Ngụy Chước Ngưng trốn ở góc phòng, chiếm lấy vị trí có lợi, rồi trực tiếp đưa chiếc điện thoại vừa lấy được lên bàn.
Quả nhiên vì Lâu Mịch đã tới Tam trung, diễn đàn trường học lại một lần nữa sôi sục.
Tiêu đề 【Cao Lầu Mịch Tuyết xuất hiện ở Tam trung?!】
Người đăng bài: Lớp 10 ban 9 - Trương Trường
Cao Lầu Mịch Tuyết 1.jpg
Cao Lầu Mịch Tuyết 2.jpg
"Ta còn chụp được rất nhiều ảnh và cả video nữa, chưa kịp upload, mọi người xem trước cho đỡ ghiền."
"Ta là học sinh trường Thập Lục trung bên cạnh, ai có thể giải thích cho ta, tại sao Cao Lầu Mịch Tuyết lại xuất hiện ở Tam trung?! Nàng đến làm gì vậy, có ai chỉ điểm được không?!"
Sau hàng chục lời bình luận kiểu "A a a a Lâu tỷ tỷ đẹp quá! Ta chết rồi!", mới có người trả lời:
"Hình như là đến đưa hộp cơm cho muội muội."
"Đưa hộp cơm... Ta không ngờ Lâu tỷ tỷ nhà ta lại có thuộc tính "thê" như vậy! Không phải mệnh nữ chính thì ai cầm nổi cái mệnh này!"
"Khoan đã, khi nào Cao Lầu Mịch Tuyết có muội muội? Sao trước giờ chưa nghe nói đến?"
"Người lầu trên vừa thấy là biết ngay không phải fan thật của Lâu tỷ tỷ. Lâu tỷ tỷ không có muội muội ruột, nhưng ba nàng vừa tìm được bạn gái mới, bạn gái đó có một cô con gái, hình như đã sống cùng nhau một thời gian rồi."
"Đây là mẹ kế dẫn theo con gái à?"
"Chưa kết hôn mà, không tính là mẹ kế."
Về chuyện của Lâu Mịch có tới 30 trang bàn tán, tên chấm than loằng ngoằng vào bình luận như thể cố tình khuấy đục nước.
Lưu Hủy Hân sáng nay đến trường muộn, vừa hay chứng kiến cảnh Lâu Mịch giá lâm rình rang. Suýt nữa thì bị đám học sinh sơ trung chen thành bánh bao nhân thịt.
Bản năng mách bảo nàng có chuyện lớn xảy ra. Mơ hồ còn nghe ai đó nói cái gì mà "Cao Lầu Mịch Tuyết đến".
Tại sao Cao Lầu Mịch Tuyết lại xuất hiện ở Tam trung Nam Hồ?
Khi nàng đến cửa ban 6, phát hiện đây chính là tâm điểm sự kiện, cảm giác bất an trong lòng càng sâu.
Chẳng lẽ...
Điều khiến nàng sợ hãi nhất vẫn đã xảy ra, Cao Lầu Mịch Tuyết đến tìm Trì Lẫm.
Cao Lầu Mịch Tuyết chính là "tỷ tỷ" bí ẩn ở phía sau màn?!
Lưu Hủy Hân có nghĩ đến việc vị "tỷ tỷ" này có thể là một nhân vật quan trọng nào đó, nhưng...
Cao Lầu Mịch Tuyết??
Có phải quá khoa trương rồi không?!
Lưu Hủy Hân mất bao nhiêu thời gian công phu, vất vả lắm mới đưa được tin đồn lan truyền ra ngoài, giờ Lâu Mịch vừa xuất hiện, trời sập đất nứt!
Tất cả nỗ lực của nàng đều thành công cốc!
Lưu Hủy Hân mở diễn đàn trường học, tất cả mọi người đều đang hâm mộ Trì Lẫm, trong đó có vài bình luận bình thường cũng nhanh chóng bị lấp mất.
Lưu Hủy Hân cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi.
Lập tức đăng ký tài khoản mới để battle.
Một hồ nước bẩn: "Cao Lầu Mịch Tuyết thì sao? Ai biết các nàng thực sự có mối quan hệ gì? Các ngươi nghĩ chỉ cần ở cùng một nơi thì chính là tỷ muội?"
Lớp 11 ban 1 - Đằng Giáng: "Cái con gà cay từ đâu chui ra vậy? Người ta có phải tỷ muội hay không cần phải báo cáo với ngươi à?"
Lưu Hủy Hân không nghĩ tới người đầu tiên tấn công nàng lại là Đằng Giáng.
Nàng vốn đã không để ý đến Đằng Giáng, kệ hắn tự tìm chết, giờ trong mắt nàng chỉ nhìn thấy Trì Lẫm!
Một hồ nước bẩn: "Ha ha, họ Trì quyết tâm xuất đạo làm minh tinh à, một diễn đàn trường học nhỏ mà cũng có thủy quân của nàng? Ngươi con chó liếm chủ này nói cho ta nghe, bị bao dưỡng vinh quang lắm hả?"
Đằng Giáng chưa kịp gõ xong câu trả lời, đã có hàng chục người điên cuồng phản pháo.
"Đồ thần kinh này từ đâu ra vậy, lúc trước nói Cao Lầu Mịch Tuyết là bà lão 30 tuổi cũng chính là ngươi phải không? Mắt không cần thì quyên tặng người khác đi."
"Lại thay áo choàng (thay nick ảo khác), tâm hư đến mức nào rồi?"
"Cười chết ta, bị bao dưỡng có vinh quang hay không ta không biết, ta chỉ biết biết bao người nằm mơ cũng muốn được Cao Lầu Mịch Tuyết bao dưỡng. Ta chính là một trong số đó."
"Muốn mơ mộng thì cũng phải nhìn lại mặt mình đi, ngươi có biết Cao Lầu Mịch Tuyết giá trị bao nhiêu không? Thuộc hàng top thế giới đấy. Muốn được nàng bao dưỡng, ngươi có đẹp bằng Trì Lẫm không?"
"Xấu như vậy mà còn ra oai."
Lưu Hủy Hân bị tức đến nghẹn họng, liên tục phản pháo, nhưng đáp lại chỉ toàn là chế nhạo và mỉa mai dồn dập hơn.
Từng có một thời vì nhìn Trì Lẫm không vừa mắt mà đứng chung chiến tuyến với Lưu Hủy Hân trên mạng, vậy mà sau lần Lâu Mịch chính thức xuất hiện, những người đó đã bị "gột rửa" sạch sẽ, không còn chút dấu vết.
Lưu Hủy Hân càng cãi càng tức, càng tức càng mất kiểm soát.
Đúng lúc nàng đang trong cơn giận dữ, một đôi tay gõ vài cái trên bàn nàng.
Lưu Hủy Hân đầy mặt hận thù ngẩng đầu, đối diện với gương mặt nghiêm túc của Kỳ lão sư.
"Lưu Hủy Hân, đi cùng ta đến văn phòng một chuyến."
Lưu Hủy Hân bị Kỳ lão sư nhìn chằm chằm đến mức tim đập gần như dừng lại, run rẩy nói:
"Chuyện gì ạ?"
Kỳ lão sư giọng lạnh lùng nói: "Ngươi đến sẽ biết."
Lúc này đã là tiết thứ tư, còn một tiết nữa là nghỉ trưa.
Kỳ lão sư ngày thường tận tình khuyên nhủ mọi người tranh thủ từng phút từng giây học hành, khoảng cách thi đại học đã không còn bao lâu. Tất cả tiết thể dục đều bị thu hồi, giờ nàng lại ở tiết cuối cùng trước khi bắt đầu gọi Lưu Hủy Hân đi.
Lưu Hủy Hân bản năng cảm nhận được sự sợ hãi.
Đi theo Kỳ lão sư vào văn phòng, Kỳ lão sư đóng cửa văn phòng lại, Lưu Hủy Hân phát hiện trong văn phòng ngoài chủ nhiệm lớp nàng ra, còn có Trưởng khối Khối 11 và Chủ Nhiệm Giáo Dục.
Đây là bộ ba đầu sỏ đáng sợ nhất của Lớp 11 ban 6.
Một mình đối mặt với đội hình này, Lưu Hủy Hân là người đầu tiên trong toàn bộ khối lớp 11.
Trưởng khối và Chủ Nhiệm Giáo Dục đều mang gương mặt khó coi, cả hai đều dùng cùng một ánh mắt khinh miệt nhìn chằm chằm nàng.
Lưu Hủy Hân lưng đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Kỳ lão sư chỉ vào chiếc ghế đối diện với trưởng khối và Chủ Nhiệm Giáo Dục nói:
"Ngồi đi."
Lưu Hủy Hân chân có hơi mềm, ngơ ngẩn ngồi xuống.
Kỳ lão sư ngồi đối diện nàng: "Học kỳ này ngươi cũng lấy học bổng phải không?"
Lưu Hủy Hân gật gật đầu.
"Tình hình trong nhà thế nào?"
Lưu Hủy Hân kể đúng sự thật, nhưng nhìn biểu cảm của Kỳ lão sư và các nàng, rõ ràng chẳng mấy quan tâm, cảm giác như chỉ đang hỏi cho có lệ, giống như đọc lời thoại trên một sân khấu mà kết cục đã được định sẵn.
Sau khi Lưu Hủy Hân nói xong, Kỳ lão sư nói: "Nếu điều kiện gia đình khó khăn như vậy, ngươi càng phải tập trung tâm tư vào học tập, chứ không phải tạo mâu thuẫn với đồng học."
Lưu Hủy Hân trong lòng ầm một tiếng, toàn bộ máu đổ ngược lên đầu.
Nàng muốn làm cho mình trông bình tĩnh một chút, nhưng câu nói ra lại ngay lập tức bán đứng nàng:
"Ta không có!"
"Ngươi không có? Bài đăng trên diễn đàn không phải ngươi viết?"
Lưu Hủy Hân vội vàng biện minh: "Đều là Trì Lẫm nói bậy, ta không có làm!"
Chủ Nhiệm Giáo Dục cười lạnh một tiếng: "Chúng ta còn chưa nói đối phương là ai, ngươi đã biết rõ ràng rồi. Coi như chủ động thú tội?"
"Sao ạ... Ta không thú tội, thú tội gì, ta không biết."
Trưởng khối chẳng nói gì, trực tiếp chiếu một video lên tường cho nàng xem.
"Người trong video này có phải là ngươi không?"
Trong video, tất cả học sinh Lớp 11 ban 6 đều xuống lầu tập thể dục buổi sáng, chỉ riêng nàng quay lại, nhét một thứ gì đó vào cặp sách của Trì Lẫm.
Góc quay video vừa lúc có thể xuyên qua cửa kính, chụp hành động của nàng rất rõ ràng.
Hiện nay hệ thống camera giám sát đã bước vào thời đại 5G tiên tiến, không chỉ có thể ghi hình, mà còn tích hợp công nghệ nhận diện khuôn mặt trong nháy mắt.
Tất cả thông tin khuôn mặt học sinh trong trường đều lưu trữ trong cơ sở dữ liệu, camera giám sát có thể truy xuất cơ sở dữ liệu, nhận diện khuôn mặt chỉ cần 0.1 giây.
Còn gì phải hỏi nữa, trong video tên và ảnh chân dung của Lưu Hủy Hân đã hiển thị rõ ràng phía trên đầu nàng, ghi rõ nàng đã đi đâu, làm gì.
Kỳ lão sư nói: "Lớp còn có đồng học khác tận mắt nhìn thấy ngươi làm chuyện này, chính là ngươi ném con rắn mô phỏng vào cặp Trì Lẫm, trời xui đất khiến thế nào lại dọa đến đồng học khác. Ngay từ đầu mục tiêu của ngươi chính là Trì Lẫm, ta nói đúng không?"
"Đồng học khác" mà Kỳ lão sư nói chính là Ngụy Chước Ngưng, nàng lúc đó lên lầu vừa lúc thấy Lưu Hủy Hân.
Còn chuyện con rắn mô phỏng dọa người, hơn nửa lớp đều thấy.
Lưu Hủy Hân cúi đầu không nói, mười ngón tay siết chặt vào nhau, gần như có thể bị nàng bẻ gãy.
"Quan trọng nhất vẫn là những bài đăng lung tung rối loạn trên diễn đàn!" Kỳ lão sư tiếp tục chiếu, đưa ra tất cả những bài trên diễn đàn.
"Nói xem, thân là học sinh không chăm chỉ học tập, cả ngày đi bày mưu tính kế đây đó! Khó trách thành tích sa sút không phanh!"
Lưu Hủy Hân lại một lần nữa phủ nhận, chỉ là lúc này sự tự tin trong lời phủ nhận đã yếu đi rất nhiều:
"Những bài đó đều là đăng dưới dạng ẩn danh, sao lại đổ lên đầu ta?"
"Ẩn danh? Ngươi cho rằng ẩn danh là thực sự ẩn danh?" Chủ Nhiệm Giáo Dục cảm thấy bọn trẻ ngày nay thật sự ngây thơ đến buồn cười, "Ngươi nhìn phía trước là ẩn danh, nhưng dữ liệu ghi chép phía sau đều rõ ràng cả. Chỉ cần liên hệ với quản trị viên nền tảng, là có thể tra ra địa chỉ IP và thông tin cụ thể của cá nhân đăng nhập. Ngươi còn chưa thành niên, phải dùng thông tin của mẹ ngươi để đăng ký. Nhìn xem đi."
Chủ Nhiệm Giáo Dục ném một chồng tài liệu đóng dấu trước mặt nàng, trên đó quả nhiên là ID thân phận của mẹ nàng.
Chủ Nhiệm Giáo Dục: "212 tài khoản, tất cả đều là ngươi. Nửa đêm không ngủ ở trên mạng cãi nhau với người ta. Tài năng như vậy? Nếu có thể đặt tinh thần này vào học tập, Thanh Hoa Bắc Đại tùy ngươi chọn lựa! Ngươi thấy mình có làm thất vọng ba mẹ cực khổ ngày đêm nuôi dạy ngươi không? Tất cả những bài viết ngươi đăng, mọi tương tác trên mạng, đều đã được ghi vào hồ sơ. Ngươi còn gì để biện hộ nữa, nói ra nghe thử xem?"
Lưu Hủy Hân như thể bị đông lạnh cấp tốc, không nhúc nhích.
"Được rồi, gọi mẹ ngươi đến, cùng chúng ta tâm sự."
"Không được!" Lưu Hủy Hân gần như nhảy dựng lên, "Nếu nàng biết những chuyện này sẽ đánh chết ta!"
Kỳ lão sư với vẻ "Biết có ngày hôm nay tại sao lúc trước còn làm" nhìn nàng:
"Giờ biết sợ? Trước đây làm gì? Bịa đặt, vu khống người khác là phải chịu trách nhiệm hình sự ngươi có hiểu không? Ngươi đã lớn thế này, làm sai phải chịu hậu quả là đương nhiên. Lần này ngươi thật sự làm quá đáng, nhất định phải để phụ huynh của ngươi biết. Trường chúng ta chỉ có thể giáo dục phụ trợ, quan trọng nhất vẫn là giáo dục gia đình. Được rồi ngươi về trước, mọi chuyện chờ chúng ta nói chuyện với ba mẹ ngươi xong rồi hãy tính."
Lưu Hủy Hân với vẻ mặt hoảng sợ đi về phòng học, Kỳ lão sư từ danh bạ tìm ra số của mẹ Lưu Hủy Hân, gọi điện thoại cho nàng.
......
Trì Lẫm, Ngụy Chước Ngưng và Lâm Tiểu Chí vừa tan học buổi trưa, ba người cùng nhau ra khỏi lớp thì đúng lúc bắt gặp Lưu Hủy Hân bước ra từ văn phòng lão sư.
Vốn dĩ oan gia ngõ hẹp, còn tưởng sẽ có một cuộc đối đầu kịch liệt với nàng.
Ai ngờ khi đối mặt, Lưu Hủy Hân thậm chí còn chẳng liếc mắt nhìn đến các nàng, sắc mặt như tro tàn, trông cứ như vừa trải qua cú sốc lớn.
Nàng chẳng nói gì, hai bên chỉ thoáng qua nhau.
Ngụy Chước Ngưng: "Lưu Hủy Hân có phải bị choáng không vậy? Nhìn kiểu gì cũng thấy như linh hồn nhỏ bé bị hút mất rồi."
Lâm Tiểu Chí: "Chắc là vừa bị Kỳ lão sư túm lên văn phòng mắng cho một trận."
Ngụy Chước Ngưng cười lạnh: "Đáng đời, đáng lẽ sớm phải xử lý nàng ta rồi, chạy tung tăng trên diễn đàn ẩn danh là muốn nói gì cũng được à. Tốt nhất lần này cho một bài học nhớ đời."
Lâm Tiểu Chí sắc mặt trầm xuống: "Ngụy Chước Ngưng, vừa rồi ngươi chửi bậy đúng không?"
"Ta? Ta sao? Không có mà..."
Trì Lẫm bị hai nàng kẹp giữa, sống không bằng chết, chỉ muốn nhanh chóng tẩu thoát.
"Ta còn có việc, đi trước nhé."
Trì Lẫm vừa muốn bỏ chạy thì bị Lâm Tiểu Chí túm trở lại:
"Đừng đi mà, ngươi không phải đã mang cơm hộp ra rồi sao? Chúng ta tìm chỗ nào đó cùng ăn đi."
Trì Lẫm: "Hai người các ngươi ăn riêng chẳng tốt hơn sao?"
Ngụy Chước Ngưng không ngờ Trì Lẫm lại nói như vậy, trong lòng nhảy dựng, vội nói:
"Mắc gì ta phải ăn riêng với nàng, ta không nhé!"
Lâm Tiểu Chí mỉm cười: "Đúng rồi, Ngụy Chước Ngưng thích ăn cùng ngươi. Có ngươi ở đây nàng mới ăn ngon."
Ngụy Chước Ngưng: "Ngươi nói nhảm đi! Ngươi mới là kẻ muốn tay trái ôm ngồi cùng bàn tiền nhiệm, tay phải ôm ngồi cùng bàn đương nhiệm đi? Cặn bã!"
Hai nàng này nói năng như kẹp dao giấu kiếm, Trì Lẫm hoàn toàn thành vũ khí cho hai bên dùng để tấn công lẫn nhau.
Cuối cùng kết quả đối chiến của hai nàng là... Trì Lẫm buộc phải đi cùng hai nàng!
Hai cánh tay của Trì Lẫm bị hai người kia khoá chặt lấy, nhìn từ xa chẳng khác gì cảnh bị bọn buôn người "bắt cóc" giữa ban ngày.
May mà Lâu Mịch kịp thời xuất hiện.
"Cơm trưa còn chưa ăn mà đã có sức như vậy rồi à?"
Lâu Mịch hạ kính xe xuống, ngồi trong xe nhìn các nàng cười.
Lại một lần gặp gỡ bất ngờ với Cao Lầu Mịch Tuyết, vẫn là cuộc gặp gỡ lén lút gần gũi như vậy, Ngụy Chước Ngưng trong lòng "oa ô" một tiếng, hai mắt nhìn đến đơ người.
Trì Lẫm trong lòng kêu "Ngươi tới thật đúng lúc", rồi vội vàng gỡ tay Ngụy Chước Ngưng và Lâm Tiểu Chí ra khỏi tay mình như lột vỏ ngô.
"Hôm nay trưa ta đã hẹn với tỷ tỷ rồi, xin lỗi, chúng ta hẹn lần sau nhé."
Chưa chờ ai kịp mở miệng, Trì Lẫm nhanh chóng chui vào ghế phụ của Lâu Mịch, tốc độ này có thể đua với lần phóng thẳng vào xe qua cửa sổ trước.
Lâu Mịch từ xa đã thấy nàng đi tới, dọc đường chứng kiến cảnh sống không còn gì luyến tiếc, mà không nhịn được bật cười từ nãy đến giờ.
Nàng vô cùng phối hợp mà mỉm cười với hai người ngoài xe:
"Các ngươi là bạn thân của muội muội ta à? Ta tên Lâu Mịch, các ngươi tên gì?"
Ngụy Chước Ngưng không ngờ Lâu Mịch lại hòa ái dễ gần như vậy, không có chút kiêu ngạo nào, còn chủ động hỏi nàng!
"Ta ta ta tên Ngụy Chước Ngưng, nàng là Lâm Tiểu Chí!"
"Có rảnh ghé nhà chơi nhé."
Ngụy Chước Ngưng: "Vâng! Được ạ!"
Lâm Tiểu Chí khoanh tay trước ngực, bĩu môi, thực sự không thể chịu được bộ dạng không có tiền đồ này của Ngụy Chước Ngưng.
Trì Lẫm vẫy vẫy tay với nàng: "Chiều gặp lại."
Ánh mắt Ngụy Chước Ngưng vẫn dính vào Lâu Mịch, hồn phách còn chưa hồi, si ngốc mà nói: "Chiều gặp lại..."
Lâm Tiểu Chí: "......"
Lâm Tiểu Chí xách cổ Ngụy Chước Ngưng đi, Lâu Mịch hỏi Trì Lẫm:
"Trưa muốn đi đâu ăn?"
Trì Lẫm cầm lấy hộp cơm: "Trưa ăn cái này."
"Thế thì cũng tìm chỗ nào đó ăn, tiện thể tâm sự với ngươi."
"Ngươi đi đâu ăn, ta sẽ mang cơm theo ăn cùng ngươi."
"Được, ta quyết định rồi, tìm chỗ ít người chút."
Lâu Mịch chọn một nhà hàng Trung Quốc trong khách sạn mà nàng thường đến, giờ này mùa này đúng là không có mấy người.
Lâu Mịch tuổi trẻ ăn uống tốt, ăn gì cũng không sợ mập. Nàng gọi cả một con vịt quay thêm bào ngư kho tàu, canh thì nhất định phải có, gọi canh gà nấm hoa cô, lại thêm một phần bò xào kiểu Lưu Châu.
"Món tráng miệng ngươi gọi đi." Lâu Mịch nói, "Ngươi không phải thích ăn đồ ngọt nhất sao?"
Trì Lẫm thực ra không thích đồ ngọt, đừng nói đồ ngọt, đến cả các loại thịt như thịt cá, thịt gà, các loại thịt nói chung nàng cũng rất ít ăn.
Nhưng nguyên chủ trước đây nhân thiết (thiết lập nhân vật) đã như thế, Lâu Mịch lại nói rất chắc chắn, mà khẩu vị thì khó mà đổi được, nên Trì Lẫm cũng cảm thấy mình nên gọi chút đồ ngọt.
Mở menu, các món tráng miệng bên trong nàng cơ bản đều không quen, tùy tiện chọn một cái "Đêm qua đông phong", cái tên này nghe có vẻ văn hóa.
"Giúp ta gọi một phần đi."
"Ngươi muốn ăn cái nào?"
"Cũng giống ngươi, giúp ta gọi thêm một phần."
"Cái này... Ta chỉ gọi bừa thôi."
"Ta đây cũng chỉ ăn thử."
Trì Lẫm với chuyện gọi món này có chút bị kinh hồn táng đảm, người hiện đại luôn thích đặt tên đồ ăn kiểu không tài nào đoán ra nổi nguyên liệu bên trong là gì.
Lúc vừa đến thời đại này, nàng tràn gập tò mò. Có những lần giữa trưa tránh thoát khỏi Lưu Hủy Hân, nàng sẽ một mình đi "thám hiểm".
Trên những con đường xa lạ quanh trường, xem thế giới không quen thuộc này, ăn tất cả món chưa từng ăn qua.
Đã có lần nàng gọi một cây "Kem bụng dạ hẹp hòi", cái tên này khiến nàng tò mò, ăn xong kem sẽ trở nên bụng hẹp hòi thật sao?
Đến khi kem được mang lên nàng cắn một miếng, từ mặt cắt ngang nhìn vào, phát hiện bên trong toàn là những con sâu nhỏ màu da vặn vẹo, khiến nàng sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Tìm nhân viên cửa hàng đến hỏi mới biết, hoá ra bên trong không phải sâu gì cả, mà là một loại gọi là mì ăn liền...
Cái "bụng dạ hẹp hòi" đó chính là mì ăn liền (mì gói).
Đại Nguyên cũng có thói quen ăn đá, mùa hè thường ăn đá với trái cây, mát lạnh giải nhiệt rất tuyệt.
Ngoài trái cây ra, cơ bản sẽ không kết hợp với đồ ăn khác để làm đá.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đem mì sợi đông lạnh thành đá rồi ăn như một món tráng miệng, trước mắt Trì Lẫm lập tức tối sầm, hoàn toàn không thể chịu nổi.
Từ lần đó, Trì Lẫm không dám thử bất kỳ đồ uống lạnh hay đồ ngọt nào của thời đại này nữa.
Sau khi chọn món xong, Lâu Mịch cùng nàng ấn nút đặt hàng.
Trong lúc chờ đồ ăn, Lâu Mịch bảo Trì Lẫm mở hộp cơm trưa ra, để nàng được mở mang tầm mắt.
Trì Lẫm từ từ tháo bọc và nắp hộp, khi nàng nhìn thấy chân dung hộp cơm, có chút ngoài ý muốn.
Thịt nướng xếp thành mái tóc, các loại rau củ sặc sỡ tạo thành ngũ quan; thậm chí đến cả chi tiết như răng nanh cũng không hề bị bỏ sót, cả khuôn mặt của Nori hiện lên sống động.
Có thể nhìn ra được Bành Tử Viện đã tốn rất nhiều tâm huyết.
"Ồ!" Lâu Mịch kinh ngạc cảm thán, "Tuyệt thật, đây đúng là tác phẩm nghệ thuật."
Vốn dĩ Trì Lẫm không hứng thú gì với thịt cá, nhưng trước mặt là hộp cơm tràn đầy tình cảm mà Bành Tử Viện tỉ mỉ chuẩn bị, nếu không ăn, nàng lại thấy như phạm tội tày đình.
Lâu Mịch gọi phục vụ AI tới, nhờ đem hộp cơm đi hâm nóng.
Hâm nóng xong, Trì Lẫm ăn một miếng thịt nướng.
Loại thịt thích hợp nhất để làm thịt nướng chính là thịt cổ heo ngon hảo hạng, mỡ trong veo, thịt nạc săn chắc, một miếng cắn xuống là nước sốt đậm đà hoà quyện cùng kết cấu dai mềm của thịt, ngay cả Trì Lẫm vốn không thích ăn thịt cũng không thể chê bai được gì.
Lâu Mịch hỏi: "Ngon không?"
"Ngon cực kỳ, ngươi thử xem."
"Thôi, mẹ ngươi làm cho ngươi, ta ăn có vẻ không hay lắm."
"Nếu làm cho ta thì là của ta, ta nói được là được. Nào."
Trì Lẫm dùng đũa công gắp thịt nướng và cánh gà, bỏ vào đĩa của Lâu Mịch.
Nàng biết mẹ của Lâu Mịch đã mất 8 năm trước, 8 năm trước Lâu Mịch cũng mới 17 tuổi, không biết có ăn qua cơm hộp mà mẹ nàng chuẩn bị cho nàng không.
Lâu Mịch: "Vậy ta không khách sáo nữa."
Nàng một hơi ăn hết thịt nướng lẫn cánh gà, ngon ngoài sự tưởng tượng.
Lâu Mịch cảm thán: "Giá như Bành a di có thể vào bếp hàng ngày thì tốt biết mấy, X-H ngay lập tức có thể về hưu. À đúng rồi, hôm nay chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm giáo dục đã liên hệ với ta, chưa đầy hai tiếng đã phá án. Không cho áp lực cũng không biết sẽ cãi cùn đến bao giờ. Giờ tốt rồi, chân tướng đã sáng tỏ. Người đăng bài hắc trên diễn đàn chính là bạn cùng lớp ngươi, Lưu Hủy Hân, ngươi có biết không?"
Trì Lẫm dường như chút nào không bất ngờ, chậm rãi gật gật đầu:
"Nàng trước kia ngồi cùng bàn với ta."
"Sao nàng lại ghét ngươi như vậy? Một mình lập 200 mấy tài khoản nhỏ trên diễn đàn, nhảy nhót tung tin xấu khắp nơi, chỉ để bôi nhọ ngươi."
Trì Lẫm nghĩ tới, trước kia nàng với nguyên chủ quan hệ ổn định, là do chính mình xuyên qua tới từ từ phát sinh thay đổi sau đó Lưu Hủy Hân mới nổi điên.
Trì Lẫm nói: "Hẳn là ta đã đắc tội nàng."
Lâu Mịch gật đầu, hoàn toàn hiểu rõ.
Nhưng lời này Trì Lẫm chỉ nói một nửa.
Lưu Hủy Hân vốn luôn cảm thấy Trì Lẫm nên mãi mãi thấp hơn mình một bậc, xét từ mọi phương diện, người như Trì Lẫm chẳng qua chỉ là cái nền để làm nổi bật bản thân nàng ta.
Có một ngày Trì Lẫm bắt đầu thay đổi, trở nên ngày càng tốt hơn, kẻ từng cùng chìm trong vũng bùn và cùng số phận sẽ là người đầu tiên túm chặt chân bước của Trì Lẫm.
Lâu Mịch an ủi nàng: "Một khi người ta bắt đầu hướng tới nơi tốt đẹp hơn nhất định sẽ gặp phải một số trở ngại, dù là từ bản thân hay từ người khác. Nhưng không sao, ngươi cứ yên tâm mà tiến bước, làm việc mình muốn làm, trở thành người mình muốn trở thành. Yêu ma quỷ quái gì cũng không quan trọng vì có tỷ tỷ chống lưng cho ngươi."
Lâu Mịch là con gái một, trong nhà chỉ có mình nàng. Tính cách độc lập, có một muội muội để sủng, cảm giác thật sự rất không tồi.
Lâu Mịch chờ đợi Trì Lẫm thẹn thùng đỏ mặt, không ngờ Trì Lẫm buông đũa, cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt nàng nói:
"Ngươi cũng vậy." Trì Lẫm nói, "Có chuyện khổ sở thì nói cho ta biết, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."