Kỳ lão sư sợ tình hình mất kiểm soát, nhanh chóng chạy lên đưa cho Bành Tử Viện một ly nước:
"Bành nữ sĩ, chúng ta đến đây để giải quyết vấn đề, không phải để tạo ra vấn đề. Nói cho cùng đều là vì tương lai của con nhỏ mà suy xét, đúng không? Thôi thôi thôi, uống ly nước đi, ngồi xuống, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói chuyện."
Hồ lão sư vừa rồi bị dọa như vậy, nên vội vã bỏ đi rồi.
Bành Tử Viện nhận lấy ly nước, nhớ lại lúc trước đi khám sức khỏe, bác sĩ dặn nàng phải thả lỏng tâm thái, không được tức giận, tức giận sẽ không tốt cho khối u tuyến giáp.
Nàng đã tâm bình khí hòa được một thời gian rồi, bất kể gặp chuyện gì cũng đều mỉm cười đối mặt, cũng chưa hề tức giận.
Nhưng chuyện con gái bị bắt nạt này là điểm mấu chốt, là điểm mấu chốt mà nàng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
Tất cả mọi chuyện đều có thể nhẫn, chỉ có chuyện con gái bị bắt nạt này tuyệt đối không có đường thương lượng.
"Trì Lẫm!"
Được mệnh danh "Vạn sự thông" Đổng Hướng Văn bay qua hai cái ghế nhảy đến bên cạnh Trì Lẫm, gào to nói:
"Mẹ của ngươi đến rồi! Đang ở văn phòng đánh nhau với Kỳ lão sư đấy!"
Trì Lẫm đang ngồi lật xem những ghi chép lịch sử trong một quyển sách, liên tục lắc đầu cảm thán vì những dòng quá mức hoang đường. Rất nhiều chuyện nàng từng nghe đi nghe lại ở Đại Nguyên, vậy mà sau mấy trăm năm lưu truyền, lại bị bóp méo hoàn toàn.
Bất chợt nghe tin Bành Tử Viện đến trường, Trì Lẫm lập tức hiểu ra, chắc chắn là vì chuyện xảy ra ở nhà ăn mấy hôm trước, nhà trường mới mời phụ huynh tới.
Không ngờ Kỳ lão sư lại không hề báo trước gì với nàng, trực tiếp liên hệ với Bành Tử Viện?
Trì Lẫm lập tức chạy về phía văn phòng.
Bành Tử Viện đánh nhau với Kỳ lão sư?
Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được, cái người cả ngày diễn xuất, chỉ cần chọc một câu là hai mắt đầm đìa nước mắt của Bành Tử Viện cư nhiên lại có thể đánh nhau với người khác? Hơn nữa còn là với Kỳ lão sư nổi tiếng ôn hòa điềm đạm.
Bất quá kết hợp tính tình của nguyên chủ và tính thích gây rối, việc Bành Tử Viện có thể đánh nhau với người khác hẳn không phải chuyện gì quá mới mẻ.
Trì Lẫm hoả tốc chạy đến văn phòng, gõ cửa "cộc cộc cộc", rồi không chờ người bên trong lên tiếng đáp, liền đẩy cửa xông thẳng vào.
Trong văn phòng không có cảnh tượng xé tóc nhau nóng bỏng như nàng tưởng tượng.
Bành Tử Viện đúng là có ở đó, Kỳ lão sư cũng có ở đó, nhưng hai người đang sát cánh đứng cạnh nhau. Kỳ lão sư hai tay đan vào nhau, trên mặt nở nụ cười hồng hào.
Mặt khác hai người phụ nữ lạ mặt đang cùng Bành Tử Viện bắt tay, hướng nàng xin lỗi.
Bành Tử Viện một tay nắm một người, biểu hiện đại khí thong dong và điềm đạm.
Cảnh tượng này Trì Lẫm rất quen thuộc, mỗi lần Hoàng Thái hậu ở Đại Nguyên muốn đứng dậy "xử lý rớt đầu" ai đó, cũng đều mở màn bằng tư thế này. Hai người phụ nữ lạ mặt kia chính là cung nữ nâng đỡ nàng.
Làm gì có đánh nhau, này chẳng phải rất hòa hợp sao?
Thế nên, việc tùy tiện xâm nhập khiến Trì Lẫm cảm thấy thực sự xấu hổ.
Tiếng động đẩy cửa của Trì Lẫm khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía này. Bành Tử Viện vừa thấy con gái bảo bối, biểu hiện Hoàng Thái Hậu lập tức như gió bay mất, kỹ năng diễn xuất một lần nữa bật công tắc, ném hai người kia ra ngoài, hướng về phía Trì Lẫm kêu "Bảo bảo", dang rộng hai tay ôm chầm lấy cả người nàng.
"Bảo bảo của ta, mẹ thương ngươi nhất... Bị ăn khổ như vậy sao không nói với mẹ? Đáng thương quá đi, để mẹ xem tiểu tâm can của mẹ có sao không."
Động tác sờ mặt sát thủ của Bành Tử Viện vẫn thuần thục dữ dội như cũ, dữ dội đến mức Trì Lẫm không có cơ hội trốn tránh.
So với lần trước thiếu chút nữa nhổ tung đầu nàng, lúc này cảm xúc không phải kích động mà là yêu thương, tự nhiên không hướng lên trên rút ra, mà sửa thành vuốt ve, vuốt đến ngũ quan của Trì Lẫm méo mó lệch lạc.
Vốn dĩ đã bị Bành Tử Viện từng câu "Bảo bảo" "Thương ngươi" làm cho cả người nổi da gà run rẩy không thôi, sau đó lại ôm ấp vuốt ve, Trì Lẫm gần như thở không nổi.
Trì Lẫm: "Mẫu thân đại nhân, xin hãy một vừa hai phải thôi."
Bành Tử Viện lại vuốt nhẹ nàng vài cái, lúc này từ mới trong giọng nói của Kỳ lão sư đầy lưu luyến không rời buông con gái ra.
"Đây là Trì Lẫm tiểu đồng học à. Quả nhiên là người thanh tú, lễ phép, lớn lên đã tốt lại còn ngoan ngoãn."
"Nhìn một cái là biết tâm địa rộng rãi, đúng là một đứa trẻ tốt."
Hai người phụ nữ lạ mặt kia đối với Trì Lẫm khen ngợi một hồi, Trì Lẫm cũng không quen biết hai người này, nhưng nhìn ngoại hình cùng kết hợp cảnh tượng hiện tại, rất dễ dàng liên tưởng đến hai người này là mẫu thân của Từ Y Phương và Tiêu Mẫn Tuyên.
Trì Lẫm thầm nghĩ, bản thân nàng mà "tâm địa rộng rãi", thực sự tu luyện đến mức lấy ơn báo oán thật, thì mấy vị phụ huynh này hôm nay cũng không cần có mặt ở đây làm gì.
Trì Lẫm cười nói: "Quá khen."
"Quá khen" vốn là khiêm tốn, nhưng ở đây sử dụng có chút ý vị châm chọc đúng mức.
Trì Lẫm hàng năm phải luôn đối mặt với đám cổ hủ trong Hàn Lâm Viện, há miệng ngậm miệng đều là những lời trêu ghẹo hoặc trào phúng vòng vo.
Hiện giờ đối mặt mấy vị người trưởng thành này, Trì Lẫm thực sự tự nhiên mà nói lên.
Chỉ là hai vị mẫu thân đối diện hiển nhiên không lĩnh hội được sự châm chọc của nàng, vẫn khách khí mà tiếp tục khích lệ:
"Nhìn Trì Lẫm tiểu đồng học, vừa mở miệng đã đặc biệt có văn hóa."
"Khó trách gần đây học tập thành tích tiến bộ nhiều như vậy, vậy để Tiêu Mẫn Tuyên con nhà chúng ta theo ngươi học tập cho tốt."
Trì Lẫm: "......"
Trì Lẫm bị một hồi khen ngợi dữ dội, khen đến mặt nàng đều bắt đầu nóng lên, thậm chí hoài nghi bản thân có phải không nên ở sau lưng chơi khôn ngoan nhất thời.
Mẹ của Từ Y Phương và Tiêu Mẫn Tuyên lúc đến trước còn nghĩ liên hợp tấn công, nhất định phải bắt trường học khai trừ nữ sinh không tốt kia.
"Dám đánh người ở nhà ăn trường học, làm trò như vậy trước mặt nhiều người, còn có vương pháp gì không?"
"Ngươi nói hiện tại nhân tình lạnh nhạt đến mức nào, con gái chúng ta bị đánh, nhà ăn lớn như vậy mà không có người ra giúp đỡ?"
Đến lúc hiểu tình huống, phát hiện không ai giúp đỡ thật đúng là không có gì để nói, là con gái nhà mình tự tìm chết mới bị người ta đánh trước mặt mọi người.
Ở bên ngoài văn phòng, hai vị phụ huynh vừa nghe xong đoạn video trong nhà ăn, biết rõ con mình có lỗi, nhưng cũng không tránh khỏi muốn giữ chút thể diện, cùng không cam lòng.
Đang định liên thủ tấn công thì thấy Bành Tử Viện cùng Hồ lão sư battle tại hiện trường, bị dọa đến choáng váng tinh thần.
Lão mẹ đều lợi hại như vậy, khó trách con gái gan to bằng trời.
Mẹ con như vậy nếu bị chọc tức, nói không chừng sẽ mang dao đến cửa trả thù.
Mẹ Từ Y Phương nhìn mẹ Tiêu Mẫn Tuyên, cười nói: "Ta cảm thấy nhân sinh trên đời, vẫn là dĩ hòa vi quý đi."
Mẹ Tiêu Mẫn Tuyên đáp lại cũng bằng nụ cười: "Ai nói không phải? Cách ngôn nói rất đúng, nhiều một người bạn hơn một kẻ thù."
Vì thế thành ra Trì Lẫm bị ba người mẹ thay phiên khen ngợi rầm rộ.
Trì Lẫm nghi hoặc, hoàn toàn không giống với tưởng tượng trước khi nàng đến văn phòng...
Cùng Kỳ lão sư nghĩ cũng không phải một chuyện, vốn dĩ nàng cho rằng hôm nay chắc chắn đến để hòa giải điều hòa giữa ba vị phụ huynh, tránh cho các nàng trình diễn toàn vai võ phụ trong văn phòng.
Không nghĩ đến nàng căn bản không có cơ hội điều hòa, thậm chí bị ba vị phụ huynh liên hợp tấn công:
"Lão sư ở trường học hẳn là phải kịp thời phát hiện vấn đề, ngăn chặn học sinh sinh ra hiểu lầm, làm sao còn có thể để học sinh đánh nhau?"
"Đúng vậy, ta thấy việc này không liên quan gì đến bọn nhỏ, con cái đều là con cái ngoan, vấn đề chính là ở trường học."
"Trường học là nơi dẫn dắt hành vi học sinh, làm cho bọn nhỏ đều trở thành con ngoan, đây là chức trách của trường học. Chủ Nhiệm Giáo Dục các ngươi ở đâu? Ta yêu cầu nói chuyện rõ ràng với nàng."
Bành Tử Viện thấy hai người thái độ đoan chính, cũng xin lỗi bản thân và Trì Lẫm, nên không tiếp tục truy cứu, phụ họa nói vài câu.
Nàng tùy tiện phụ họa cũng có thể đấu khẩu với người thường, Kỳ lão sư bị dỗ đến trán đổ mồ hôi, nửa dấu chấm câu cũng chen vào không lọt.
Bành Tử Viện cùng Trì Lẫm cùng nhau đi đến cổng trường.
Vẫn còn trong giờ học, Trì Lẫm không tiện ra cổng, không thì sẽ để lại hồ sơ trốn học.
"Bảo bảo, ngươi đừng ra ngoài." Bành Tử Viện vuốt đầu nàng, lưu luyến không rời, "Mẹ tự mình về là được. Là mẹ sơ suất, làm ngươi chịu ủy khuất."
Tình yêu thương trong mắt Bành Tử Viện là cảm xúc mà Trì Lẫm không quen thuộc.
Từ nhỏ không có mẫu thân, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được tình yêu thương của Bành Tử Viện dành cho nàng không có bất kỳ mục đích gì, càng không cần đền đáp, đơn giản là vì nàng là con gái có cùng huyết mạch với mình, thì sẽ có phần tình cảm này.
Trì Lẫm thực sự hâm mộ nguyên chủ. Người mẹ mà nguyên chủ căm ghét kỳ thực lại là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng lại vô cùng mạnh mẽ.
"Ta không có ủy khuất." Trì Lẫm nói, "Những việc này ta sẽ không để trong lòng, chủ yếu là ngươi... Hy vọng sẽ không gây rắc rối cho ngươi."
Nàng không quá hiểu nên nói những lời gì với mẫu thân, bởi vì từ nhỏ nàng chỉ có phụ thân cùng các tỷ tỷ.
Xem con gái nhỏ nhà người khác đều sẽ nũng nịu với mẫu thân, nhưng nàng thật sự làm không được.
Bành Tử Viện thấy nàng hiểu chuyện như vậy, trong lòng càng đau, nhẹ nhàng ôm lấy con gái, thở dài một tiếng:
"Ngươi trong lòng có ta, ta đời này thấy đủ rồi. Bảo bảo, mẹ có thể vì ngươi làm bất cứ việc gì. Mẹ sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương ngươi."
Nước mắt Bành Tử Viện rơi trên cánh tay Trì Lẫm, ấm áp ướt át, tựa như cảm giác mẫu thân dành cho nàng.
Trì Lẫm không nhịn được nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm lại Bành Tử Viện.
Bởi vì hai bên hòa giải, thậm chí có chút không khí không đánh không quen vi diệu, cho nên trường học sẽ xử phạt nhẹ.
Trì Lẫm, Từ Y Phương và Tiêu Mẫn Tuyên đều bị đưa tên lên thông báo phê bình, chiếm vị trí nổi bật ở trang chính khu thông báo học sinh.
Thông báo phê bình được chuyển lên diễn đàn trường học, một đám người vì Trì Lẫm mà bất bình.
"Đây là ý gì chứ? Trì Lẫm cũng quá vô tội đi."
"Tự vệ phản kháng còn phải ngồi tù chứ ý gì."
"Xin hỏi còn có thiên lý không?? Trì Lẫm làm sai cái gì, người bị hại còn phải bị phê bình chung?!"
"Đau lòng cho Trì Lẫm."
Từ Y Phương và Tiêu Mẫn Tuyên vốn dĩ đã bị ba mẹ mắng một trận dữ dội vì chuyện này, tiền tiêu vặt bị cắt, giờ về nhà bị giới nghiêm không nói, đến trường cũng bị đồng học xung quanh nhìn với ánh mắt khinh bỉ thêm lời ra tiếng vào không dứt.
Hai người này thuộc loại miệng cọp gan thỏ, trước kia ỷ vào bè phái để bắt nạt người khác, giờ bị đoàn thể đông đảo hơn bắt nạt, đến một câu cũng không dám ho he.
Chủ yếu hai người này vẫn sợ Trì Lẫm.
Hai người như thật sự tin tưởng tin vịt nào đó trên diễn đàn trường học.
Chuyện Trì Lẫm biết yêu thuật, chọc không được.
Mà Trì Lẫm từ tiểu tiên nữ múa kiếm một trận thành thần, video lại được chuyển ra ngoài, trên các nền tảng lớn chuyển phát hàng vạn lượt, thậm chí lên hot search.
Có người càng thêm sùng bái nàng, cũng có người nghi ngờ nàng làm màu muốn nổi tiếng.
Bất kể trên mạng nói như thế nào, hoàn toàn không lọt vào tầm mắt của Trì Lẫm.
Nàng như cũ chia 24 giờ thành nhiều phần để dùng, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Bệ Hạ.
Thế nhưng theo vụ việc tiếp tục lan rộng, ngày càng có nhiều phóng viên muốn phỏng vấn Trì Lẫm, thậm chí cả những chương trình truyền hình nổi tiếng cũng gửi lời mời, muốn nàng xuất hiện để "lộ diện" trước công chúng.
Trì Lẫm đối với truyền thông hiện đại hoàn toàn không có khái niệm, có chút lưỡng lự.
Nàng thật có ý định nổi tiếng, càng nổi tiếng, càng có khả năng tìm kiếm đến Bệ Hạ.
Nhưng loạt thao tác này của nàng trong mắt người hiện đại thật sự quái dị, người thì sợ nổi tiếng, heo còn sợ béo, quá nổi tiếng về sau không biết có ảnh hưởng gì đến thân phận thật của nàng không.
May mắn trong những người nàng thân cận, còn có một người là danh sĩ đương đại chính hiệu.
Trì Lẫm có thể đi thỉnh giáo Lâu Mịch một chút.
Lâu Mịch tối muộn mới về, nhìn qua tâm tình không được tốt lắm.
Trì Lẫm liền cả gan đi chặn nàng lại, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Tỷ tỷ", còn dâng lên một tách trà an thần, sau đó mới bắt đầu mở lời nói chuyện.
Lâu Mịch: "Lên TV làm chương trình? Ngươi nghe ta một câu, tuyệt đối không được."
"Tại sao?"
Lâu Mịch là người từng trải, kinh nghiệm dày dạn: "Một khi ngươi bước vào tầm mắt công chúng, về sau muốn rút lui sẽ rất khó khăn. Ngươi ăn gì mặc gì ngủ nghỉ thế nào, bạn bè ngươi, vòng xã giao của ngươi, tất cả mọi thứ đều trở thành tâm điểm bàn tán của thiên hạ. Ra ngoài phải đội mũ đeo khẩu trang, không được phạm chút sai lầm nào, nếu không sẽ bị vô số lời chỉ trích khắc nghiệt, có thể nói thẳng cho ngươi nghe luôn. Ngươi nghĩ lại xem, ngươi có muốn sống cuộc đời như vậy không?"
Nghe sơ qua thì thấy chẳng khác mấy với kiểu sống mà Trì Lẫm đã quen.
Từ nhỏ, Trì Lẫm đã quen là đề tài trà dư tửu hậu của người dân Thượng Kinh. Không chỉ văn võ song toàn, nàng còn là người trong lòng công chúa yêu mến nhất.
Mà vị công chúa ấy, sớm đăng cơ xưng đế, sự tồn tại của Trì Lẫm tự nhiên trở thành tiêu điểm cả nước.
Nàng viết tấu chương, chỉ cần vài nét bút, đã có thể từ hoàng thành truyền đến Di Châu xa xôi.
Bị chỉ trích lời ra tiếng vào nàng cũng không sao cả, chỉ là truyền thông hiện đại quá mức hung hăng, nếu thực sự như Lâu Mịch nói, đi đâu cũng phải ngụy trang, quả thật sẽ bị hạn chế, thậm chí đi thư viện cũng sẽ phiền toái.
Trì Lẫm suy nghĩ kỹ lưỡng, duy trì mức độ nổi tiếng hiện tại là tốt nhất.
Thiên hạ biết Tam trung Nam Hồ có một cô gái biết múa kiếm, biết múa "Bạch Lộ Vị Hi", hơn nữa sức chiến đấu không tồi là được rồi, không cần biết cụ thể bộ dáng thế nào.
Những truyền thuyết giang hồ này một ngày kia có thể truyền đến tai Bệ Hạ, thì trước khi gặp lại, nàng vẫn có thể hành sự thuận tiện.
Rất tốt.
Trì Lẫm trong lòng đã có tính toán, Lâu Mịch hỏi nàng:
"Sao, muốn xuất đạo à?"
"Xuất đạo?"
"Gương mặt ngươi so với rất nhiều idol bây giờ còn đẹp hơn, xuất đạo biết đâu thực sự có thể nổi tiếng." Lâu Mịch ngồi trên sofa cử động chân, hôm nay cả ngày đều tập luyện chuẩn bị cho giải đấu World Cup mùa đông, ngồi mãi một chỗ, chân gần như tê liệt.
Nói thế nhưng thực ra càng nói càng đau.
Trì Lẫm thường nghe đồng học nhắc đến từ "Idol" này, nhưng nàng cũng không biết ý nghĩa thực sự là gì.
Tuy nhiên kết hợp với biểu cảm và ngữ điệu của Lâu Mịch, hẳn là đang nói móc nàng.
Trì Lẫm lắc đầu: "Chỉ có người như tỷ tỷ đại nhân này mới có tư cách làm idol, mới được người ta yêu thích."
Dù không biết idol là gì, Trì Lẫm vẫn ném về nguyên xi không sai.
Lâu Mịch mạc danh định thể hiện dục vọng kiểm soát, kết quả Trì Lẫm một chút ý tư so đo cũng không có, ngược lại còn khen nàng một phen.
Đột nhiên bị lấy ơn báo oán, Lâu Mịch tỉnh táo cũng không thể tỉnh táo nổi, trong lòng Trì Lẫm mình rốt cuộc đẹp đến mức nào điều này thực sự muốn thảo luận kỹ lưỡng một chút.
Lâu Mịch ngồi thẳng lưng nghiêm túc, uống trà an thần do Trì Lẫm chuẩn bị cho nàng, rồi mới chậm rãi nói:
"Vậy, ta trông thế nào?"
Trì Lẫm trong lòng cười thầm, Lâu Mịch quả thật tâm tính như trẻ con, danh sĩ đương đại chắc chắn ngày nào cũng đắm chìm trong các loại lời khen ngợi, vậy mà nàng lại còn ngại không đủ.
Trì Lẫm không nỡ khen quá, kẻo quá giả tạo.
Chỉ nói mình cũng không biết thần tiên thực sự trông như thế nào, nhưng nếu nói thần tiên đẹp như tỷ tỷ, có lẽ mọi người đều sẽ lập tức quỳ xuống dập đầu sát đất.
Lâu Mịch "Hừm" một tiếng: "Cách hình dung của ngươi thật sự quá cường điệu, miệng lưỡi trơn tru."
Trì Lẫm thấy nàng mặt ngoài tỏ vẻ ghét bỏ, thực ra cười rạng rỡ, hoàn toàn khác với lúc mới vào cửa, liền biết nàng kỳ thật đặc biệt hưởng thụ.
Lâu Mịch ngâm nga đi tắm, Trì Lẫm hiểu ra một quy luật.
Dù là mỹ nữ cũng sẽ không ngại lời khen quá nhiều.
Khoan đã, Trì Lẫm nhận ra, ta vừa rồi là khen Lâu Mịch?
Ta lại khen một nữ nhân khác ngoài Bệ Hạ, này...
Dù chỉ là nhất thời lanh mồm lanh miệng cũng không được, đây là phạm vào tối kỵ.
Trì Lẫm cảm thấy tội lỗi sâu sắc, trong lòng sợ hãi khó tả. Sau khi về lại phòng ngủ, nàng liền quỳ thẳng xuống trước cửa sổ hướng về phương đông, thành kính dập đầu như dân Đại Nguyên thỉnh cầu thánh ân.
"Bệ Hạ, xin tha thứ cho thần thiếp." Trì Lẫm thở dài, "Muốn tìm được tung tích Bệ Hạ thực sự không dễ, thần thiếp tạm thời hoa ngôn xảo ngữ bừa bãi, chỉ để thiết lập nhân tế tốt đẹp. Bệ Hạ xin chớ trách."
Bên này Trì Lẫm lòng mang ân hận, nội tâm hồi lâu vẫn chưa thể bình phục, bên kia Lâu Mịch vui vẻ tắm xong ra, dù Trác Cảnh Lam kéo nàng họp khẩn cấp huấn luyện sinh nàng cũng không một lời than phiền.
Huấn luyện sinh lần lượt tham gia cuộc họp, Trác Cảnh Lam thấy Lâu Mịch khóe miệng mang ý cười, trông cả người mạc danh vũ mị, dáng vẻ này thực sự không quen, liền hỏi:
"Mịch tỷ của chúng ta lại có chuyện gì vui? Nói ra cho mọi người cùng vui với."
Lâu Mịch giấu kín không nói: "Chuyện vui đương nhiên để mình độc hưởng."
Trác Cảnh Lam còn định đấu thêm vài câu với nàng, thì huấn luyện sinh đã vào đầy bàn.
Nhóm huấn luyện sinh này cơ bản đều là fan trung thành của Lâu Mịch, tất cả đều coi Lâu Mịch như thần thánh, nhiều người vì nàng mới nghĩ gia nhập chiến đội Cửu Thiên.
Trước mặt bọn họ, Trác Cảnh Lam cũng ngại chèn ép Lâu Mịch.
Cuộc họp hôm nay do Lâu Mịch chủ trì, chủ yếu phổ biến truyền thống chiến đội Cửu Thiên và phổ cập kiến thức căn bản cho lớp tân binh.
Lâu Mịch trong phòng ngủ mình mở họp thực tế ảo, người tham dự đều sử dụng chức năng chiếu thực tế ảo, phòng ngủ biến thành phòng họp thực sự.
Chiếu thực tế ảo là một APP trên điện thoại, có thể thông qua camera chiếu cả hình ảnh Lâu Mịch ra ngoài (3D), nên nàng hôm nay bỏ đồ ngủ thoải mái, mặc trang phục chỉnh tề tham dự.
Trì Lẫm hướng Bệ Hạ sám hối xong, sửa soạn tài liệu gần nhất, tính toán đêm nay quyết một trận tử chiến với môn địa lý.
Vừa ngồi vào bàn, điện thoại nhận tin nhắn WeChat.
Trì Lẫm mở ra vừa thấy, là trong nhóm lớp 11 ban 6 có người đã gửi link.
Nick name của người này Trì Lẫm không quen, trước đây như chưa gặp, không biết ai kéo vào nhóm lớp.
Link gửi có tiêu đề 【Chuyện đại sự liên quan đến sự tồn vong Lớp 11 ban 6!!!】
Dấu chấm than liên tiếp ba cái quen thuộc này, thật đúng là phong cách quen thuộc.
Trì Lẫm trong lòng đã có phương hướng, click vào link đó, điện thoại nhắc nhở có muốn chuyển đến trang web, hỏi "Có muốn đầu bình không?"
Nàng hiểu biết về smartphone thời đại này có hạn, đến nay chức năng thiết bị điện tử đều nhờ hệ thống Tiên sinh giải thích, cùng với việc tự mò mẫm từ từ hiểu.
Cái "đầu bình" này có ý nghĩa gì?
Nàng hồi tưởng một lúc, dường như đồng học trong lớp và Lâu Mịch đều dùng chức năng này, chính là đưa màn hình điện thoại lên tường trắng hoặc không trung, có thể phóng to nội dung màn hình, xem rõ hơn.
Trì Lẫm với tinh thần khám phá sự vật mới chức năng mới, click "Đầu bình".
Điện thoại nhắc "Hệ thống đang tìm kiếm thiết bị chiếu phù hợp. Vui lòng kết nối internet ".
Trì Lẫm hơi nghi hoặc, Kết nối internet là ý gì?
Khi Trì Lẫm định hỏi hệ thống Tiên sinh, điện thoại hiển thị "Đã kết nối với Cao Lầu Mịch Tuyết".
"Cao Lầu Mịch Tuyết..." Trì Lẫm thấy cái tên này rất quen mắt.
Gặp ở đâu nhỉ?
Hoặc thực ra nàng chưa thấy, nhưng bốn chữ này đặt cạnh nhau, không khiến người ta liên tưởng đến Lâu Mịch cũng khó.
Đầu bình đâu rồi? Trì Lẫm tìm khắp phòng, không phải đã kết nối sao?
Phòng ngủ Lâu Mịch.
"...Cho nên, chủ nghĩa anh hùng cá nhân là điều tuyệt đối không thể áp dụng trong đội của ta. Game thực tế ảo hiện đại là cuộc cạnh tranh mang tính chiến thuật, không một ai có thể gánh team một mình mà thắng được—"
Lâu Mịch nói một nửa, đột nhiên hình chiếu của nàng biến mất, biến thành giao diện trang web.
Lâu Mịch: "?"
Trác Cảnh Lam, Tạ Bất Ngư các nàng, cùng tất cả huấn luyện sinh đều phát hiện.
"Sao lại thế này?"
"Đây là cái gì?"
Lâu Mịch nhìn điện thoại, không biết khi nào đầu bình của nàng bị chiếm.
Đây là trò gì? Diễn đàn Tam trung Nam Hồ?
Trì Lẫm chiếm đầu bình của nàng? WTF?
Trì Lẫm làm sao biết mật khẩu chiếu của nàng?
Lâu Mịch "Ê" một tiếng, không ai phản ứng.
Lúc này Trì Lẫm vẫn đầy dấu chấm hỏi, tìm kiếm đầu bình khắp nhà.
Tiêu đề: 【Chuyện đại sự liên quan đến sự tồn vong Lớp 11 ban 6!!!】
Người đăng: Đừng hỏi ta đau khổ lúc nào
Nội dung bài đăng:
Các ngươi không muốn thấy bằng chứng thép Trì Lẫm bị nuôi à! Cầu đánh 【mặt chó】
Ảnh bằng chứng 1.jpg
Ảnh bằng chứng 2.jpg
Ảnh bằng chứng 3.jpg
Tốt lắm, xem kỹ đi, người ngồi trong xe có phải Trì Lẫm không, với các ngươi mà nói cái sườn mặt này rất quen phải không?!!
Các ngươi có nhận ra Trì Lẫm không?!!!! Bộ dạng của nữ thần chắc chắn sẽ không lạ 【cười nhe răng】【cười nhe răng】
Còn tưởng nàng bị phú bà bao dưỡng nào bao dưỡng, không ngờ lại là bà lão hơn 30 mấy tuổi, còn đi taxi đến đón Trì Lẫm, thực sự quá buồn cười.
Chỉ hai chữ thôi "Keo kiệt"!
Ta hỏi các ngươi, Lớp 11 ban 6 có Trì Lẫm bại hoại như vậy, các ngươi không hoảng hốt sao?!
Ở chung lớp với loại người bẩn thỉu này, các ngươi không cảm thấy khó chịu sao!!
Chống lại Trì Lẫm! Bắt nàng cuốn gói khỏi Lớp 11 ban 6!
Thanh lọc không khí Lớp 11 ban 6, mọi người đều có trách nhiệm!!
Tạ Bất Ngư đều xem choáng váng: "Đây là cái quỷ gì..."
Trác Cảnh Lam ho khan nửa ngày, ý bảo Lâu Mịch nhanh tắt đi.
Mười mấy huấn luyện sinh đều thấy hết rồi.
Lâu Mịch hoàn toàn không ý thức Trác Cảnh Lam đang ho đến muốn văng cái phổi ra ngoài, bài này nàng xem từ đầu đến cuối, đặc biệt ba bức ảnh kia, thực sự rất quen thuộc.
Ba ảnh đều chụp lén từ xa, sườn mặt Trì Lẫm có thể thấy rõ, còn "bà lão hơn 30 tuổi" kia chỉ thấy được cái ót chút xíu.
Người khác có thể thực sự không thấy được, không nhận ra đây là ai, cũng không thấy rõ dung mạo thế nào, nhưng Lâu Mịch làm sao không biết.
Đây chẳng phải là ta đó sao!?
Lâu Mịch hàng năm bị bịa đặt, bịa cái gì cũng có, nói nàng gia thế hiển hách thê thiếp thành đàn, thậm chí nói nàng nhìn như nữ nhân, thực ra là nam nhân.
Những cái này nàng đều nhịn, không sao, đôi mắt quần chúng sáng như tuyết.
Nàng là người thế nào, là nam nhân hay là nữ nhân, có bằng chứng rõ ràng như vậy, mọi người không tự nhìn ra được sao? Chẳng lẽ đều bị dắt mũi?
Lâu Mịch tu luyện nhiều năm, tự nhận đã đắc đạo, Phật tánh thực sự.
Nhưng... hai chữ "Bà lão", bà mẹ nó, tuyệt đối không thể nhịn!
Từ mấy ảnh này có thể thấy gì mà có kết luận? Mặt còn chưa thấy rõ nữa là?
Đừng nói nàng còn chưa 30, cho là 30 tuổi đi, thì 30 tuổi là già sao? Là lão sao?!
Con người bây giờ có thể sống đến 130 tuổi! 30 tuổi chỉ là số lẻ OK?
Dù đến 30 tuổi nàng cũng vẫn là thiếu nữ hoa niên!
Lâu Mịch tức muốn hộc máu, thoát khỏi cuộc họp video, trực tiếp chém giết đến phòng Trì Lẫm.