Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 52



Cuối tuần, Trì Lẫm ngoan ngoãn ở nhà uống thuốc nghỉ ngơi, đến thứ Hai thì ngoài việc vẫn còn hơi ho khan ra, các triệu chứng khác đã gần như không còn rõ ràng.

Trì Lẫm đeo khẩu trang đi học, Lâm Tiểu Chí hỏi nàng:

"Cuối tuần thôi mà, sao thành ra thế này? Xem ngươi tiều tụy quá."

Trì Lẫm thở dài một tiếng, cuối tuần này xảy ra chuyện thật sự quá phong phú, khiến nàng bất ngờ:

"Nói ra thì dài lắm."

Hôm nay phải công bố kết quả thi tháng trước, đây là lần xếp hạng thi tháng cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ.

Trì Lẫm mở điện thoại, phát hiện kết quả đã gửi đến hộp thư.

Ngữ văn 94, Toán học 88, tiếng Anh 91, tổng hợp xã hội 186, tổng điểm 459.

Tuy rằng kết quả này vẫn khiến Trì Lẫm không quá hài lòng, nhưng trong lớp xếp thứ 35, so với lần trước đã tiến bộ hơn 10 bậc.

Trong toàn khối cũng tiến bộ hơn 100 bậc, quan trọng nhất chính là, nàng chỉ thiếu chút nữa là có thể đạt chuẩn ở tất cả các môn.

Lâm Tiểu Chí: "Ngươi giỏi lắm, tiến bộ rất nhanh."

Trì Lẫm nhìn kết quả của Lâm Tiểu Chí, tổng điểm 704, vẫn là nhất toàn ban, trong khối cũng lọt vào top 5.

Trì Lẫm thật sự rất hâm mộ Lâm Tiểu Chí. Lúc đi học hầu như chẳng bao giờ nghiêm túc nghe giảng, hoặc là trong tiết Ngữ văn ngồi giải toán, hoặc là trong tiết tiếng Anh chơi game.

Khi còn ở Đại Nguyên, nàng cũng từng tự tại tiêu sái như thế, chỉ tiếc là mấy tháng tới hiện đại, chỉ còn biết vùi đầu khổ học, nỗ lực không ngừng, vậy mà khoảng cách với đỉnh vẫn kém một đoạn lớn.

Trì Lẫm đang cảm thán cho thành tích "thảm không nỡ nhìn" của mình, thực ra là đang lấy góc độ thiếu niên thiên tài ra để soi xét chính mình, chứ không hề nhận ra chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, nàng đã gần như đuổi kịp kết quả học tập suốt mười năm của người bình thường ở thời đại này.

Lâm Tiểu Chí quay đầu nhìn Ngụy Chước Ngưng, thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào giao diện kết quả với vẻ mặt trầm trọng như đang đi tế mộ, liền biết chắc chắn nàng lại thi không tốt.

Ngụy Chước Ngưng lần này lại đội sổ, thậm chí còn rơi xuống hạng 5 từ dưới lên ở toàn khối......

Lần trước thi tháng đã thi thật tệ, khiến mẹ nàng vô cùng thất vọng.

Cũng không mắng nàng, chỉ lẳng lặng ngồi trong phòng rất lâu để tiêu hóa chuyện đó.

Đến lúc sau mẹ hỏi nàng: "Ngươi có từng nghĩ nếu thi trượt đại học, sau này sẽ làm gì chưa?"

Ngụy Chước Ngưng không dám ngẩng đầu: "Có lẽ... viết tiểu thuyết."

Mẹ nàng nói: "Ngươi không vào đại học, nhân sinh trải nghiệm hạn chế, có thể sẽ giới hạn ngươi phát triển trong sáng tác. Mẹ cảm thấy, năm cuối cùng này, ngươi vẫn nên tạm thời bỏ tiểu thuyết, tập trung sức lực vào thi đại học. Còn nữa......"

Hiện tại xã hội cạnh tranh khốc liệt đến mức nào, là học sinh Ngụy Chước Ngưng có thể còn chưa cảm nhận trực tiếp được, nhưng mẹ nàng làm việc ở nhà máy thì biết rõ.

Tháng trước nhà máy lại sa thải một đám công nhân kỹ thuật, có người thậm chí là thợ kỹ thuật lão luyện hai mươi năm tuổi nghề.

Bởi vì một lô robot AI chuyên nghiệp đời mới đã vượt qua kiểm nghiệm, chuẩn bị được đưa vào sử dụng, và nhà máy các nàng là nơi đầu tiên đấu giá được lô hàng đó.

AI sẽ không mệt mỏi cũng không đòi tăng lương, làm việc 24/7 đều được, chỉ cần nhớ sạc điện.

Có những cỗ máy đó rồi, thì còn cần con người làm gì nữa?

Mẹ của Ngụy Chước Ngưng may mắn được giữ lại làm quản lý viên AI.

Hiện tại, trình độ trí năng hóa của AI vẫn cần con người quản lý và cập nhật, cũng may mẹ nàng từng có tầm nhìn xa, tranh thủ được cơ hội đi học tại tổng bộ N-COUNT, thi đậu chứng chỉ quản lý AI.

Nhưng ai biết khi nào sẽ tới đợt cập nhật hệ thống AI quy mô lớn tiếp theo?

Biết đâu lần cập nhật sau, cũng chính là lúc mẹ nàng mất việc.

Mẹ nàng không nói với nàng về tình hình nhà máy, hay tình hình trong gia đình.

Khổ hay mệt không quan trọng, nàng chỉ mong Ngụy Chước Ngưng có thể học tập tốt, thi được đại học tốt.

Tương lai xã hội chỉ càng ngày càng khắc nghiệt với những người ở tầng thấp, điều đó mẹ nàng quá hiểu rõ.

Ngụy Chước Ngưng cũng muốn thi tốt hơn, lần thi tháng trước đã giáng cho gia đình các nàng một đòn quá lớn.

Lúc đó nàng đã quyết tâm học tập chăm chỉ, hy vọng lần thi tháng sau có thể cho mẹ nàng một bất ngờ.

Nàng không muốn lại thấy vẻ khổ sở của mẹ nàng.

Đáng tiếc, nàng đã rớt lại quá xa, cũng không tìm ra được phương pháp học hiệu quả, dù cố gắng thế nào cũng không nắm bắt được trọng điểm.

Quan trọng nhất vẫn là việc tiểu thuyết đang cập nhật khiến nàng phân tâm.

Tháng trước, biên tập liên hệ nàng, nói có một suất đề cử cực kỳ tốt, hy vọng nàng có thể tăng tốc cập nhật để tranh thủ cơ hội này.

"Chỉ cần lên được vị trí đề cử, lượt đặt mua chắc chắn sẽ tăng gấp bốn năm lần, sau này sẽ được bảng xếp hạng tốt đi cùng suốt chặng đường."

Biên tập giúp nàng tính toán, lấy lượt đặt mua hiện tại của nàng mà nói, chỉ cần duy trì mỗi ngày một vạn chữ liên tiếp nửa tháng, thì có hy vọng lên được đề cử.

Một vạn chữ......

Kỷ lục cập nhật cao nhất của Ngụy Chước Ngưng là sáu nghìn chữ mỗi ngày, hơn nữa chỉ kéo dài năm hôm đã chịu không nổi, mắt muốn mù, ngón tay muốn phế.

Giờ phải gấp đôi lượng cập nhật.

Nhưng nếu được đề cử sẽ tăng gấp bốn lần, sau này thành công, biết đâu văn của nàng sẽ bùng nổ!

Ngụy Chước Ngưng muốn kiếm tiền nhuận bút mua cho mẹ nàng bộ quần áo mới, thay cho bộ đã giặt đến phai màu.

Liều mạng!

Không ai ngăn cản nàng, mãi đến hai ngày trước thi tháng, vẫn duy trì cập nhật một vạn chữ mỗi ngày.

Có thể tưởng tượng thi tháng sẽ thi thê thảm như thế nào.

Ngụy Chước Ngưng thảm đến mức không thể thảm hơn, nhưng vẫn không thể ngừng cập nhật. Hôm nay vẫn còn một vạn 5000 chữ đang chờ nàng.

Lâm Tiểu Chí gửi WeChat hỏi nàng:

"Lần này lại xếp cuối à?"

Ngụy Chước Ngưng không trả lời WeChat, nhưng liếc mắt cho Lâm Tiểu Chí một cái ánh nhìn "Ngươi đừng hỏi nữa".

Lâm Tiểu Chí nhìn dáng vẻ nàng chán chường rũ rượi, lại nhắn thêm một tin WeChat:

"Ta giúp ngươi học bổ túc nha, sắp thi cuối kỳ rồi, thi kém thế này làm sao ăn tết?"

Ngụy Chước Ngưng suy nghĩ một lúc, cảm thấy hơi sợ ở riêng với nàng.

Lần trước bị nàng lừa đi hẹn hò, nụ hôn đầu tiên đều bị nàng cướp mất rồi, lần này tuyệt đối không thể chủ quan.

Ngụy Chước Ngưng trả lời: "Trì Lẫm đến thì ta mới đến."

Lâm Tiểu Chí: "......"

Ngụy Chước Ngưng trực tiếp gửi WeChat hỏi Trì Lẫm: "Lâm Tiểu Chí nói nàng muốn giúp chúng ta học bổ túc."

Lâm Tiểu Chí tận mắt thấy Trì Lẫm mở tin nhắn này, ngay sau đó nhận được ánh mắt thăm dò của nàng.

Lâm Tiểu Chí chưa kịp giải thích rõ tại sao lại như vậy, Hồ lão sư đã vào lớp.

Hồ lão sư đi về phía bục giảng, mọi người đã cảm nhận được không khí khó chịu tỏa ra quanh người nàng.

"Biết lần này các ngươi ban 6 thi tháng thi như thế nào không?"

Hồ lão sư mang theo giọng điệu châm biếm nói,

"Xếp cuối toàn Khối thì không cần phải nói, nhưng điều khiến ta không nghĩ tới chính là các ngươi không chỉ xếp cuối, mà điểm trung bình còn thấp hơn các lớp bình thường khác tận 15.8 điểm. Các ngươi biết 15.8 điểm là khái niệm gì không? Là các ngươi có chỉ số thông minh tương đối thấp? Đều là lớp thường, lão sư cũng không khác biệt nhiều, sao các ngươi lại thi tệ như vậy? Ngoài vấn đề chỉ số thông minh, ta thật không nghĩ ra còn khả năng nào khác."

Cả lớp cúi đầu, ai cũng biết Hồ lão sư sắp bắt đầu "phát huy" rồi.

Hồ lão sư tự mang theo một cây gậy sắt, gõ thật to trên bục giảng, âm thanh vang dội cực lớn, nàng cho rằng làm ra chút tiếng động có thể giúp học sinh tập trung chú ý hơn về phía mình.

Cây gậy sắt đó gõ đi gõ lại, âm thanh lớn đến mức khiến mọi người đau màng tai.

"Ngày ngày không lo học hành cho đàng hoàng, chuyện gây chuyện phá thì ban các ngươi luôn hạng nhất! Tới phiên chơi game thì coi các ngươi kích động thành cái dạng gì. Nếu các ngươi có thể đem cái tâm trí đặt vào mấy việc nhàm chán kia mà đem đi học hành, thì có đến nỗi thi tệ đến thế này không? Các ngươi không thấy mất mặt, ta còn thấy mất mặt thay đấy!"

Trì Lẫm hiểu, Hồ lão sư đang nhắc đến chuyện lần trước Lâu Mịch đến Tam Trung.

Cũng nghe ra được, lời của nàng có ẩn ý chỉ đích danh Lâu Mịch.

"Hiện tại ta nói mấy lời này các ngươi có thể không thèm nghe, nhưng sau này các ngươi bước vào xã hội sẽ hiểu. Dù sao thì không phải ta thi đại học, cũng không phải ta vào đại học gà rừng." Nói đến đây, ánh mắt nàng quét tới một nam sinh ngồi phía sau đang lén chơi game trong ngăn bàn.

Nàng nhanh chóng bước tới, một tay đoạt lấy điện thoại của đối phương.

"Ôi......" Nam sinh kia muốn giật lại điện thoại, nhưng bị Hồ lão sư trừng cho một cái, không dám hé răng.

Hồ lão sư lắc lắc chiếc điện thoại vẫn đang dừng ở giao diện trò chơi:

"Thấy chưa? Đây chính là lý do vì sao ban 6 các ngươi mãi mãi không vượt được người khác. Sau này tốt nghiệp cái đại học gà rừng rồi không tìm được việc, chỉ có thể dựa vào chơi game để duy trì sinh kế. Ta nghĩ thôi mà cũng thấy bi ai thay các ngươi, thay cha mẹ bỏ tiền cho các ngươi học cũng thấy bi ai!"

Cao Tường nghe xong thấy ghê tởm, cà lơ phất phơ phản đối nàng:

"Hồ lão sư, cũng không thể nói như vậy chứ. Cái gì là chơi game để duy trì sinh kế, chơi game có thể kiếm được rất nhiều tiền mà."

Có người phụ họa hắn: "Đúng vậy, ngươi xem Lâu Mịch, một năm kiếm hơn trăm triệu, cả nước có mấy người cùng tuổi so được với nàng?"

Hồ lão sư nặng nề "Hừ" một tiếng:

"Các ngươi không phải thật sự nghĩ chơi game là việc đúng đắn chứ? Hãy nghiêm túc tìm hiểu một chút mà xem, hiện tại cái gọi là game thực tế ảo đó hại não nhất. Đừng thấy bọn họ bây giờ có vẻ vận khí tốt, phong quang được một lúc, sau này chết sớm đều là mấy người như vậy!"

Trì Lẫm nghe đến đây, ngẩng đầu lên.

"Sao vậy? Còn không tin? Mấy người các ngươi ngày thường có coi tin tức không vậy? Mấy nghề chơi game này rất dễ dẫn đến bệnh nghề nghiệp, mắc chứng lú lẫn sớm đấy biết không? Người già mới mắc bệnh này, tuổi trẻ chơi game thực tế ảo cũng sẽ bị, hơn nữa rất dễ chết.

"Đừng thấy bây giờ có thể kiếm ít tiền, vài trăm triệu, nghe có vẻ rất lợi hại phải không? Rất đáng sợ phải không? Nhưng chỉ kiếm được tiền có ích gì? Chưa kịp tiêu tiền thì đã hết mạng.

"Chuyên gia còn nói, mấy tuyển thủ thể thao điện tử thực tế ảo này khả năng cao là sống không qua tuổi hai mươi mấy, các ngươi cũng muốn chết sớm như vậy sao? Nói thì nghe hay lắm, kiếm được nhiều hơn người đồng lứa, nhưng có thấy đồng lứa nào đoản mệnh như vậy không? Thứ đồ đầu cơ trục lợi như thế mà còn khiến các ngươi ngưỡng mộ được..."

Hồ lão sư còn có một bụng lời muốn nói, thấy Trì Lẫm đứng lên, thẳng thắn nhìn nàng.

Cả lớp đều yên lặng nhìn về phía Trì Lẫm, nội tâm hò hét:

Đến rồi đến rồi——!

Muội muội cuối cùng cũng phải vì tỷ tỷ xuất chinh——!

Hồ lão sư: "Ngươi làm gì? Không gọi ngươi thì ngươi đứng lên làm gì."

Trì Lẫm: "Trong quy tắc lớp học cũng không viết, lão sư không gọi ta thì ta không được đứng lên."

Hồ lão sư: "Đứng lên là để trả lời vấn đề của lão sư!"

Trì Lẫm không nhanh không chậm tiếp tục:

"Ta thấy Hồ lão sư đúng là có vấn đề, ta đúng là muốn giải đáp mấy vấn đề này cho ngươi."

Không chờ Hồ lão sư mở miệng, Trì Lẫm tranh thủ nói trước:

"Lấy tầm nhìn hạn hẹp mà luận thiên hạ, lấy gáo nước mà đong biển cả, lấy đình xao mà rung chuông lớn, Hồ lão sư vấn đề căn bản chính là vô tri mà không tự biết, quá đỗi thiển cận. Theo như ta biết, số lượng người chơi thể thao điện tử thực tế ảo toàn cầu đã vượt 4 tỷ, chiếm 44% dân số toàn thế giới. Riêng ở quốc nội, quy mô thị trường đã vượt quá 600 tỷ, các đội tuyển chuyên nghiệp cùng trường đại học liên quan mọc lên như nấm, có vô số thanh niên chủ động lựa chọn thậm chí giành giật con đường này, mức độ cạnh tranh cực kỳ khốc liệt.

"Ngành công nghiệp thể thao điện tử, mức lương trung bình sau tốt nghiệp là 18 ngàn tệ, đã ngang hàng với ngành công nghệ internet, đồng thời trở thành ngành có thu nhập cao nhất. Những số liệu này không phải ta nói bừa, tất cả đều có thể tra được. Tuyệt đối không phải thứ trí tưởng tượng khô cằn hay nhận thức hẹp hòi có thể xuyên tạc được."

Trì Lẫm đúng là không nói bừa.

Nàng tuy không hiểu lắm về game thực tế ảo, nhưng nàng đã từng phụ tá Bệ Hạ, những bản tâu chương của Công Bộ, Hộ Bộ đều qua tay nàng, đối với số liệu nàng vốn rất nhạy cảm.

Hơn nữa trí nhớ thiên phú tốt, Lâu Mịch lại làm trong ngành esport thực tế ảo, nàng tự nhiên sẽ chú ý tin tức liên quan.

Những lời vừa rồi, đúng là một bài báo nàng mới xem không lâu trước đó, cơ hồ có thể thuộc lòng.

Số liệu rõ ràng trực tiếp, Hồ lão sư nhất thời không biết nói gì để phản bác.

Trì Lẫm tiếp tục nói:

"Tuyển thủ esport game thực tế ảo đã chuyên nghiệp hóa hơn mười năm rồi, người chơi không chỉ là chơi game mà thôi, họ là tuyển thủ chuyên nghiệp, họ đại diện quốc gia thi đấu, không khác gì so với vận động viên đội tuyển quốc gia.

"Hiện nay thời đại tiến bộ như vũ bão, dù có đặt một người cổ đại sống cách đây mấy trăm năm xuyên đến đây sống vài tháng, thì người đó cũng chắc chắn không thể nói nghề nghiệp tuyển thủ esport thực tế ảo chỉ là 'đầu cơ trục lợi'. Nếu thật sự muốn lấy mạng người để nói đùa, vậy thì đảm bảo bị người ta cười chết.

"Thời sự còn chưa xem, lại đi đào cũ lên nói. Hồ lão sư nếu đến chuyện thời sự cơ bản này còn không nắm rõ, thì bớt nói hồ đồ. Xỉu chiêu sinh chăng ướt, ê gà sinh chăng rượu. Ung ê gà, an có quảng thấy. Học sinh khuyên Hồ lão sư một câu, làm người thì nên thận trọng lời nói hành động, chớ làm lầm người đệ tử."

(*) Editor: ý chỗ này mình hiểu là Trì Lẫm cố tình nói nhảm lộn xộn để mỉa mai, kiểu như "Ngươi nghe có hiểu không? Còn không hiểu thì thôi đừng nói."

Hồ lão sư gần như không hiểu nàng nói mấy câu văn chương này, nhưng chữ "gà" nàng thì nghe hiểu, giận dữ nói:

"Ngươi mắng ta là gà?!"

Trì Lẫm: "......"

Cảm giác như đang đàn gảy tai trâu, giờ phút này coi như là thấu hiểu triệt để.

Ban 6 phần lớn người trong âm thầm đều cho Trì Lẫm một like.

Đừng nhìn thường ngày nàng ít nói, lúc mắng người chẳng dùng lấy một câu tục, nhưng thật sự rất sắc bén.

Nói đến đây, có người tiếp lời Hồ lão sư, đối đầu với Trì Lẫm.

"Ý của ngươi là Hồ lão sư không xứng làm lão sư của ngươi?"

Người nói chuyện là Lộ Nhân, người trước đó từng vì là fan A Bảo mà xô xát với fan của Lâu Mịch là Cao Tường.

Trì Lẫm nói: "Gọi là 'sư' thì chính là truyền đạo, dạy nghề, giải nghi. Nếu bản thân còn không nói rõ được, thì làm sao dạy người khác, càng đừng nói đến chuyện giải nghi."

"Nghe người học tra như ngươi mà mở miệng toàn cổ văn, có dọa được ai không. Vậy ta hỏi ngươi, có dám đánh cược với ta một ván không?"

"Cược gì."

Lộ Nhân đứng dậy: "Không cược tổng điểm, kẻo nói ta bắt nạt ngươi. Chúng ta cược điểm tiếng Anh kỳ thi cuối kỳ lần này, ta nhường ngươi hai mươi điểm. Nếu ngươi có thể vượt qua ta, hoặc ngang bằng ta cũng được, coi như ngươi thắng."

Cao Tường: "Nghe ngươi nói láo! Ngươi là đại biểu môn tiếng Anh của lớp! Lần này thi 140 mấy! Để 20 điểm cũng phải thi 120 trở lên mới được!"

Lộ Nhân cười ha hả: "Nếu không dám thì cứ nói thẳng."

Trì Lẫm hỏi: "Nếu ta thắng thì sao?"

Lộ Nhân còn chưa mở miệng, một âm thanh kỳ lạ đã thay hắn trả lời:

"Hắn cùng Hồ lão sư quay video gửi lên diễn đàn trường, xin lỗi Lâu Mịch!"

Hồ lão sư: "Ai nói?!"

Không ai nghe ra lời này từ miệng ai, là Ngụy Chước Ngưng trốn ở góc dùng app biến giọng nói.

Lộ Nhân: "Được, ta không thành vấn đề. Thế nếu ngươi thua thì sao?"

Trì Lẫm: "Ta tự nhiên cũng sẽ đứng ra xin lỗi các ngươi."

Lộ Nhân cười ha hả: "Thế quá tiện cho ngươi. Ngươi thua, liền thôi học cho ta."

Lộ Nhân nói ra lời này, cả lớp ồ lên.

"Không phải, muốn chơi tàn nhẫn như vậy sao?"

"Nhà ngưoi không phải bắt nạt người sao..."

Sung Chí Văn cười lạnh nói:

"Sợ thì bây giờ xin tha còn kịp."

Lâm Tiểu Chí nhìn Trì Lẫm, thấy mặt nàng không hiện bất cứ cảm xúc nào, càng không ngờ một vụ đánh cược lớn như vậy, nàng lại có thể gật đầu đáp ứng ngay không do dự:

"Được. Ta nhận."

Cao Tường: "Trì Lẫm! Ngươi có điên không!"

Trì Lẫm rất hiểu mình đang làm gì, quay hỏi Hồ lão sư:

"Ngươi thì sao, ván cược này ngươi đồng ý không?"

Nàng muốn chính miệng Hồ lão sư đồng ý.

Hồ lão sư thầm nghĩ, Lộ Nhân môn tiếng Anh xưa nay ổn định, thắng Trì Lẫm chẳng phải dễ như trở bàn tay?

Nhưng gần đây thành tích của Trì Lẫm đúng là tiến bộ rất nhanh, tiếng Anh từ hơn mười điểm đã lên đến sát chuẩn.

Nếu Trì Lẫm thật sự thắng, nàng phải quay video xin lỗi, còn phải đăng lên diễn đàn để cả trường Tam Trung đều thấy được?

Thế cũng quá mất mặt.

Thấy Hồ lão sư do dự, Trì Lẫm bổ sung một câu:

"Sợ thì bây giờ xin tha còn kịp."

Câu nói của Sung Chí Văn bị nàng trả ngược lại, Hồ lão sư không đáp ứng cũng không được.

Hồ lão sư nói: "Làm lão sư, ta không nên tham gia những cuộc đánh cược giữa các học sinh, nhưng Trì Lẫm, ngươi thật sự quá không biết trời cao đất dày. Làm lão sư ta nhất định phải chỉnh đốn lại ngươi. Được! Ta đồng ý!"

Trì Lẫm cũng không để ý lời nàng, chỉ cần nàng chịu đồng ý là được.

Trì Lẫm thích hợp mà nói: "Ta không cần ngươi nhường ta hai mươi điểm. Chúng ta thi đua công bằng, so thẳng điểm tiếng Anh kỳ thi cuối kỳ lần này, ai cao hơn thì người đó thắng."