Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 55



"Thật sự bị dọa sao?"

Lâu Mịch cảm thấy Trì Lẫm có thể một mình truy bắt tội phạm giết người, can đảm đến mức kinh người, không đến mức bị mấy truyền thuyết làm cho sợ hãi.

Học theo động tác lúc trước Trì Lẫm giúp nàng xoa bóp, Lâu Mịch nhẹ nhàng bóp vai nàng, giúp nàng thả lỏng cơ bắp đang căng cứng:

"Chỉ là một cái truyền thuyết thôi mà, mấy thứ huyền học, đừng tưởng thật a."

Trì Lẫm cũng không phải là sợ hãi, mà là ý tưởng đột nhiên bộc phát khiến nàng có một lượng lớn linh cảm, đang sắp xếp lại những suy nghĩ đó.

Bệ Hạ có một vết bớt ở vị trí hơi lệch dưới ngực trái, là một mảnh như cánh hoa màu hồng phấn.

Lúc hai người lần đầu tiên trần trụi đối mặt nhau, Trì Lẫm liền rất thích vết bớt ấy.

Vết bớt của người khác hoặc hình dạng kỳ quái, hoặc màu sắc đậm, đều là chuyện bình thường, nhưng Bệ Hạ lại không giống vậy.

Khi đó Trì Lẫm đã nghĩ, người được thiên mệnh chọn, ngay cả vết bớt cũng đẹp hơn người bình thường.

Vết bớt mà Trì Lẫm có, cũng như nguyên chủ, đều nằm sau cổ, đây nhất định là một gợi ý cực kỳ quan trọng.

Nếu Lâu Mịch cũng có vết bớt ở ngực trái, giống như Bệ Hạ, vậy thì khả năng nàng chính là Bệ Hạ chuyển thế sẽ tăng lên rất nhiều..

Trì Lẫm nói: "Tỷ tỷ có thể giúp ta chụp một tấm ảnh không? Ta muốn xem vết bớt sau gáy của ta trông như thế nào?"

"Hả? Trước giờ ngươi không biết sao?"

"Biết, nhưng lâu lắm rồi không nhìn thấy."

Lâu Mịch lấy điện thoại của mình giúp nàng chụp. Trì Lẫm nhìn thấy đó là một khối màu xám nhạt bất quy tắc, không hoàn toàn giống với những gì nàng tưởng tượng, ít nhất về diện tích thì lớn hơn một vòng, hình dạng cũng hơi khác.

Bất quá, ít nhất vị trí là giống nhau.

Trì Lẫm hỏi Lâu Mịch:

"Vết bớt của ngươi ở đâu?"

"Ta à?"

"Ừm."

Trì Lẫm cố gắng làm cho giọng điệu hỏi của mình nghe như là thuận miệng hỏi ngẫu nhiên, tránh khơi gợi nghi ngờ.

"Ta hình như không có vết bớt."

"Không có vết bớt?" Trì Lẫm trong lòng căng thẳng, "Sao có thể thế được."

"Lừa ngươi làm gì, thật sự không có."

"Trên đời làm sao có thể có người không có vết bớt?"

"Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tuy nhiên, có thể là có đó, khả năng lớn là ở chỗ không dễ nhìn thấy."

Trì Lẫm trong quá trình nói chuyện với Lâu Mịch, tự động tưởng tượng việc đặt "cánh hoa nhỏ" của bệ hạ lên các vị trí khác nhau trên cơ thể Lâu Mịch.

Đợi Lâu Mịch vừa nói như vậy, đầu óc Trì Lẫm theo lời nàng nói càng hỗn loạn, đột nhiên dán tới chỗ khó nói kia.

Trì Lẫm: "......"

"Ngươi đỏ mặt cái gì, nghĩ đến chỗ nào vậy?"

Đầu Trì Lẫm đang trong tay Lâu Mịch, nàng vừa nói vừa gõ một cái.

"Ta không có......"

Lâu Mịch: "Ngươi xem ánh mắt chột dạ này, nói không có ai mà tin nổi."

Trì Lẫm không cam lòng, tiếp tục hỏi:

"Trên ngực ngươi có cái đồ án gì đặc biệt không?"

Lâu Mịch: "......"

Trì Lẫm bổ sung một câu: "Ngực trái."

Lâu Mịch: "Cái gì gọi là đồ án đặc biệt?"

"Chính là giống như cánh hoa màu hồng phấn."

"Không có."

"Sao lại không có được."

"Tại sao ta phải có cái gì cánh hoa màu hồng phấn......"

"Ngươi chắc chắn đã xem kỹ chưa?"

Lâu Mịch một đầu ba dấu chấm hỏi.

Cái gì gọi là ta có xem kỹ chưa?

Cơ thể của ta hay là cơ thể của ngươi? Hơn hai mươi năm nay tắm rửa là ta tự tắm, chẳng lẽ lại không rõ?

"Đã nói là không có rồi, sao ngươi không tin ta chứ? Hay là chính ngươi đến xem đi?"

Nói xong Lâu Mịch liền làm tư thế cởi khuy áo, vẫn ngẩng đầu nhìn Trì Lẫm. Trì Lẫm lập tức chuyển mắt đi nơi khác.

Lâu Mịch chỉ làm bộ muốn cởi, căn bản không định thật sự cởi bỏ.

Thấy Trì Lẫm trúng kế, Lâu Mịch phì cười một tiếng.

"Ngươi trêu ta." Trì Lẫm hậu tri hậu giác nói.

"Không, ta thật sự cho ngươi xem, chỉ cần ngươi không biết xấu hổ mà xem là được."

Lâu Mịch hơi nghiêng đầu, rũ mí mắt xuống, khiến nàng nhìn có chút lười biếng, cũng càng thêm quyến rũ.

Trì Lẫm có chút đau đầu: "Ta không phải ý đó...... Ta chỉ cảm thấy, ngươi chắc chắn là có."

Lâu Mịch nghi hoặc: "Ta chắc chắn có? Tại sao?"

Trì Lẫm nên giải thích như thế nào? Bởi vì ta hy vọng ngươi là bệ hạ?

Bệ Hạ, đó là thê tử của ta.

Ta mượn cơ thể nguyên chủ đến nơi này tìm nàng, hiện tại ta nghi ngờ ngươi chính là nàng, vậy nên ta muốn xem ngực ngươi.

Cái chuỗi lời này mà nói ra, Lâu Mịch có thể báo cảnh sát tại chỗ luôn.

Trì Lẫm không trả lời được vấn đề của Lâu Mịch, lại không muốn nói dối nàng, cảm thấy quá tùy tiện, quá vô tình.

Lâu Mịch: "Sao đột nhiên để ý đến vết bớt của ta như vậy? Muốn biết ta kiếp trước chết như thế nào à?"

Trì Lẫm biết câu này của nàng là muốn điều hòa không khí một chút, nhưng nghe vào tai vẫn có chút không thoải mái.

Trì Lẫm liền...nghĩ đến thi thể lạnh giá của Bệ Hạ.

"Tỷ tỷ." Trì Lẫm đối với Lâu Mịch nói, "Ta hơi mệt, ngày mai cảnh sát còn phải đến nhà làm biên bản lấy lời khai, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi."

Đột nhiên bị kết thúc chủ đề, Lâu Mịch trong lòng thầm kêu "hỏng rồi".

Cảm thán bản thân kỹ năng trêu người thì cao, mà năng lực hài hước lại quá thảm hại.

Chiến đội kia mấy người cả ngày cười nhạo nàng là "solo từ trong trứng, chú cô sinh", nhưng thực ra đến lúc cần thực chiến thì vẫn là từng người một tới chỉ dạy nàng nên làm thế nào mới đúng.

Lâu Mịch cảm thấy mình nên chủ động dịu dàng hơn: "Ta giúp ngươi sấy tóc rồi ngủ."

"Ta tự sấy được."

"Lần trước ta thấy ngươi kiểu gì mà vừa thổi vừa cuốn tóc vào máy sấy, còn rất thô bạo mà kéo ra, nhìn mà thấy đau."

Trì Lẫm không thể phản bác, nàng đối với những dụng cụ máy móc này vẫn không thể thành thạo sử dụng.

May mắn đây không phải cơ thể của nàng, nếu không làm đứt tóc thì nàng điên mất.

Lâu Mịch cẩn thận dùng máy sấy giúp nàng sấy khô tóc, sau khi nói chúc ngủ ngon, Trì Lẫm lại ngồi trở về trước bàn học, bật đèn bàn, tiếp tục sửa đề và ôn từ vựng.

Lâu Mịch hôm nay thực sự mệt quá mức, trước khi về phòng ngủ của Trì Lẫm nàng đã gần như không mở nổi mắt, sau đó hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ.

Chờ nàng trở lại phòng mình thì gần như ngủ ngay tức thì, từ trước tới nay chưa từng ngủ ngon lành đến thế.

Ngày hôm sau là Lâu Lực Hành đến gọi nàng ăn trưa.

Trưa rồi?!

Lâu Mịch tỉnh dậy, cảm thấy mình không phải ngủ một giấc, mà là hôn mê cả ngày.

Hôm nay là cuối tuần, Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện hiếm hoi ở nhà, Trì Lẫm lại không thấy đâu.

Bành Tử Viện nói nàng đi học bổ túc.

Lâu Mịch: "Lại học bổ túc? Gần đây học bổ túc nhiều vậy sao?"

"Nghe nói là sắp thi cuối kỳ, muốn tiến bộ thêm chút nữa." Bành Tử Viện vừa múc cháo vừa dùng giọng cực kỳ nghiêm túc đối cha con nhà họ Lâu nói,

"Các ngươi biết lần này thi tháng nàng thi được bao nhiêu điểm không?"

"Bao nhiêu?"

Bành Tử Viện hoảng sợ nói: "459 điểm! Xếp hạng ba mươi mấy trong lớp! Tiến bộ hơn mười hạng lận!"

Lâu Mịch: "...... Sao ta cảm thấy không phải chuyện tốt nhỉ."

"Chính là nàng tiến bộ nhanh quá. Học kỳ này lúc mới bắt đầu vẫn còn là đệ nhất đếm ngược, sao đột nhiên đã lên giữa lớp rồi? Còn tiếp tục thế này, có khi nào thành hạng nhất lớp luôn không?"

"A di...... Ngài muốn nàng thành tích tốt, hay là không muốn đây?"

"Ta chỉ là sợ Tiểu Lẫm quá hoàn mỹ, ông trời ghen ghét."

Lâu Mịch cúi đầu ăn cháo.

Chỉ có khi nhìn thấy Bành Tử Viện nhập vai trình diễn như tinh linh nhập xác thế này, mới có thể mơ hồ cảm nhận được chút bóng dáng của Trì Lẫm bệnh thần kinh ngày trước.

Lâu Lực Hành hỏi Lâu Mịch: "Mịch Mịch, tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sáng nay có nữ cảnh sát đến tìm Tiểu Lẫm, nói nàng tối qua bắt hai tên giết người?"

Lâu Mịch: "Ừm, cảnh sát đã đến à, hỏi xong chưa?"

"Hỏi xong rồi, hỏi hơn nửa tiếng là đi, để lại một lá cờ thưởng, nói là do gia đình nữ sinh được cứu tìm người làm gấp trong đêm để cảm ơn."

Lâu Mịch theo hướng Lâu Lực Hành chỉ nhìn qua, thấy lá cờ đỏ thắm treo trong sân lịch sự tao nhã, bên trên thêu hai hàng chữ to lấp lánh kim tuyến:

"Cảm tạ hiệp nữ cứu mạng chó, vì dân trừ hại dương mỹ danh."

Lâu Mịch suýt nữa phun cả cháo.

Cái khí thế này, làm khí chất cả sân cũng trở nên thô ráp hơn hẳn.

Bành Tử Viện tiếp tục thở dài:

"Tiểu Lẫm thật sự quá hoàn mỹ rồi. Vừa xinh đẹp, học giỏi, lại còn vì dân trừ hại. Mỗi ngày tỉnh dậy ta đều không nhịn được tự hỏi một lần, ta có xứng làm mẫu thân của nàng không?"

Lâu Mịch: "A di, nữ cảnh sát đó còn nói gì nữa không?"

"Nàng bảo chúng ta nên khuyên nhủ tiểu hài tử, đừng để đầu óc nóng lên mà hành động một mình nữa."

Lâu Mịch: "Điều đó cũng đúng. Còn gì nữa không?"

"Hai người các nàng nói riêng trong sân, chúng ta cũng ngại không tiện lại gần nghe."

.

Ba tiếng trước, nữ cảnh sát cùng Trì Lẫm ngồi trong sân, nữ cảnh sát nói với nàng:

"An toàn của bản thân là điều đầu tiên. Thứ hai là ngươi khiến công tác thẩm vấn của chúng ta thêm phần khó khăn... Ngươi có biết không, hai tên tội phạm bị ngươi khống chế kia cả một đêm không nói được câu nào, ngay cả ngồi cũng không ngồi nổi, càng đừng nói đến thẩm vấn. Lúc ta ra khỏi cửa, thẩm vấn còn chưa bắt đầu nữa."

Trì Lẫm: "Ta ra tay có hơi mạnh, cũng là vì tình huống lúc ấy cấp bách, ta sợ bọn họ lại làm bị thương người khác, không thể không làm vậy."

"Ngươi trước đây từng học võ?"

"Trộm học chút ít. Nhưng không coi là công phu gì ghê gớm, chỉ cần nắm được huyệt vị con người, tăng lực ngón tay, ai cũng có thể làm được."

Trì Lẫm cố gắng để những lời hồ ngôn loạn ngữ của mình nghe có sách mách có chứng, có thể lừa được người.

Nữ cảnh sát cười với nàng, chắc chắn là không tin, nhưng lại nghĩ không ra khả năng nào khác.

"Nói chung thì, hành động nghĩa hiệp của ngươi vẫn là đáng khen ngợi. Ta thay mặt nữ sinh kia và người nhà mang cờ thưởng đến, còn có một vạn tệ tiền thưởng vì hành vi hăng hái làm việc nghĩa."

Nữ cảnh sát trước đó còn tưởng nói một vạn tệ với học sinh cao trung có phải quá nhiều không.

Chờ nàng ở khu biệt thự này đi một vòng, bây giờ lại ngồi trong sân to hơn cả nhà nàng, xác định, không nhiều lắm.

Tiểu thư nhà giàu có lẽ còn chẳng thèm để mắt tới.

Trì Lẫm nói: "Lá cờ thưởng ta nhận, còn tiền thì không cần."

"Đừng, đây là phần thưởng cho hành vi dũng cảm vì nghĩa, ngươi cần phải nhận. Đầu năm nay có mấy người trẻ nhiệt tình như thế thực sự không nhiều."

"Vậy hãy thay ta chuyển cho các vị ở đồn cảnh sát. Các ngươi mới là người thật sự vất vả."

Nữ cảnh sát thấy nàng bỏ đi cái vẻ hung hăng, đổi thành vẻ mặt thuần khiết, nhìn thuận mắt hơn nhiều, lời nói chín chắn ổn trọng.

Chỉ là...... có phải hơi quá ổn trọng không?

"Tuy rằng ngươi đã 18 tuổi, thành niên rồi, lẽ ra số tiền này sẽ được chuyển trực tiếp cho ngươi. Nhưng ngươi không nhận, theo quy định, ta sẽ chuyển khoản thẳng vào tài khoản người giám hộ của ngươi." Nữ cảnh sát nói, "Đúng rồi, ngươi đã đủ tuổi, sắp xếp thời gian đến cục cảnh sát lập tài khoản, cập nhật lại ID thân phận, sau này có thể tự do ra vào internet. Vui không, có phấn khích không?"

Trì Lẫm: "......"

Nhận được ánh mắt không dao động thậm chí có chút gần như nhìn người ngốc của Trì Lẫm, nữ cảnh sát vốn muốn kéo gần khoảng cách với người trẻ liền trầm mặc.

.

"À đúng rồi." Lâu Lực Hành nói, "Tối qua Tiểu Lẫm hình như không ngủ."

Lâu Mịch: "Không ngủ? Ngươi sao biết?"

"Ta sáng sớm xuống lầu uống nước, thấy đèn phòng nàng vẫn sáng. Lúc đó chưa đến 5 giờ, chẳng lẽ nàng dậy sớm?"

Bành Tử Viện: "Ngươi cũng chưa nói với ta chuyện này."

"Ta quên mất, sáng sớm gọi điện thoại nửa ngày liền quên mất nói với ngươi."

Lâu Mịch: " Nàng làm gì, học bài?"

"Có thể."

Bành Tử Viện lại bắt đầu rơi nước mắt: "Tiểu Lẫm nhà ta đừng học nữa mà, học thành thiên tài thì làm sao bây giờ."

Lâu Mịch: "A di, hướng lo lắng của ngài có phải hơi không đúng rồi không?"

Lâu Mịch ăn xong cơm lên mạng xem một vòng tin tức về World Cup mùa đông, chiến đội Cửu Thiên vẫn là đội đầu bảng đoạt giải quán quân quen thuộc.

Chỉ là năm nay các diễn đàn lớn bắt đầu chỉ ra tỷ lệ thắng của Cửu Thiên đã có phần giảm.

Nói cách khác, so với năm ngoái, mọi người không còn quá tin tưởng Cửu Thiên sẽ đoạt quán quân.

Fan chiến đội Cửu Thiên và các câu lạc bộ khác đã bắt đầu công khai khẩu chiến, siêu thoại chướng khí mù mịt, có thể thấy ngay cả fan cũng bắt đầu nóng nảy.

Lâu Mịch không muốn xem mấy thứ này nữa, đóng trình duyệt, mở một trò chơi parkour truyền thống để giảm stress.

Điện thoại rung lên, vài tin WeChat mới gửi đến. Lâu Mịch liếc mắt, là Tạ Bất Ngư chia sẻ liên tục.

Lâu Mịch tay không dừng động tác, mở đầu bình điện thoại.

Mở ra thấy là diễn đàn của Tam trung Nam Hồ, sự chú ý của Lâu Mịch bị thu hút bởi tiêu đề nổi bật.

Trì Lẫm và người khác đánh cược?

Vì họ Hồ sỉ nhục toàn server game cùng với Cao Lầu Mịch Tuyết?

Lâu Mịch chơi game động tác vẫn không dừng, chơi parkour tốc độ càng lúc càng nhanh, chạy như bay trên những tòa nhà cao tầng chồng chất.

Kết quả đánh cược thua là —— thôi học?

Lâu Mịch đột nhiên nhấn nhầm một phím, trên màn hình máy tính hiện lên...