Sáng sớm trên đường đi học, Ngụy Chước Ngưng có thói quen mở diễn đàn Tam trung Nam Hồ ra xem.
Năm giây sau, nàng bị sốc nặng.
"Đây là cái quỷ gì vậy......"
Ngụy Chước Ngưng trong xe buýt chen chúc phải cố gắng giữ thăng bằng, tay vịn gần nàng nhất đã bị vô số đôi tay chiếm hết.
Đừng nói là tiến lại gần, ngay cả khi chen qua cũng không tìm được chỗ tựa nào.
Chỉ có thể suốt chặng đường vận khí tụ tại đan điền để ổn định trọng tâm, không để mình té ngã.
Với nhiều năm kinh nghiệm đi xe buýt, hiện tại Ngụy Chước Ngưng đã thoát thai hoán cốt rồi.
Nguỵ Chước Ngưng không còn là người mà chỉ cần hệ thống tự động phanh mạnh một cái là có thể làm nàng ngã úp mặt xuống lưng người khác.
Dù không cầm tay vịn nàng cũng sẽ không té, thậm chí còn có thể xuất tinh lực ra xem điện thoại.
Diễn đàn trường học là nơi tồn tại bao nhiêu chuyện bát quái, dù Ngụy Chước Ngưng luôn tỏ ra khinh thường nơi này, nhưng mỗi ngày nàng vẫn không nhịn được mà lên lướt một vòng.
Dù sao thì nàng từng ở đây theo dõi những scandal liên quan đến Lâm Tiểu Chí và học tỷ Đàm Lạc, chuyện cũ đến giờ vẫn chưa lắng xuống. Thỉnh thoảng lại có người lôi ảnh Lâm Tiểu Chí lên đăng tiếp.
Mỗi ngày sau khi lướt xem bình luận dưới bài viết của mình, Ngụy Chước Ngưng nhất định sẽ ghé diễn đàn "tuần tra" một vòng.
Hôm nay, cái tên chiếm spotlight trên diễn đàn vẫn là Trì Lẫm. Có điều... tòa nhà tám chuyện 211 trang này có phải hơi quá khoa trương rồi không?
Từ trang 1 đến trang 208 đều đang cãi nhau loạn trời, có thể thấy ban đầu là một nhóm fan gạo cội khơi mào, nhưng về sau lại bị một thế lực "hắc ám" từ đâu chui ra đè bẹp, áp đảo hoàn toàn.
Còn từ trang 208 trở đi, đều là dân ăn dưa sáng sớm vừa mới ra khỏi giường, giống như Ngụy Chước Ngưng, đang trong tình trạng kinh ngạc cảm thán:
"Ta bị mù sao?! Hơn 200 trang? Chỉ vì ba tấm ảnh mờ đến cả mẹ ruột cũng nhận không ra?"
"Trời ơi, thật sự có thể đẩy được tòa cao lầu thế này, đây có phải là cao lầu đầu tiên chọc trời của Tam trung Nam Hồ từ trước đến nay không?"
"Dám nói một câu: Trì Lẫm chính là đỉnh lưu của Tam trung Nam Hồ, ai có ý kiến gì không?"
"Có phải fan Trì Lẫm đang tấn công đây không? Sức chiến đấu này thật đáng sợ, run bần bật."
"Kêu gọi quản lý viên! @ Hồ Nước Đào Hoa xóa mấy bài xúc phạm cá nhân quá đáng đi!"
Ngụy Chước Ngưng không ngờ rằng trong lúc tối qua mình đang bị bài tập hành cho gần thổ huyết, thì trên diễn đàn lại xảy ra chuyện động trời đến vậy.
Tiếc quá! Vậy mà lại không xem kịp lúc nóng nhất!
Nàng từ trang 1 nhanh chóng lướt xuống, lặng lẽ trích lại một số câu khẩu chiến xuất sắc, cẩn thận ghi chú lại các màn đối đáp đặc sắc, trong lòng không nhịn được thầm tán thưởng——
Đây toàn là những nhà văn đương đại trá hình sao?
Ngụy Chước Ngưng trốn ở một góc, say mê trích dẫn, hoàn toàn không phát hiện Lâm Tiểu Chí từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng nàng.
Hôm nay Lâm Tiểu Chí mang một đôi giày da đế thấp, bản thân đã cao hơn Ngụy Chước Ngưng nửa cái đầu, giờ đứng phía sau, chẳng cần kiễng chân cũng có thể nhìn rõ mồn một những gì đang hiện trên màn hình điện thoại nàng.
Lâm Tiểu Chí nhịn cười không nổi, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn theo.
Ngụy Chước Ngưng đọc cực nhanh, hơn hai trăm trang chẳng mấy chốc đã lật xong. Cuối cùng nàng dừng lại ở một câu phản đòn cực sắc bén từ một "hắc tử":
"Phiền bạn đồng học này lần sau muốn hắc người khác thì làm ơn chuẩn bị nhiều kiểu văn mẫu hơn một chút, không thì dù bạn có thay vạn cái tài khoản, tôi vẫn chỉ cần liếc một cái là nhận ra bạn là ai."
Sau khi đọc xong, Ngụy Chước Ngưng dừng lại ở trang đầu diễn đàn một chút, rồi click vào "Tìm kiếm", nhập vào từ khóa "LXZ".
LXZ, chính là viết tắt tên của Lâm Tiểu Chí.
Sau khi tìm kiếm, phát hiện không có nội dung liên quan mới nào, cũng hết hứng thú.
Ngụy Chước Ngưng sống ở khu hạ trầm (khu dân cư cũ kỹ), nơi có tỷ lệ phạm tội cao nhất của cả thành phố, thường được gọi là khu "ổ chuột".
Dù trung tâm thành phố nay đã mọc lên toàn biệt thự san sát, nhà cao tầng vươn tận trời, các hệ thống hiện đại hóa đều do AI quản lý, thì xe buýt nàng đi vẫn là kiểu cũ của 20 năm trước.
Chỉ khác là người lái đã bị thay bằng hệ thống điều khiển tự động đã lỗi thời.
Mà hệ thống này thì tuy cũ kỹ, thi thoảng cũng chỉ bị gió lùa một chút, vẫn chưa đến mức gây nguy hiểm tính mạng.
Lúc này xe buýt đến trạm một lần nữa khởi hành, run rẩy nửa ngày, rồi đột nhiên nảy mạnh một cái, khiến cả xe đồng loạt hô hoán, ai nấy nghiêng người nhào về phía trước.
Ngụy Chước Ngưng không có gì để bám víu, vốn chắc chắn sẽ bị đợt này cuốn đi.
May mắn phía sau có một tiểu tỷ tỷ thơm tho ôm lấy nàng.
"Cảm ơn......"
Trong cơn choáng váng trời đất quay cuồng, Ngụy Chước Ngưng không thể thấy rõ người tốt bụng phía sau là ai, chỉ ngửi thấy trên người nàng mùi hương đào ngọt ngào, khiến Ngụy Chước Ngưng đỏ mặt lên.
Mang theo nụ cười e ấp quay đầu lại, đối diện chính là khuôn mặt tươi cười vô cùng quen thuộc và láu cá đó.
Lâm Tiểu Chí: "Không cần khách sáo đâu bảo bối, biết ngươi thích được ta ôm mà."
Ngụy Chước Ngưng: "............"
Xe buýt đến trạm, Ngụy Chước Ngưng từ trong đám đông chen xuống, cũng không nói không rằng mà quay đầu bỏ chạy về hướng trường học.
"Ê." Lâm Tiểu Chí cũng không đuổi theo nàng, nâng cánh tay lên xem vết thương, lẩm bẩm, "Đau thật đó nha..."
Ngụy Chước Ngưng chạy được mấy bước thì dừng lại, quay đầu nhìn nàng.
Lâm Tiểu Chí không nói dối, cánh tay trắng như ngọc có thêm một vết thương dài như ngón tay trông ghê người.
"Ngươi bị gì mà trầy tay thế kia?"
"Lúc nãy che chắn cho ngươi đó. Ngươi xem, cũng chảy máu rồi." Lâm Tiểu Chí hoàn toàn không che giấu, trực tiếp tố khổ với Ngụy Chước Ngưng, còn mang theo chút ý vị làm nũng.
Ngụy Chước Ngưng đành phải đi lại: "Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Còn đi xe buýt nữa?"
Lâm Tiểu Chí từ trước đến nay đều có tài xế riêng đón đưa, ba mẹ nàng thậm chí không yên tâm với xe tự lái.
Ngụy Chước Ngưng đã đi qua nhà nàng, biết nhà nàng cách khu hạ trầm hơn 20km.
"Ta muốn xuất hiện ở đâu thì xuất hiện ở đó."
"Cánh tay bị thương rồi, còn kêu đau nữa nè."
"Tê, lạnh lùng quá."
"Ta vốn như vậy."
"Không phải vừa rồi ở diễn đàn tìm kiếm ta đấy sao."
Ngụy Chước Ngưng không ngờ đến chuyện riêng tư đó cũng bị nàng phát hiện, lập tức thẹn quá hóa giận: "Ngươi đứng trốn sau lưng ta bao lâu rồi!"
"Gọi là gì trốn, ta đứng thẳng thắn mà."
"Ngươi nhìn trộm điện thoại ta!"
"Ngươi cũng không che đi, mà ta cao như vầy, tùy tiện nhìn là thấy được."
Ngụy Chước Ngưng nói không lại nàng, mỗi lần đấu khẩu là y như rằng bị Lâm Tiểu Chí chọc tức đến phát điên trước.
Xui xẻo nhất là, Ngụy Chước Ngưng thuộc kiểu "nước mắt quá nhiều", cảm xúc mà khẽ kích động một cái là không sao kìm được. Trên mạng thì đấu khẩu vô cùng khí thế, nhưng trong đời thật chỉ cần nói chuyện căng thẳng một chút là có nguy cơ rơi lệ tại chỗ.
Như bây giờ, cảm xúc vừa dâng lên, vành mắt Ngụy Chước Ngưng lại có chút nóng lên.
Ngụy Chước Ngưng không muốn tiếp tục mất mặt trước mặt Lâm Tiểu Chí, cũng không muốn nói thêm lời nào nữa, bỏ mặc nàng, quay đầu chạy thẳng về phía trường học.
Lâm Tiểu Chí không ngờ Ngụy Chước Ngưng lại thực sự bỏ rơi nàng như thế. Sáng sớm 5 giờ đã lồm cồm bò dậy, băng rừng vượt suối chỉ để tạo ra cuộc "gặp gỡ tình cờ", vậy mà lại chẳng có kết cục gì tốt đẹp. Lâm Tiểu Chí cũng hơi chán nản, lê bước chậm rãi tiến vào khuôn viên trường.
Vừa đến cổng trường thì đụng ngay Trì Lẫm. Lâm Tiểu Chí ủ rũ hạ giọng "A..." một tiếng.
Trì Lẫm cũng có vẻ thiếu ngủ, mang theo quầng thâm mắt. Hai người trông như hai cục mây đen va phải nhau.
"Cánh tay ngươi sao vậy?"
Vết thương Lâm Tiểu Chí thật sự quá bắt mắt, Trì Lẫm muốn không để ý cũng khó.
"Ờ, không có gì, không cẩn thận trầy xước chút thôi." Lâm Tiểu Chí căn bản không để tâm.
Trì Lẫm thấy Ngụy Chước Ngưng đứng ở xa lối vào khu giảng dạy nhìn về phía các nàng, nhìn một lúc rồi vào thang máy.
Hoá ra là tiểu tình nhân đang giận dỗi.
Trì Lẫm thầm mỉm cười, cũng có chút ngưỡng mộ hai nàng.
Ít nhất còn có đối tượng để giận dỗi.
Nàng cũng bắt đầu nhớ Bệ Hạ làm nũng với nàng, cái dáng vẻ làm nũng đáng yêu, cứ nằng nặc bắt nàng phải dỗ dành cho bằng được.
Còn 5 phút nữa là đến giờ học, giờ này thang máy đông nghẹt người.
Trì Lẫm và Lâm Tiểu Chí vốn đều không thích chen chúc với người khác, nhưng nếu không đi bây giờ, thì đợt sau thang máy vẫn sẽ đông như vậy, nên chỉ còn cách cắn răng, liều mình chen lên.
Hai nàng cuối cùng mới vào thang máy, Trì Lẫm vừa nhấc chân vào, cả thang máy bỗng đồng loạt nhất trí quay đầu nhìn nàng, động tác và ánh mắt đồng bộ một cách kỳ quái, như thể tất cả đều vừa nhận được chỉ thị từ hệ thống AI.
Trì Lẫm đương nhiên biết tối qua bài đăng trên diễn đàn trường học có bao nhiêu xuất sắc, hôm nay bản thân nàng lại là tâm điểm chú ý.
Nàng bình tĩnh xoay người, quay mặt về cửa thang máy.
Khi nàng cùng Lâm Tiểu Chí cùng nhau ra khỏi thang máy, sau lưng có thêm một tờ giấy.
Nàng ban đầu không phát hiện, tờ giấy đó theo nàng đi hết hơn nửa hành lang, dẫn tới một đám người quay đầu lại cười nhạo.
Trì Lẫm ban đầu còn tưởng là do cái chủ đề "bị bao dưỡng" hôm qua trên diễn đàn khiến mọi người buồn cười, nên cũng chẳng mảy may nghi ngờ gì khác.
Cuối cùng vẫn là Lâm Tiểu Chí phát hiện ra, lặng lẽ giúp nàng gỡ tờ giấy xuống.
Trên giấy trắng mực đen, dùng bút dạ viết nguệch ngoạc hai chữ to tướng: "Nghèo mạt."
Trì Lẫm nhìn lướt qua, trong lòng không chút gợn sóng. Chỉ cảm thấy cái kiểu trò đùa nhàm chán này, thời Đại Nguyên trước kia cũng đã lưu truyền nhiều năm, không ngờ đến cả trăm năm sau, thời hiện đại mà vẫn chưa bị thất truyền, cũng đáng bội phục.
Nàng vò viên tờ giấy trong tay, tiện tay ném thẳng vào thùng rác.
Đi vào lớp học, Trì Lẫm khá nhạy bén nhận ra không khí có chút bất thường.
Đến chỗ ngồi của mình, phát hiện trên mặt bàn rải đầy tiền giấy 5 tệ.
Tiền giấy 5 tệ là mệnh giá nhỏ nhất đang lưu hành hiện nay.
Ngoài tiền, bàn cũng bị phun lên dòng chữ đỏ tươi——
"Giúp đỡ ngươi, đừng khách khí."
Trì Lẫm hiểu cái giá phải trả cho việc nổi tiếng là có người thích ngươi tự nhiên cũng sẽ có người ghét ngươi.
Từ sau khi video của nàng lại một lần nữa gây sốt, người ghét nàng chỉ có nhiều thêm chứ không giảm.
Trước kia, ít ra vẫn còn người dám nhảy ra trước mặt nàng mà đối đầu trực diện. Nhưng sau sự việc ở nhà ăn lần đó, những kẻ đó bắt đầu rút vào bóng tối, âm thầm giở trò sau lưng.
Với tư cách lớp trưởng, Lâm Tiểu Chí đảo mắt một vòng khắp phòng học, mặt lạnh hỏi:
"Ai làm?"
Giờ còn chưa bắt đầu tiết học, trong lớp mới chỉ lác đác một nửa số học sinh. Ai nấy đều không muốn tự rước họa vào thân, chỉ lắc đầu phủi sạch quan hệ, rì rầm bảo không biết.
Lâm Tiểu Chí nhìn về phía Từ Y Phương và Tiêu Mẫn Tuyên.
Hai nàng lập tức phủ nhận: "Thật sự không phải chúng ta, chúng ta vừa mới đến! Hoàn toàn không biết gì hết!"
Thấy hai nàng hoảng loạn như vậy, Trì Lẫm hiểu các nàng không nói dối.
Chỗ ngồi Lưu Hủy Hân trống không, cặp sách không có, chắc nàng cũng chưa đến.
Ai làm thật ra cũng không quan trọng, Trì Lẫm chán ghét loại phá hoại lãng phí thời gian và hao tổn tinh lực nàng.
Trì Lẫm nhặt từng tờ 5 tệ lên, xếp gọn lại, rồi nhét vào "hòm quyên góp" cuối hành lang.
Sau đó, nàng lấy trong cặp ra một chai xịt diệt khuẩn, loại sương mù tinh khiết mà nàng vẫn dùng hàng ngày để khử khuẩn tay.
Xịt lên mặt bàn rồi lau kỹ, dòng chữ đỏ cũng nhanh chóng bị xóa sạch.
Ngụy Chước Ngưng không biết đi đâu, lúc này mới đến lớp.
Đi ngang qua chỗ ngồi Trì Lẫm thấy nàng đang lau bàn, kinh ngạc hỏi:
"Sao lại thế này? Ai làm?"
Trì Lẫm lắc đầu, lão sư Lịch sử vào rồi, mọi người nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình.
Trước khi về bàn mình, Ngụy Chước Ngưng tiện tay ném lại cho Lâm Tiểu Chí một chiếc hộp nhỏ, sau đó mới chạy chậm về chỗ ngồi.
Bảo sao đến muộn thế, hoá ra là chạy lên phòng y tế ở tầng hai mua thuốc.
Lâm Tiểu Chí nhìn hộp nhỏ màu trắng, trên mặt rõ ràng in "Không kích thích miệng vết thương".
Đây là dòng thuốc băng bó mới đưa ra thị trường gần đây, đặc biệt không gây đau khi khử trùng, giá thành đương nhiên cũng đắt gấp đôi loại thường.
Ngụy Chước Ngưng vậy mà nỡ bỏ tiền vì nàng mua loại này.
Lâm Tiểu Chí tâm trạng rất tốt, quay đầu lại ném cái nhìn mị hoặc cho Ngụy Chước Ngưng.
Ngụy Chước Ngưng bĩu môi ra vẻ ghét bỏ, nhăn mặt nhe răng với nàng, tay trái lau lau trên tay phải, ý bảo nàng nhanh dùng.
Miệng thì chê nhưng thân thể lại thành thật, thật sự quá "ngon" rồi.
Lâm Tiểu Chí không nhịn được cắn cắn khớp xương ngón tay.
Còn mấy tháng nữa mới thành niên, thật đúng là yêu nghiệt quá mức.
Bây giờ muốn trực tiếp ăn luôn nàng......
.
Trước giờ học Trì Lẫm dọn dẹp mặt bàn xong, lão sư vừa bắt đầu giảng nàng đã nhanh chóng theo kịp tiết tấu lão sư.
Trong một góc nào đó của phòng học, có hai đôi mắt đang lén lút nhìn trộm Trì Lẫm.
"Nàng ta sao lại thản nhiên không để tâm?"
"Bình tĩnh thật đấy... Quỷ nghèo mà, sức chịu đựng lúc nào chẳng cao."
"Thật là một đóa bạch liên hoa to tướng, kiểu người này thật làm ta ghê tởm."
"Mọi người xem cái này này..."
Lão sư Lịch sử đang ngồi trên bục giảng, giảng đến phần "Cửu chương toán thuật", bộ sách hình thành từ thời Đông Hán, là phương pháp tính toán thập phân tiên tiến nhất trên thế giới lúc bấy giờ.
Nghe những kiến thức quen thuộc, Trì Lẫm toàn thân tâm trí đắm chìm vào bài giảng của lão sư, bỗng nhiên "đinh" một tiếng.
Tiếng thông báo tin nhắn điện thoại vang lên.
Lão sư Lịch sử cau mày nói: "Đã nói vào học phải tắt hết điện thoại, ai không tuân theo?"
Chưa kịp có ai trả lời, âm thanh thông báo lại tiếp tục vang lên, hết cái này đến cái khác, kèm cả tiếng rung không ngớt.
Cả lớp ai nấy đều nhìn nhau, rõ ràng có kẻ nào đó không sợ chết, dám gửi tin nhắn vào nhóm lớp ngay giữa giờ học.
"Phụt!" Có người vừa nhận được tin đã dám xem luôn, xem xong không nhịn được bật cười thành tiếng.
Theo tiếng cười của nàng, mọi người sôi nổi tò mò mở WeChat nhóm lớp, sau khi xem xong cả ban 6 đều cười như vỡ chợ.
Lão sư lịch sử ngồi không yên, bước xuống bục giảng quát mắng:
"Giờ này là thời gian học, các ngươi đang làm gì vậy? Cười cái gì thế kia!"
Hắn với tay về phía đồng học gần nhất, nói: "Đưa điện thoại ra đây!"
Vị đồng học kia ủy khuất: "Lão sư, em không xem gì cả!"
"Cho ta xem!"
"Vâng..."
Lão sư Lịch sử nhìn vào màn hình thấy một bức ảnh bị photoshop quá đà. Trong hình là một tiểu cô nương, gương mặt vốn thanh tú, mặc đồng phục trường Tam Trung, chỉ có điều cả người đã bị chỉnh sửa thành một phiên bản đầy mụn, da bị bôi đen thậm tệ, nhìn thật quê mùa không ít.
Phía trên hình ảnh còn có dòng chữ: "Thương thương ta đi."
Lão sư lịch sử nhận ra, đây chẳng phải là Trì Lẫm của ban 6 sao?
Trước kia Trì Lẫm học tập đặc biệt kém, hơn nữa ngoại hình thảm không thể nhìn nổi. Gần đây tiến bộ rất nhanh, đặc biệt là môn lịch sử, lần kiểm tra trước đã vào trình độ trung bình, nên lão sư Lịch sử có ấn tượng khá tốt về nàng.
Lão sư lịch sử giơ cao điện thoại, chất vấn: "Ai làm cái này?"
Không ai trả lời.
Hắn đột nhiên nâng cao giọng: "Nói đi! Ai làm loạn kỷ luật lớp học, làm những thứ vô nghĩa như thế này!"
Vẫn không ai dám lên tiếng.
Lớp học vừa rồi còn tràn ngập tiếng cười, giờ đây yên tĩnh như bãi tha ma.
Lâm Tiểu Chí nhắc nhở lão sư: "Hồng lão sư, người đăng ảnh có tên là Chưa Tư Phu, xem điện thoại mọi người là biết ai rồi."
Lão sư Lịch sử nhanh chóng áp dụng đề xuất của Lâm Tiểu Chí, yêu cầu mọi người mở điện thoại ra, đặt trên bàn.
Từ xa xa truyền đến một giọng nói, mắng nàng "Đồ đê tiện".
Lâm Tiểu Chí quay đầu lại mỉm cười ngọt ngào: "Ta là lớp trưởng, "Đê tiện" chẳng phải luôn nằm trong định nghĩa nghề nghiệp của lớp trưởng sao?"
Người kia liền không nói gì nữa, lão sư Lịch sử đi đến bên cạnh hắn, thấy hắn không đặt điện thoại trên bàn, liền gõ gõ mặt bàn.
Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.
Lão sư lịch sử xác nhận kẻ làm loạn trật tự lớp học chính là hắn, không chỉ tịch thu điện thoại, còn bắt hắn đứng ở hành lang.
"Ngươi không muốn học thì thôi, nhưng người khác muốn học. Ngươi không muốn thi đại học thì thôi, nhưng người khác còn có hy vọng! Đừng quấy rầy các đồng học khác nghe giảng!"
Hết giờ, lão sư Lịch sử kéo hắn đến văn phòng, tự mình giao cho Kỳ lão sư xử lý.
"Cao Tường hắn theo đuổi Tiêu Mẫn Tuyên từ lâu rồi." Lâm Tiểu Chí phổ cập kiến thức cho Trì Lẫm, "Tiêu Mẫn Tuyên không đồng ý cũng không từ chối, cứ thế treo hắn. Thấy nữ thần của mình xui xẻo vì ngươi, hắn chắc chắn muốn trút giận. Ngươi giờ là bia cho mọi người chỉ trích đấy, Trì Lẫm đồng học, ngươi phải cẩn thận chút."
Trì Lẫm dường như hoàn toàn không để những chuyện này vào lòng, mỉm cười nói: "Tin tức bát quái gì ngươi cũng biết hen."
"Đương nhiên rồi." Lâm Tiểu Chí vốn định nói, ngươi lên diễn đàn trường học xem đi, tin tức gì ngươi cũng thấy được.
Nhưng hiện tại diễn đàn trường học gần như thành trang chuyên đưa tin về Trì Lẫm rồi, nàng chắc chắn sẽ không muốn xem, nên cũng không nói ra, thay vào đó:
"Ta chính là lớp trưởng mà."
"Chức Lớp trưởng bị ngươi nói thành kiểu đó thì hơi không chịu nổi rồi."
Cảm giác được ánh mắt của Ngụy Chước Ngưng lại đang lén lút dán chặt vào các nàng, Lâm Tiểu Chí cố tình ghé sát Trì Lẫm, còn dùng tay che lại tai và miệng nàng, giả vờ thì thầm:
"Thực ra ta chút nào cũng không muốn làm lớp trưởng, tất cả đều do Kỳ lão sư ép ta đảm nhận."
Trì Lẫm: "... Chuyện này cần ghé sát thế này để nói sao."
Cao Tường bị lão sư Lịch sử và Kỳ lão sư phối hợp giáo huấn một trận, mãi đến gần khi sắp vào tiết sau mới mặt mày xám như tro trở về.
Cũng không trực tiếp tìm Trì Lẫm gây chuyện, hắn cùng một nhóm người ngồi tụ lại một góc đàm luận, bàn luận nào là "một trăm cách ăn dưa muối", nào là "nông thôn sống ra sao, quê mùa thế nào", vừa cười ha hả.
Có một nữ sinh đi ra phía trước, chân thành khuyên bọn họ: "Sao các ngươi lại có thể cười nhạo đồng học cùng lớp như vậy?"
Cả đám người Cao Tường quay đầu lại nhìn nàng.
Nàng tiếp tục nói: "Người ta tuy nghèo thật, nhưng người ta biết may vá nha. Không chỉ biết may vá, còn biết đánh nhau nữa đó. Các ngươi còn dám nói bậy, cẩn thận người ta lên đây tặng mỗi đứa một quả đấm thì khóc không kịp."
Hóa ra nữ sinh này cùng bọn họ là một phe, sau khi nàng nói nói xong, Cao Tường nhìn về phía Trì Lẫm bồi thêm một câu:
"Ta nói rồi mà. Ở nhà ăn, không biết xấu hổ bắt nạt con gái người ta tay không tấc sắt, hóa ra là ở quê quen dùng cuốc làm ruộng, luyện ra được tí sức. Thất kính, thất kính."
Cao Tường nói xong, một nhóm người cười ầm lên.
Trì Lẫm đang tự hỏi mình có nên giả vờ như không nghe thấy gì, không thèm chấp nhất tiểu hài tử thiếu kiến thức hay là nên đập nát hành vi bá lăng vườn trường này, cho bọn họ một phen học thức về hành vi ngôn từ của mình?
Chỉ là, nếu lại động tay thì có phải sẽ làm phiền Bành Tử Viện không?
Trong thời đại này, bọn học sinh tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại xem quá nhiều cảnh người lớn yêu hận tình thù, trưởng thành sớm hơn thế hệ trước rất nhiều. Thế nhưng, dù là EQ hay IQ thì vẫn chưa đủ để đạt tới mức độ "chín chắn" như người trưởng thành thật sự.
Mạng xã hội tràn đầy bạo khí đã ngấm vào lứa tuổi thanh thiếu niên, gieo rắc tư tưởng "Chỉ có kẻ hèn mới không dám đối đầu trực diện". Vậy nên, mâu thuẫn giữa học sinh cao trung ngày càng dễ bùng phát, càng ngày càng khó kiểm soát.
Bạo lực học đường đã trở thành nan đề không thể không chú trọng của xã hội đương đại.
Thiếu niên nhiệt huyết, đều sẵn sàng vì người mình thích mà dũng cảm đấu tranh.
Cao Tường thích Tiêu Mẫn Tuyên như vậy, những đồng học khác thích Trì Lẫm cũng giống như vậy.
"Xú đệ đệ nói thêm câu nữa thử xem?"
Ba nam sinh đứng phắt dậy, vây lấy nhóm Cao Tường.
Bên Cao Tường cũng có năm người, tên nào tên nấy đều không phải dạng vừa, ngẩng đầu nhướng mày nói:
"Sao, ta nói thế đấy. Nghèo thì lăn về trồng trọt đi! Ta nói đấy, ngươi ngon thử đánh ta một cái xem?"
Hai bên túm cổ áo nhau, la hét xô đẩy, trong phòng học tràn ngập tiếng chửi bới và tiếng ghế bàn lộn xộn.
Ngay cả Ngụy Chước Ngưng cũng bị cuốn vào, Lâm Tiểu Chí thấy Ngụy Chước Ngưng bị đẩy một cái suýt ngã, thấy vậy nàng như bốc ba đốm lửa trên đầu, không nói hai lời, nhấc luôn cái bàn bên cạnh định lao vào chiến trường, cái đập kia đủ làm bẹp đầu người nếu trúng thật.
Đại chiến chạm là nổ.
Trì Lẫm đau đầu.
Lúc này không can thiệp cũng không được, nàng không thể để những người nói chuyện vì nàng bị thương.
Xin lỗi Bành Tử Viện, có gì nhờ ngươi đến thu dọn tàn cuộc.
Trì Lẫm đứng dậy chuẩn bị lên ném nhóm Cao Tường ra khỏi phòng học, bỗng nhiên tay áo bị ai đó túm lại.
Một nữ đồng học bên cạnh hai mắt vẫn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, lôi kéo nàng nói:
"Trì Lẫm, người kia, tìm ngươi hả?"
Ban 6 này một nửa sắp ẩu đả, còn nửa kia lại bị người phụ nữ ngoài cửa sổ câu dẫn mất hồn.
Cả phòng học lúc này thấm đầy không khí thần kỳ, như có một bức tường vô hình chia họ thành hai thế giới.
Trì Lẫm cứ như vậy không hề phòng bị bất giác quay đầu, cũng bị làm ngẩn ngơ.
Đại tỷ tỷ đẹp đến phát cuồng ngoài cửa sổ này là ai?
Lâu Mịch một tay cầm hộp cơm, một tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa kính.
Nàng tháo kính râm xuống, ôn nhu hỏi người bên cửa sổ:
"Tiểu đồng học, Trì Lẫm lớp các ngươi ở đâu vậy?"
Nam sinh bên cửa sổ nhìn Lâu Mịch được ánh nắng mặt trời bao quanh, như thấy nữ thần hạ phàm, lưỡi cũng cứng ngắc:
"Mịch Mịch Mịch Mịch... Cao Lầu Mịch Tuyết?!"
Nghe bốn chữ đó, những người vốn chưa chắc chắn lập tức hít hà một hơi, suýt nữa xỉu ngang —— thật là nàng?
Trời ơi, Cao Lầu Mịch Tuyết phiên bản người thật?!
Cả nhóm người Cao Tường đang định gây chuyện cũng lặng ngắt như tờ, nắm tay đang còn giơ trong không trung, ánh mắt không còn ở trên người nhau nữa, động tác nhất trí hướng ra ngoài cửa sổ.
Giờ học cũng chưa từng yên tĩnh đến thế.