Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 57



"Tỷ tỷ, A Bảo là ai vậy?"

Vấn đề của Trì Lẫm khiến Lâu Mịch đột nhiên trở tay không kịp.

"Ngươi nghe từ đâu thế?" Lâu Mịch hỏi lại, "Sao ngươi lại biết đến người này?"

A Bảo, trước đây là một trong những chủ lực của chiến đội Cửu Thiên, ba năm liền được vinh danh là người phụ trợ (support/hỗ trợ) xuất sắc nhất trong "Tái Chiến Giang Hồ", độ nổi tiếng thậm chí không kém gì Lâu Mịch.

Chỉ là Lâu Mịch biết Trì Lẫm không hiểu gì về game thực tế ảo, trước giờ cũng chưa từng nghe nàng nhắc đến A Bảo.

Đột nhiên hỏi về A Bảo, chắc chắn phải có lý do.

Trì Lẫm nói: Người đánh cược với ta là fan của A Bảo."

Lâu Mịch vừa nghe đã hiểu ngay.

Không trách có thể nâng mức cược lên cao như vậy, hóa ra là fan A Bảo cố ý khơi chuyện, rõ ràng là nhằm vào nàng mà tới.

Lâu Mịch im lặng một lúc rồi nói:

"A Bảo là đồng đội cũ của ta, trước đây là người chơi phụ trợ của Cửu Thiên. Nhưng đầu năm nay, nàng cùng một người đồng đội khác cùng nhau đi đầu quân đội khác."

"Các ngươi có mâu thuẫn gì không?"

"Chuyện này nói ra thì có chút phức tạp."

Lâu Mịch và A Bảo từng hoàn toàn cạch mặt nhau, bị A Bảo hại mất mấy món trang bị cực phẩm đến giờ vẫn không thể xoát (tìm) lại được.

Chuyện này nàng chưa từng kể với ai, vì nàng cảm thấy mất mặt.

Nhưng đối diện với Trì Lẫm, nàng lại cảm thấy có thể nói.

Giống như tất cả những chuyện mất mặt khác, nói với nàng cũng sẽ không bị cười nhạo.

Không phải loại phụ họa giả tạo bên ngoài, Trì Lẫm cho người ta cảm giác rất ổn trọng đáng tin.

Là kiểu người vốn dĩ trong xương đã không giễu cợt người khác, cho dù có nghe được gì, cũng sẽ chân thành tiếp nhận, bao bọc lại cùng nhau tiêu hóa.

Sẽ không bề ngoài một kiểu sau lưng một kiểu, càng không đi khắp nơi nói với người khác.

Tóm lại, Lâu Mịch cảm thấy Trì Lẫm là người đáng để tin tưởng.

Lâu Mịch kể về việc nàng và A Bảo cạch mặt nhau trước đây.

Chuyện này nói ra thực sự khá buồn cười.

A Bảo là thành viên do nàng tự tay đưa vào đội, dù là kỹ thuật thao tác hay độ nhạy bén nghề nghiệp, Lâu Mịch đều dốc hết tâm huyết truyền đạt.

Lâu Mịch toàn tâm toàn ý cống hiến cho thể thao điện tử chuyên nghiệp, những chuyện khác hoàn toàn không để tâm.

Hoàn toàn không phát hiện ra A Bảo đối với nàng dần dần từ mối quan hệ sư đồ chuyển thành ngưỡng mộ.

Một người hỗ trợ, một người công kích, lúc không thi đấu thì hai người tổ đội đi bất cứ đâu trong phó bản "Tái Chiến Giang Hồ" cũng không gặp trở ngại.

Mỗi lần A Bảo đều có thể quét sạch mọi chướng ngại, để Lâu Mịch có thể thoải mái phát huy hết khả năng.

Dần dần, fan CP của hai người bắt đầu tăng mạnh, cả khi livestream cũng xuất hiện không ít fan CP.

Thể thao điện tử thực tế ảo là một vòng rất hot, các tuyển thủ nổi tiếng đều có lượng fan riêng đông đảo.

Fan solo và fan CP xưa nay không hòa hợp, fan solo của Lâu Mịch nhìn thấy fan CP là phiền, hai bên đã không biết khẩu chiến bao nhiêu lần, trong đó fan solo của A Bảo cũng không thiếu người thổi gió ly gián.

Lâu Mịch có nghe phong thanh, nhưng nàng cảm thấy những chuyện đó không quan trọng.

Đừng nói là CP với A Bảo, ngay cả với Tạ Bất Ngư, Phù Đồ hay Tiểu V nàng cũng có CP siêu thoại.

Những tiểu hài nhi thích chơi những trò này, tạo chút náo nhiệt mà thôi.

Chuyện A Bảo đột nhiên tỏ tình với nàng trong Tuyết Vực Thần Động, Lâu Mịch hoàn toàn không nghĩ tới.

Trong mắt nàng, A Bảo chính là đồ đệ của mình, là một tiểu bằng hữu mà thôi, hoàn toàn không nghĩ theo chiều hướng khác.

Sao mới quay đầu một cái, A Bảo đã muốn "đính hôn" với nàng?

Lúc đó còn đang phát sóng trực tiếp, có hơn trăm vạn người xem, A Bảo đã chuẩn bị kỹ nhẫn cưới và hiệu ứng pháo hoa, chỉ đợi Lâu Mịch gật đầu.

Fan CP gần như phát cuồng, màn hình bị làn đạn của bọn họ làm đến nổ tung, khóc gào đòi Lâu Mịch đồng ý.

Lâu Mịch sắp bị tức chết.

Đây không phải là đạo đức bắt cóc là gì?

Nếu là thật lòng tỏ tình, tại sao không thể làm kín đáo? Nhất định phải chọn lúc livestream để nói?

A Bảo rõ ràng biết Tuyết Vực Thần Động là phó bản mơ ước của biết bao người chơi, sẽ hấp dẫn bao nhiêu người vào xem.

A Bảo cố tình chọn thời điểm này để tỏ tình, mục đích quá rõ ràng rồi, chính là muốn ép Lâu Mịch phải đồng ý trước đám đông.

Đừng nói là nàng không có tình cảm với A Bảo, cho dù có, giây phút đó cũng sẽ bị hành động này của A Bảo làm tan thành mây khói.

Lâu Mịch thẳng thừng từ chối ngay trên sóng livestream, đá văng nhẫn cưới, ném luôn pháo hoa vào vực sâu trong hang động, rồi ném ra một câu:

"Ta Cao Lầu Mịch Tuyết cả đời độc thân" rồi liền offline.

"Cả đời độc thân..." Trì Lẫm nói, "Cảm giác như đang nguyền rủa chính mình vậy."

"Lúc đó không phải bị tức đến hồ đồ sao, nói không chọn lời." Lâu Mịch bây giờ nghĩ lại cũng thấy quá độc.

Lẽ ra phải nguyền rủa A Bảo mới đúng chứ, nguyền rủa mình làm gì?

Trì Lẫm: "Sau đó thì sao? Nàng liền thuận tay lấy luôn trang bị của ngươi?"

"Chiến đội Cửu Thiên của chúng ta, tất cả mọi người đều biết mật mã tài khoản của nhau, bởi vì khi thi đấu sẽ gặp phải các tình huống bất ngờ, biết mật mã thì dễ xử lý hơn. Cho nên nàng cũng biết của ta. Sau khi ta cự tuyệt nàng tỏ tình, hôm đó sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện có thông báo đăng nhập từ vùng khác. Vào xem thì tài khoản đã bị quét sạch. Hai ngày sau đó, nàng còn gửi một bức thư cho Lam tỷ, nói muốn giải trừ hợp đồng. Cứ như vậy, nàng và Tiểu V cũng không trở lại nữa."

"Trang bị có giá trị lắm không?"

"Tổng cộng chắc cỡ ngàn vạn."

"Ngàn vạn... Ngươi không báo cảnh sát sao?"

"Lúc đó quả thực có nghĩ tới, nhưng sau lại thôi. Dù sao cũng là đồ đệ ta một tay dạy ra, sớm không nhìn ra là bạch nhãn lang là do ta ngu. Những trang bị đó coi như mua một bài học, sau này nhìn người nên sáng suốt hơn, đừng quá một lòng tin tưởng. Hơn nữa mấy trang bị đó đều là ta tự đặt làm, nàng lấy hết cũng không dùng được, chỉ là để hả giận thôi. Đoán chừng lúc đó nàng xóa sạch luôn rồi, thành tài liệu phế, truy cũng không được."

"Sau đó các ngươi không liên lạc nữa?"

"Ta xóa hết toàn bộ liên lạc của nàng, cũng không bao giờ nhắc đến nàng nữa. Nhưng nàng thì vẫn hay lên mạng nói về ta. Nói là ta ám chỉ nàng khiến nàng hiểu lầm, tỏ tình rồi lại bị từ chối, thậm chí còn bị đá khỏi câu lạc bộ, tất cả là do ta hãm hại nàng."

Trì Lẫm: "..."

"Cho nên fan của nàng rất ghét ta, còn fan của ta thì cũng thấy nàng ghê tởm, hễ chạm mặt là cãi nhau. Những cái này ta đều biết, chỉ là không ngờ lại liên lụy đến ngươi."

Lâu Mịch nghĩ lại, trong lòng rất áy náy với Trì Lẫm.

Chuyện này có liên quan gì đến nàng mà phải bị fan A Bảo truy đuổi đánh cược.

"Nếu không phải lúc trước ta quá chơi trội thì fan A Bảo cũng sẽ không phát hiện ngươi là muội muội của ta..."

Trì Lẫm nghiêm mặt nói:

"Thì đã sao, ta sẽ không thua."

Lâu Mịch: "..."

Sao tự nhiên lại hung dữ lên như vậy?

Trì Lẫm quả thật là tức giận, nghe Lâu Mịch kể chuyện cũ xong, hận không thể lập tức ném bài thi vào mặt Lộ Nhân.

Trì Lẫm điều chỉnh lại, ý thức được lời mình vừa rồi có chút thô bạo, sợ làm Lâu Mịch không dám nói nữa, điều chỉnh cảm xúc, nhẹ nhàng nói:

"Lúc trước ngươi cũng là vì ta mới đến trường học, sao lại nói là ngươi liên lụy ta? Nói đến cùng, là chúng ta liên lụy nhau."

Lâu Mịch nghe xong thì rất vui vẻ, dù có nhắc đến chuyện xưa liên quan đến A Bảo, cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng đang tốt đẹp của nàng:

"Nói cái gì mà liên lụy chứ, chúng ta phải là nắm tay cùng tiến mới đúng."

"Kỳ thi cuối kỳ ta nhất định sẽ thắng."

Trì Lẫm nghĩ thầm, bất kể là vì tôn nghiêm của bản thân, hay vì đánh bại đám fan của A Bảo, hoặc là vì muốn mượn party hóa trang mà có cơ hội nhìn thấy vết bớt của Lâu Mịch, nàng đều nhất định phải thắng.

Không ngờ một trận thi lại đeo trên lưng nhiều ý nghĩa trọng đại như vậy.

Lâu Mịch nhìn Trì Lẫm hiếm khi có tinh thần chiến đấu dâng trào như vậy, mà chủ yếu còn là vì nàng, nhịn không được nghĩ:

Tiểu hỗn đản này chắc cũng thích ta lắm.

.

Bành Tử Viện mua cho Trì Lẫm một chiếc điện thoại mới. Trì Lẫm cảm ơn, thật ra nàng cũng không biết nên chọn loại điện thoại nào.

Chỉ tiếc mất hết dữ liệu điện thoại cũ.

Tối hôm đó, khi học bổ túc, Trì Lẫm vô tình nhắc đến chuyện này, Lâu Mịch nói với nàng:

"Ngươi vào cloud tìm xem, chắc chắn sẽ có tự động backup."

"Cloud......" Trì Lẫm không nhịn được nhìn lên trần nhà.

"Lại chọc ta phải không? Cloud đó, đám mây di động!"

Trì Lẫm chưa kịp phản ứng, Lâu Mịch đã trực tiếp đưa điện thoại cho nàng:

"Cảm ơn tỷ tỷ."

"Thôi được, phiền phức." Lâu Mịch vừa chê vừa giúp nàng mở cloud, "Nhập mật khẩu tài khoản là xong."

Trì Lẫm hoàn toàn không biết mật khẩu tài khoản là gì: "......"

"Quét mặt cũng được." Lâu Mịch đưa điện thoại hướng về phía Trì Lẫm, quả nhiên có thể dùng Face ID mở khóa.

Trì Lẫm vừa mở cloud đã thấy, thật sự có tất cả!

Tất cả dấu vết về Đại Nguyên đều còn đó!

Vành mắt Trì Lẫm đỏ lên: "Thật tốt quá... Ta còn tưởng rằng mất hết rồi."

"Đến mức vậy sao... Là cái gì mà quý giá dữ?"

Trì Lẫm nói: "Một ít tài liệu học tập."

"Chỉ là tài liệu học tập mà ngươi cũng khóc. Ngươi sao lại biến thành như vậy?"

Lúc Lâu Mịch nói câu đó thật sự là cảm khái chân thành. Sau khi nói xong thì lại nhớ đến lời của Bành Tử Viện lúc trước —— vạn nhất tiểu Lẫm học thành thiên tài thì làm sao bây giờ?

Khi đó Lâu Mịch còn cười cợt nàng, không ngờ giờ quay lại chính mình cũng sắp giống thế thật.

Tìm lại được dữ liệu trong điện thoại, Trì Lẫm có thể càng thêm chuyên tâm vào ôn tập.

Mỗi ngày giữa trưa 45 phút, buổi tối 90 phút, lớp bổ túc của Lâm Tiểu Chí tiến hành đến hừng hực khí thế.

Ban 6 lấy Trì Lẫm làm trung tâm, dần dần hình thành một bầu không khí học tập bao phủ toàn bộ lớp.

Cuối tuần, thậm chí cả giao thừa và Tết Nguyên Đán, Trì Lẫm đều vùi đầu khổ học. Chỉ cần Lâu Mịch có thời gian rảnh, liền sẽ giúp nàng học bù, có thể kéo bao nhiêu người Cửu Thiên tới giúp thì kéo bấy nhiêu.

Đương nhiên, sau này nàng yêu cầu câu lạc bộ hoàn trả càng nhiều tài nguyên và thời gian hơn, bất kể bọn họ có muốn hay không, nàng đều phải đòi cho bằng được.

Không ai rõ hơn Lâu Mịch cảm giác được sự tiến bộ của Trì Lẫm.

Trì Lẫm vốn dĩ đã vô cùng thông minh, trí nhớ đáng kinh ngạc, một từ vựng chỉ cần nhìn hai lần là có thể ghi nhớ.

Ban đầu nàng dùng phiên âm để học thuộc, mỗi lần Lâu Mịch đi ngang qua nghe nàng đọc phiên âm đều muốn cười chết.

Về sau nàng chuyển sang dùng ghi nhớ cấu trúc, nắm vững tiền tố và hậu tố, lý giải từ gốc, tốc độ ghi nhớ còn nhanh hơn nữa.

Mỗi sáng khi trời còn chưa sáng, đã nghe thấy tiếng nàng đọc từ vựng.

Ban đầu chỉ là đơn thuần học thuộc từ vựng, về sau phát triển đến vừa đánh quyền vừa đọc từ vựng.

Quyền pháp cổ xưa kết hợp với tiếng Anh hiện đại, vậy mà bị Trì Lẫm dung hợp một cách hài hòa khó tin.

Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi.

Trì Lẫm mặt gầy đi một vòng, nhưng người lại càng thêm có thần khí.

Đám người chiến đội Cửu Thiên thì bị Lâu Mịch nhét bao lì xì đến mức thân thể béo phì phát tướng, lập tức ăn Tết rồi, nước ấm cũng đủ để nâng chén uống thành rượu.

Lâu Mịch nhìn bọn họ thế này, vô cùng đau lòng mà giáo huấn:

"Thấy World Cup mùa đông không còn mấy ngày nữa rồi, các ngươi nhìn lại xem chính mình là cái bộ dạng gì!"

Tạ Bất Ngư không hề xấu hổ, không những không thấy xấu hổ còn thấy vinh dự:

"Đều do Mịch tỷ nuôi ra, ta kiêu ngạo."

Lâu Mịch: "......"

Trước ngày thi cuối kỳ một ngày, Trì Lẫm hỏi Lâu Mịch xin một thứ.

"Có, ta tìm cho ngươi." Lâu Mịch tò mò, "Ngươi muốn cái đó làm gì?"

Trì Lẫm: "Để phòng ngừa vạn nhất."

Kỳ thi cuối kỳ tổng cộng thi hai ngày, ngày đầu thi xong Ngữ văn và Toán học, Kỳ lão sư nghe lão sư Toán than phiền oán giận:

"Cái Trì Lẫm này, làm sao lại thi đến loạn như vậy? Ta còn tưởng lần này nàng sẽ tiếp tục tiến bộ, ai dè... chắc chỉ được khoảng 70 điểm thôi."

Kỳ lão sư: "Hả? Sao có thể thế. Gần đây ta thấy nàng học tập nhiệt tình lắm. Không chỉ tự học mà còn dẫn theo cả lớp học nữa."

"Tự ngươi xem đi."

Lão sư Toán đưa bài thi của Trì Lẫm cho Kỳ lão sư, quả thật đều viết lung tung.

Lão sư Ngữ văn cũng nói lần này Trì Lẫm thi Ngữ văn thật sự tệ, có lẽ cũng không thể đạt tiêu chuẩn.

Đứa nhỏ này sao lại thế này, không phải học rất chăm chỉ sao?

Kỳ lão sư thật lo lắng, nhưng trong lúc thi cũng không tiện tìm nàng nói chuyện, sợ làm nàng mất tập trung, ảnh hưởng đến kỳ thi sau.

Thi xong hai môn, Ngụy Chước Ngưng cảm thấy cũng không tệ lắm, Toán học câu cuối khó nhất câu thứ ba nàng cũng viết bừa được kha khá.

Lâm Tiểu Chí dạy nàng, không quan trọng được hay không, nghĩ được thì viết, còn hơn không làm, kiếm được điểm nào hay điểm đó.

Bài văn Ngữ văn lần này ra đề về "Tình mẹ", Ngụy Chước Ngưng vốn giỏi văn, nhìn thấy đề liền có cảm giác "gặp nhau quá muộn", bút hạ như nước chảy, suýt nữa viết thủng bài thi.

Ra khỏi phòng thi, Lâm Tiểu Chí thấy Ngụy Chước Ngưng vẻ mặt phấn khởi, biết ngay nàng thi không tệ.

Đứa nhỏ này trước sau như một, dễ hiểu lắm.

Hai người đang trò chuyện thì thấy Trì Lẫm tới, hỏi Trì Lẫm thi thế nào.

"Đều viết bừa, ta không ôn tập." Trì Lẫm nói.

Ngụy Chước Ngưng: "Không ôn tập?"

Lâm Tiểu Chí hiểu nàng, nói với nàng: "Ngày mai cố gắng nhé."

Trì Lẫm đi rồi, Ngụy Chước Ngưng hỏi Lâm Tiểu Chí: "Chẳng lẽ nàng......"

Lâm Tiểu Chí gật đầu: "Chỉ một kỳ thi cuối kỳ thôi mà, chẳng có gì đáng kể."

Sung Chí Văn gửi WeChat cho Lộ Nhân:

"Ta vừa từ văn phòng về, nghe Kỳ lão sư họ đang chê bai Trì Lẫm. Lần này Trì Lẫm Toán học và Ngữ văn đều tệ, phỏng chừng tổng điểm môn xã hội cũng tiêu luôn."

Lộ Nhân cười lạnh: "Đây là dồn hết sức đánh cược vào môn tiếng Anh đó. Cười chết mất, thật nghĩ rằng liều mạng liều thân là có thể vượt được ta? Lần này ta sẽ cho nàng biết cái gì gọi là thiên phú, cái gì gọi là tâm phục khẩu phục."

Ngày thi môn tiếng Anh đã tới.

Hồ lão sư ngồi xuống bục giảng giám thị, bảo mọi người đem toàn bộ đồ đạc thu hết ra ngoài, bắt đầu kỳ thi.

Bài thi phát xuống cùng lúc khiến cả đám học sinh căng cứng, Trì Lẫm rất nhanh đã nhập tâm vào việc làm bài.

Lộ Nhân làm hai câu rồi quay lại nhìn Trì Lẫm một cái.

Hắn và Trì Lẫm cách một dãy, nhìn không thấy bài thi của nàng, nhưng có thể quan sát tốc độ làm bài của nàng.

Trì Lẫm lựa chọn đáp án rất nhanh, rất nhanh đã dùng bút điện tử lướt một cái trên màn hình, đó là động tác chuyển trang.

Lộ Nhân thầm nghĩ: Làm bộ làm tịch cũng giỏi thật.

Lộ Nhân làm hai câu nữa, lại đi xem Trì Lẫm, Trì Lẫm vẫn không dừng tay, đang làm bài tự luận.

Nàng đã làm đến phần tự luận rồi, nhanh thế sao?

Ngoài khả năng viết bừa toàn bộ ra, Lộ Nhân không tìm thấy lý do nào khác.

Hồ lão sư thấy AI tuần tra đến, liền nâng giọng nhắc nhở:

"Mọi người đều nhìn bài thi của mình, không được nhìn xung quanh!"

Lộ Nhân thu hồi ánh mắt, tập trung vào bài thi của mình, nghiêm túc làm bài.

Còn nửa tiếng nữa mới hết giờ thi, Lộ Nhân nghe tiếng bàn ghế dịch chuyển.

Có người nộp bài sớm.

Ai vậy, kỳ thi cuối kỳ mà dám nộp bài sớm, không sợ bị chủ nhiệm lớp mắng sao?

Lộ Nhân tò mò ngẩng đầu, thấy bóng dáng Trì Lẫm từ trước mặt hắn thoáng qua, đi ra ngoài.

Lộ Nhân: "......"

Người nộp bài đầu tiên vậy mà là Trì Lẫm?!

Lộ Nhân sững người, nộp bài sớm nửa tiếng? Nàng định làm trò gì vậy?

Lần này bài thi cũng không đơn giản, nàng lại có thể làm nhanh thế sao?

Cả lớp đều thấy thao tác của Trì Lẫm, một mảnh thì thầm bàn tán.

"Không được nói chuyện!" Hồ lão sư hét một tiếng, cuối cùng yên tĩnh trở lại, nàng đi xem hệ thống chấm bài.

Ngữ văn và Toán học đều thi tệ thế này, tiếng Anh còn dám nộp bài sớm nửa tiếng?

Hồ lão sư trong lòng cười lạnh, mở bài thi của Trì Lẫm ra.

Nàng thật sự muốn xem Trì Lẫm có thể thi thành cái gì.

Lộ Nhân chăm chú nhìn Hồ lao sư, hắn biết Hồ lão sư chắc chắn đang xem bài thi của Trì Lẫm.

Ban đầu vẻ mặt Hồ lão sư đầy khinh thường, nhưng đến khi xem xuống dưới, vẻ mặt dần dần cứng lại, thậm chí còn có chút hoảng hốt.

Hồ lão sư liếc mắt nhìn về phía hành lang, lập tức ánh mắt chuyển về phía Lộ Nhân. Lộ Nhân từ trong mắt nàng rõ ràng nhìn ra được sự hoảng loạn.

Chẳng lẽ......

Lộ Nhân cũng bị Hồ lão sư làm cho căng thẳng, muốn tập trung lại vào bài thi của mình, nhưng dù cố thế nào cũng không ngăn được một giọng nói trong đầu đang suy đoán.

Trì Lẫm thi rất tốt?

Tốt đến mức nào??

Không đến nỗi điểm tuyệt đối đâu?

......

Thi xong, Lâm Tiểu Chí và Ngụy Chước Ngưng tìm thấy Trì Lẫm đang ăn cơm ở nhà ăn.

Ngụy Chước Ngưng ngồi bên cạnh nàng: "Ngươi đi sớm quá, không thấy được nét mặt của Hồ lão sư khi xem bài của ngươi đâu!"

Trì Lẫm: "Thế nào?"

"Vẻ mặt kiểu như không thể tin nổi, hận không thể quỳ xuống nuốt tươi bài thi tại chỗ!"

Lâm Tiểu Chí hỏi nàng: "Điểm tuyệt đối?"

Trì Lẫm lắc đầu: "Cảm giác thiếu chút nữa."

"Vậy chắc cũng tầm tám chín phần rồi."

......

Đêm khuya.

Hồ lão sư không ngủ được, dù thế nào cũng không ngủ được.

Bài thi chấm xong, Trì Lẫm 146 điểm, Lộ Nhân 136, phát huy thất thường.

Trì Lẫm thi được điểm cao nhất toàn lớp! Cao hơn cả Lâm Tiểu Chí 2 điểm!

Sao có thể...... Nàng làm thế nào được?! Gian lận?!

Nhưng chính nàng là điểm cao nhất lớp lại bị nghi ngờ gian lận? Nói ra chỉ sợ khiến người ta cười rụng răng.

Hồ lão sư nghĩ mãi không thông, hoàn toàn không thể lý giải được nàng làm cách nào làm được điều đó.

Nhưng dù sao đi nữa, nàng thật sự đã vượt qua Lộ Nhân.

Lẽ nào phải quay video xin lỗi? Phải xin lỗi cái Lâu Mịch kia? Không đời nào!

Một khi bị học sinh chỉnh, mặt mũi nàng để đâu?

Hồ lão sư ngồi ngây người trước máy tính, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đăng nhập vào hệ thống quản lý, đổi bài thi của Trì Lẫm.