo.

Nàng có thể nói gì được đây, cười đi, có thể khiến các ngươi vui vẻ như vậy cũng là một việc công đức của ta.

Lâu Mịch chăm chú nghe lén bên ngoài cửa, không biết tiếng cười rung trời trong phòng đã đánh thức Lâu Lực Hành.

Lâu Lực Hành lặng lẽ xuất hiện phía sau Lâu Mịch: "Ngươi ngồi xổm ở đây làm gì?"

Lâu Mịch bị dọa giật mình: "Làm gì mà ngươi đột nhiên nói chuyện vậy!"

Lâu Lực Hành: "Ta đứng phía sau ngươi lâu rồi..."

Bành Tử Viện nghe được tiếng nói, mở cửa ra: "Ai? Ngươi tỉnh rồi?"

"Các ngươi cười cái gì mà vui vẻ vậy."

Bành Tử Viện quay đầu lại, nãi nãi nghịch ngợm làm cử chỉ "Suỵt", Bành Tử Viện nói:

"Đây là bí mật của chúng ta."

Lâu Mịch thầm nghĩ, các ngươi lấy chuyện ngây thơ niên thiếu của ta làm cầu nối tình cảm, còn bí mật nữa... Có suy xét đến cảm thụ của ta - người bị hại này không?

Gia gia mời mọi người ra ăn trái cây, uống trà an thần giúp ngủ ngon.

"Đêm nay ngủ luôn ở đây đi, đã muộn thế này đừng về nữa." Gia gia bưng khay trái cây nói, "Phòng cũng nhiều, các ngươi tùy ý chọn."

Lâu Lực Hành không trả lời trước, hắn đang cân nhắc Bành Tử Viện và Trì Lẫm có sẵn lòng hay không.

Hắn không mở miệng, Bành Tử Viện càng không hé răng, Trì Lẫm tự nhiên cũng không lên tiếng.

Gia gia: "Sao vậy, không muốn ở đây sao?"

Cuối cùng vẫn là Lâu Mịch tiếp lời: "Ở, sao không ở. Uống chút rượu xong là muốn ngất ngây rồi, tắm rửa xong ngả đầu là có thể ngủ nay, ai còn muốn chạy nữa."

Gia gia vui vẻ: "Được, ăn chút đồ, lát nữa chúng ta cùng nhau dọn giường."

Lâu Mịch: "Tuyệt quá!"

Gia gia bật TV, mọi người ngồi ở phòng khách ăn trái cây ăn trái cây, uống trà uống trà.

Trì Lẫm Bành Tử Viện cùng nãi nãi ngồi ở sofa ba người ở giữa, Lâu Lực Hành cùng gia gia ở hai bên bàn trà bàn chuyện công việc và uống trà an thần, Lâu Mịch thì một mình nằm trên ghế mát-xa.

Nàng điều chỉnh lưng ghế đến góc nghiêng gần như nằm thẳng, bật chế độ mát-xa, ghế mát-xa êm ái giúp nàng thư giãn cơ bắp đau mỏi.

Lâu Mịch vốn định vừa mát-xa vừa lướt điện thoại, kết quả màn hình điện thoại theo thân mình rung lắc liên tục, hoàn toàn không thể nhìn rõ.

Thôi, nghỉ ngơi yên tĩnh một lát.

Lâu Mịch vừa định đặt điện thoại xuống, ngước mắt lên, liền bắt gặp ánh mắt Trì Lẫm đang nhìn thẳng về phía mình.

Trì Lẫm ngồi ở phía bên phải sofa ba người, cách ghế mát-xa của Lâu Mịch một khoảng Bành Tử Viện và nãi nãi, nàng ngay ngắn không biểu cảm tựa lưng vào lưng sofa, ánh mắt xuyên qua nãi nãi và Bành Tử Viện, cố ý nhìn về phía Lâu Mịch.

Lâu Mịch híp mắt lại.

Đây là ánh mắt gì, chẳng lẽ là ánh mắt công khai lên án? Hay vì chuyện gián tiếp hôn môi?

Thật keo kiệt muốn chết, gián tiếp, chỉ là gián tiếp hôn môi thôi mà, lại không phải trực tiếp...

Bất quá tiểu hài tử thì sao, có thể thật sự xem chuyện loại này là rất nghiêm trọng.

Cũng vì giữ gìn hình tượng trưởng bối của mình, Lâu Mịch ngồi dậy, tính toán kéo Trì Lẫm ra ban công, nghiêm túc nói rõ ràng với nàng.

Lâu Mịch vừa ngồi dậy liền thấy Trì Lẫm dùng tay nâng lên nửa múi cam.

Lâu Mịch: "?"

Trì Lẫm: "Muốn bước lên rồi xoay tròn không?"

Lâu Mịch: "..."

Thấy Lâu Mịch trợn tròn mắt há hốc mồm, Trì Lẫm đắc ý cười rộ lên.

Cho các ngươi chút không khí sống động thôi mà, vậy mà dám dở trò chọc tức người?

Lâu Mịch tính toán tìm cơ hội dạy dỗ tiểu hỗn đản một chút, ba ngày không đánh là leo lên mái nhà lật ngói mà.

Cũng may cơ hội dạy dỗ rất nhanh đã đến.

"Mịch Mịch, đêm nay ngươi cùng Tiểu Lẫm ngủ một phòng đi." Lâu Lực Hành nói, "Phòng lớn nhường cho các ngươi, muốn náo thế nào thì náo."

Trì Lẫm biểu tình hơi cứng đờ, không nghĩ sẽ có sự sắp xếp như vậy.

Nàng vẫn luôn nghĩ sẽ cam chịu ngủ cùng phòng với Bành Tử Viện, ai ngờ...

Phòng ngủ cũng không có nhiều đến mức đủ cho mỗi người ngủ một phòng, lại không thể cha con cùng phòng, tự nhiên là Lâu Lực Hành cùng Bành Tử Viện một phòng, dư lại hai tiểu cô nương ngủ chung một phòng.

Năm 2043, hôn nhân đồng tính đã được thông qua hơn mười năm, chính là trong lòng quần chúng nhân dân rộng rãi, vẫn cảm thấy giữa đồng tính tương đối an toàn, không có gì cấm kị.

Trì Lẫm thật sự không muốn cùng người nào khác ngoài Bệ Hạ chung chăn gối.

Chỉ là nàng lại không có lý do gì để phản đối...

Nàng làm mình tự nhiên một chút, Lâu Mịch đã nghi ngờ nàng rồi, không được để lộ thêm gì nữa.

"Ngươi vào trước đi." Lâu Mịch đi qua bên cạnh Trì Lẫm, cố gắng làm mình trông không quan tâm chút nào, như không có chuyện gì xảy ra.

Nửa câu đầu nói ra còn tính bình thường, nửa câu sau nói xong nàng lập tức hối hận:

"Ta đi tắm rồi đến."

Trì Lẫm: "..."

Mẹ nó.

Lâu Mịch trong lòng mắng một câu, sao cảm giác kỳ kỳ quái quái, giống như rất dễ khiến người hiểu sai vậy.

Lâu Mịch càng nghĩ càng xấu hổ, tai bắt đầu không kiểm soát được mà nóng lên.

Tất cả những điều này Trì Lẫm đều thấy trong mắt.

Nhìn chằm chằm đôi tai đỏ lên của Lâu Mịch, Trì Lẫm thở dài.

Người trẻ tuổi, không chỉ hay uống rượu lung tung, mà còn hay tưởng tượng lung tung nữa.