Lại lên cơn điên vòng mới.
Lâu Mịch nhìn chằm chằm vào cái đầu đỏ rực muốn nổ tung của Trì Lẫm, cùng với gương mặt được xưng là "trang điểm tiên phong" nhưng thực chất xấu không ai đỡ nổi. Xác nhận đúng là con gái xui xẻo não tàn phế chính hiệu của bạn gái hiện tại của ba ba nàng, nàng mới chịu khởi động xe.
Thiết lập điểm đến, TrườngTam Trung Nam Hồ.
Xe tự động lái bắt đầu tăng tốc, đôi mắt Trì Lẫm tròn xoe kinh ngạc.
Chiếc xe này thật sự có thể không cần ngựa kéo mà tự động đi được!
Ở triều đại Đại Nguyên nơi Trì Lẫm sinh sống, trong những tài liệu của Hàn Lâm Viện có ghi chép về việc các nhà phát minh tiền triều đã tạo ra những chiếc xe "không cần gió thổi, tự động vận hành". Thậm chí còn có máy tự động rót rượu, dụng cụ tự động đánh cá. Trì Lẫm từ nhỏ đã tràn đầy hiếu kỳ, những máy móc đó nàng đều đã tự tay chế tạo thử, đúng là có thể hoạt động được, nhưng về tốc độ và độ mượt mà trong vận hành, hoàn toàn không thể so sánh với chiếc xe kim loại hiện tại này.
Trì Lẫm thấy phía trước ghế ngồi của Lâu Mịch có một cửa sổ nhỏ hình vòng cung, bên trong cửa sổ sáng lên đủ loại đèn màu, còn có rất nhiều ký hiệu không rõ ý nghĩa.
Lâu Mịch dường như đã quen với việc lái xe tự động này, hơn nữa dù tốc độ xe nhanh như vậy, nàng vẫn chẳng hề lo lắng gì. Thậm chí nàng còn lấy ra thứ gọi là "tinh thể kết nói" miếng kim loại nhỏ, dán lên hai bên huyệt Thái Dương, rồi nhắm mắt lại, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm vài câu gì đó. Nhìn thế nào cũng có hơi dọa người.
Sau khi xe khởi động một lúc, tốc độ thực sự tăng lên đến mức khiến Trì Lẫm hãi hùng khiếp vía, đưa nàng bước vào thế giới thần bí này.
Các nàng nhanh chóng xông lên một con đường lớn thẳng tắp, thỉnh thoảng có những chiếc xe với tốc độ kinh người như bay vút qua trước mắt nàng.
Trên bầu trời lại có những con đường cong khúc khuỷu lơ lửng khác, dày đặc như có mười mấy tầng, chồng chéo tầng tầng lớp lớp lên tới tận trời cao.
Cấu trúc tinh diệu nhưng nguy hiểm như vậy, chỉ dùng vài cây cột không biết làm bằng chất liệu gì để chống đỡ.
Rất nhiều xe như vậy không chút do dự bay nhanh giao nhau ở những giao lộ phức tạp, mỗi lần Trì Lẫm đều cảm thấy sắp đụng phải, khiến xe hỏng người vong, thì chiếc xe lại cực kỳ chính xác mà đi ngang qua nhau, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù xe chạy thật ổn định, trong xe cũng thật yên tĩnh không có gì xóc nảy, nhưng cảnh tượng chưa từng thấy này đập thẳng vào mắt qua tấm kính chắn gió lớn, trực tiếp va đập vào ngực Trì Lẫm, khiến nàng tim đập bang bang không ngừng.
Tốc độ còn tiếp tục tăng nhanh hơn, nhanh đến mức trái tim Trì Lẫm sắp không chịu nổi.
Vốn đang định nhân cơ hội ngắm nhìn diện mạo của thời đại này, giờ phút này tâm tư tìm tòi nghiên cứu gì cũng không còn, Trì Lẫm nghĩ chỉ muốn nôn.
Lại một cú rẽ siêu nhanh, dây an toàn thắt chặt khiến Trì Lẫm cảm giác cả người sắp bị văng ra ngoài, bất đắc dĩ, nàng vội túm chặt lấy Lâu Mịch.
Đang đánh quái ở đỉnh Tuyết Vực Đệ Nhất Phong trong game "Tái Chiến Giang Hồ", Lâu Mịch bị ôm một cái làm bất ngờ, khiến cả người trượt chân ngã đè thẳng lên người đồng đội Phù Đồ trong game.
Phù Đồ nửa bên mặt bị dúi xuống tuyết, vẫn không dám nhúc nhích: "Mịch tỷ, cái này là... chiến thuật gì vậy?"
Lâu Mịch nghiêng người đứng lên, trực tiếp tháo miếng tinh thể ra, trừng mắt Trì Lẫm định giáo huấn nàng một phen thì lại phát hiện sắc mặt nàng có vẻ không được tốt lắm.
"Say xe à?"
Lâu Mịch sợ Trì Lẫmq nôn trong xe yêu quý của mình thì toi mất. Xe này tháng trước vừa mới thay thảm mới, vẫn là bản giới hạn toàn cầu mà bạn nàng vất vả kiếm được, tuyệt đối không thể để "thơm mùi" như thế này được!
Lâu Mịch lập tức ra lệnh đổi chế độ điều khiển xe, từ siêu tốc trên cao tốc chạy xuống dưới, rời khỏi đường cao tốc, xe vượt qua ba lần cảnh báo tốc độ, cuối cùng ổn định lại ở quốc lộ với vận tốc 120km/h.
Lâu Mịch từ tủ lạnh nhỏ trong xe lấy ra một chai nước cho nàng: "Đỡ hơn chưa?"
Tốc độ giảm xuống không ít, Trì Lẫm cũng dần quen với cảm giác kích thích mà tốc độ cao mang lại, hơi xấu hổ gật gật đầu, nói nhỏ "Cảm ơn".
Nhận chai nước muốn mở nắp, phát hiện làm thế nào cũng không mở được.
Trì Lẫm cũng không cố giãy giụa nữa, nàng hiểu thời đại này ngay cả nắp chai nước cũng khác với những gì nàng tưởng tượng, để không bại lộ thân phận đến từ thời cổ đại xa xôi, liền đưa chai nước trả lại.
Lâu Mịch cau mày, lại làm gì nữa.
"Phiền tỷ tỷ đại nhân giúp mở một chút, tay ta hơi không có sức."
"...Ngươi đừng gọi ta như vậy nữa, ta sẽ mở giúp ngươi."
Trì Lẫm không biết nên gọi nàng như thế nào mới đúng.
Nàng là trưởng bối, không gọi tỷ tỷ đại nhân thì nên gọi thế nào?
Hay là muốn gọi thẳng tên? Như vậy cũng quá mức vô lễ đi.
Lâu Mịch nhẹ nhàng xoắn một cái là mở được nắp.
Trì Lẫm trong lòng sáng ngời, hóa ra cái nắp này không phải mở lên xuống, mà là xoắn từ trái sang phải, ừm, đã ghi nhớ.
Rất nhanh đã đến TrườngTam Trung Nam Hồ, Lâu Mịch dừng xe ở trước cổng trường.
Để phòng ngừa Trì Lẫm lại biểu diễn những màn tạp kỹ dọa đến người qua đường, Lâu Mịch nhanh chóng bấm nút mở cửa tự động.
Cửa xe mở ra, Lâu Mịch nói: "Mời xuống."
Trì Lẫm yên lặng mà xấu hổ.
Muốn chết, hóa ra cửa xe rộng như vậy, vừa đúng cho người ra vào, không cần nhào lộn qua cửa sổ xe...
Cho nên vừa rồi, loạt hành động của nàng, trong mắt Lâu Mịch có lẽ thật sự bị coi là đầu óc có vấn đề.
Thôi bỏ đi, chuyện quá khứ không cần suy nghĩ nữa.
Trì Lẫm đỏ mặt xuống xe.
Lâu Mịch gọi lại nàng: "Này. Ta không quan tâm ngươi định làm trò kỳ quặc gì, chờ hai người bọn họ về rồi ngươi hãy làm tiếp, hiểu không? Ta không rảnh để phí thời gian vào mấy chuyện linh tinh của ngươi."
Trì Lẫm nghĩ nghĩ, hai người họ? Chính là ba mẹ à?
Lâu Mịch đóng cửa xe định đi, Trì Lẫm vội vàng gọi nàng lại:
"Tỷ tỷ đại nhân!"
Lâu Mịch: "..."
Hạ cửa sổ xe, Lâu Mịch thò đầu ra lạnh lùng liếc: "Không phải đã nói đừng gọi ta như vậy sao?"
Thật sự quá xấu hổ rồi.
Trì Lẫm chỉ về TrườngTam Trung Nam Hồ ở phía sau: "Xin hỏi phòng nào là phòng ngủ của ta?"
Không nghĩ tới người mà nàng "xuyên vào" ở thế giới này lại trùng tên trùng họ với nàng, duyên phận đúng là kỳ lạ. Mà thân phận của người này lại còn là một tiểu thư con nhà quyền quý.
Nhìn xem phủ đệ đồ sộ nguy nga tráng lệ này!
Lâu Mịch liền không hiểu: "Học còn chưa đi mà đã tính chuyện ngủ?"
"Đi học?" Trì Lẫm cũng là không nghĩ tới, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Hoá ra đây là học đường."
Lâu Mịch: "...Ngươi có thể nói chuyện bình thường được không?"
Trì Lẫm: "Tan học rồi ta nên về nhà như thế nào?"
Lâu Mịch bị thần kinh hề hề của nàng làm cho tức sắp bay thẳng lên trời.
Trước kia Trì Lẫm đã thường xuyên giả thần giả quỷ, Lâu Mịch tưởng mình sớm tiếp nhận đủ kiến thức, thấy nhiều thành quen. Không nghĩ tới hôm nay lại một lần nữa đột phá giới hạn cuối, thật mở mang tầm mắt.
Lâu Mịch định nói gì đó nhưng lại thôi, suy nghĩ một lúc rồi quăng xuống một câu: "6 giờ rưỡi tới đón ngươi, lo học hành cho tử tế vào."
Nghe được câu này, Trì Lẫm mới yên tâm.
"Còn nữa." Lâu Mịch đã kéo kín cửa kính xe, xong lại nghĩ gì đó, hạ kính xuống lần nữa, ném ra một hộp vuông nhỏ màu trắng, Trì Lẫm nhanh tay đỡ được.
Lâu Mịch không ngờ thân thủ của nàng khá nhanh nhẹn.
"Thuốc, bôi đi. Chân đau thì đừng chạy lung tung, giúp ta bớt phiền một chút."
Suốt quãng đường vừa rồi kích thích như cưỡi mây đạp gió, toàn bộ sự chú ý của Trì Lẫm đã bị tốc độ ánh chớp lửa xẹt của chiếc xe kia cuốn đi, đến mức quên luôn cái chân mình còn đang đau.
Lâu Mịch vẫn luôn không đề cập chuyện này, còn tưởng nàng căn bản không phát hiện, hóa ra đều đã nhìn ra.
Vị tỷ tỷ này, ngoài ý muốn lại là người tốt.
Trì Lẫm mỉm cười, đang định mở miệng cảm ơn, thì xe Lâu Mịch đã "vèo" một phát, lướt mất dạng.
Trì Lẫm bước vào trong trường, lúc này đã qua giờ tập thể dục buổi sáng, buổi sáng chỉ còn lại hai tiết học.
Trước cổng trường học trống vắng chỉ còn mình nàng, cùng với một người bảo vệ đang ngồi trong chòi gác, nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm.
Nàng đi lên phía trước, định hỏi bảo vệ kia vài câu thì đột nhiên nghe thấy "tích" một tiếng. Trên tường một tấm pha lê màu đen hiện lên mặt nàng, còn có một dòng chữ đỏ —— "Trì Lẫm, Lớp 11 ban 6, đến trễ 134 phút". Ngay sau đó, cổng trường tự động mở ra.
Xem ra, có vẻ loại dụng cụ này phổ biến khắp mọi ngóc ngách trong cái thời đại này. Bất luận đi đến đâu chỉ cần gương mặt này không đổi, thân phận kiểu gì cũng sẽ bị "lôi ra ánh sáng".
Thật là một thế giới khiến lòng người yên tâm không nổi.
Trì Lẫm bước vào cổng chính, đứng ở sân thể dục mà ngẩng đầu nhìn về phía hai tòa nhà hình cung cao tầng phía trước, mỗi bên mười mấy tầng, xây dựng song song, có cảm giác chính mình thật nhỏ bé bị áp bách vây quanh.
Lớp 11 ban 6... Này có vẻ như số phòng. Tuy không biết phòng này ở đâu, nhưng đi dọc từng phòng chắc cũng không khó tìm ra.
Nhưng trong đống này nên bắt đầu từ đâu đây, tìm từ dãy bên trái trước hay từ dãy bên phải?
Trì Lẫm đang do dự thì một làn hơi nóng thổi vào cổ nàng.
Có người ở phía sau nàng!
Trì Lẫm đã từng nghe Nữ Hoàng nói: tuổi còn trẻ mà sớm chinh chiến sa trường, chính là để kiến công lập nghiệp, sau là để được đề bạt trọng dụng.
Tuy chỉ mới hơn 30 tuổi, nhưng đã là một vị tướng quân kinh nghiệm phong phú. Vì vậy khi có người đột nhiên xuất hiện sau lưng, rất có thể kích hoạt phản ứng bản năng khẩn cấp của nàng.
Ngay lúc nàng định vung tay chém mạnh một phát ra sau thì lý trí nhanh chóng giữ nàng lại.
Cú vung tay suýt nữa bổ ngay cổ người phụ nữ trung niên đeo kính phía sau đứng cách chỉ 5 centimet, vội vàng dừng lại.
Không được, không thể tùy tiện đánh người ở thời đại này...
Tướng mạo người phụ nữ trung niên có vẻ cực kỳ nghiêm khắc, đẩy nhẹ mắt kính, trừng Trì Lẫm bằng ánh mắt như muốn thiêu sống người:
"Trốn học cả ngày, bắt nạt đồng học, chuyện xấu không thiếu thứ gì, bây giờ còn định đánh luôn Chủ nhiệm giáo dục?"
Chủ Nhiệm Giáo dục? Nghe có vẻ như một chức quan gì đó, chẳng lẽ là người chuyên quản lý học sinh ở trường?
Trì Lẫm vội vàng cúi đầu: "Học sinh không dám."
Chủ Nhiệm Giáo dục đột nhiên nâng cao giọng: "Không dám? Trên đời này còn có việc gì ngươi không dám nữa không? Trì Lẫm lớp 11 ban 6, đúng không? Ngươi có biết cái đầu ngươi nổi tiếng thế nào trong trường không? À? Trường đã nhiều lần ra quy định học sinh không được nhuộm tóc uốn tóc, hôm nay ngươi lại đem nội quy trường học và bài tập cùng bỏ ở nhà?"
Lời nàng nói kia cũng coi như giải thích được sự hoang mang trong lòng Trì Lẫm. Trì Lẫm còn tưởng kiểu tóc màu mè khoa trương của mình ở thời đại này rất phổ biến, không ngờ căn bản không phải như vậy...
"Thành tích của ngươi thì đội sổ, chuyện xấu thì không thiếu. Có tin nếu còn tiếp tục như vậy, chuyện này không chỉ đơn giản là mời phụ huynh như vậy?" Chủ Nhiệm Giáo dục nheo mắt, chỉ vào mặt Trì Lẫm, "Mẹ ngươi cực khổ cực nhọc đưa ngươi vào trường học hành, thế mà ngươi lấy gì báo đáp lại nàng? Giấy thông báo thôi học à? Ngươi làm như vậy không thấy có lỗi với gia đình? Không cảm thấy đang phụ lòng chính mình sao?"
Vị Chủ nhiệm Giáo dục bị học sinh phun tào là "đồ cổ sống" này chỉ sợ mình cũng không nghĩ tới, một ngày nào đó những lời cũ rích của nàng, lại có người thật sự nghe lọt tai.
Lúc này, lời nói của Chủ Nhiệm Giáo dục, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào lòng Trì Lẫm.
Trì Lẫm tuy chưa gặp qua mẹ của nguyên chủ, nhưng nghe đối phương nói như vậy, trong lòng liền sinh ra cảm giác thương hại.
Chủ Nhiệm Giáo dục vẫn đang thao thao bất tuyệt chưa dứt, Trì Lẫm đã nghiêm túc cúi người hành lễ với nàng, hứa đảm bảo về sau tuyệt đối sẽ không trốn học:
"Học sinh xin ghi lòng tạc dạ lời dạy của tiên sinh. Từ nay về sau nhất định chuyên tâm nhất chí học tập chăm chỉ, trau dồi phẩm hạnh, tu thân dưỡng tính, không phụ sự kỳ vọng của tiên sinh, cũng không cô phụ ân nuôi dưỡng của phụ mẫu."
Chủ Nhiệm Giáo dục nhất thời không biết nói gì.
"Khụ, nói thì hay ho lắm, thành ngữ thành bộ, nếu có tài ăn nói như vậy thì lần sau thi Ngữ văn đạt điểm chuẩn còn có ích hơn nhiều!"
Trì Lẫm lại cúi đầu thật sâu: "Tiên sinh nói đúng."
Chủ Nhiệm Giáo dục: "Thế thì, nhanh đi học đi."
Trì Lẫm: "Nhờ tiên sinh dẫn đường."
Chủ Nhiệm Giáo dục: "..."
Sao cảm thấy học sinh này có gì đó kỳ kỳ lạ lạ.