Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 63



Khi Lâm Tiểu Chí đưa Ngụy Chước Ngưng về đến nhà, Trì Lẫm nhận ra Ngụy Chước Ngưng có gì đó không ổn.

"A Lẫm, ta choáng quá..." Ngụy Chước Ngưng đứng không vững, trực tiếp treo cả người vào Trì Lẫm.

Trì Lẫm ngửi thấy mùi rượu trên người nàng, liên tưởng đến việc Lâm Tiểu Chí trước đó đã xin nàng mấy chai rượu, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nàng đỡ Ngụy Chước Ngưng rồi hỏi Lâm Tiểu Chí:

"Ngươi chuốc rượu nàng?"

Lâm Tiểu Chí cùng Ngụy Chước Ngưng đã uống không ít, khi bị Trì Lẫm hỏi như vậy liền hì hì cười:

"Ngươi tình ta nguyện mà, làm sao gọi là chuốc?"

Xem ra là thực sự có chuốc rượu...

Ngụy Chước Ngưng nhầm Trì Lẫm thành Lâm Tiểu Chí, ôm chặt cổ nàng không chịu buông, úp mặt vào vai nàng nói:

"Ngươi thật không biết xấu hổ...... Chính ngươi nói đi, sao ngươi lại biết hôn như vậy chứ?"

Trì Lẫm ném về phía Lâm Tiểu Chí một ánh mắt "Hai người các ngươi dám ở công viên nhà người ta làm chuyện này", Lâm Tiểu Chí vội kéo Ngụy Chước Ngưng về phía mình:

"Ta ở đây này, muốn mắng thì quay qua hướng này mà mắng, mắng người khác làm gì?"

Lâu Mịch vừa thoát được khỏi một đám tiểu hài tử bên kia, chen lại gần hỏi Trì Lẫm:

"Chuyện gì vậy? Tiểu đồng học uống quá nhiều à?"

Ngụy Chước Ngưng nhìn thấy Lâu Mịch, chỉ vào nàng nói: "Lâu tỷ tỷ ngưu bẻ! Lâu tỷ tỷ thống nhất giang hồ!"

(*) ngưu bẻ = trâu bò = siêu ngầu

Trì Lẫm: "??"

Lâu Mịch xấu hổ giải thích:

"Ta phối hợp khẩu hiệu thôi."

Trì Lẫm: "..."

Ngụy Chước Ngưng sắp đứng không nổi nữa, Trì Lẫm bảo Lâm Tiểu Chí dẫn nàng về phòng ngủ của mình nghỉ ngơi.

"Bằng không các ngươi cứ ngủ lại đây đêm nay đi, chăn đủ cả."

Lâm Tiểu Chí nói: "Chúng ta ngủ phòng ngươi, vậy ngươi ngủ chỗ nào?"

Trì Lẫm: "Ta ngủ phòng khách là được rồi. Xem tình trạng Chước Ngưng thì đừng chạy tới chạy lui nữa thì hơn."

Lâm Tiểu Chí nhìn sang phía Lâu Mịch, Lâu Mịch rất đồng tình:

"Ngủ ở đây luôn đi, uống rượu xong mà ra ngoài, gió lạnh thổi vào không chừng sẽ bị bệnh."

Lâm Tiểu Chí vỗ vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ của Ngụy Chước Ngưng: "Nghe được không? Đêm nay ngủ ở nhà Trì Lẫm."

Ngụy Chước Ngưng đờ đẫn phản ứng một hồi lâu, mò mò tìm điện thoại:

"Ta muốn gọi điện cho mẹ ta báo một tiếng."

Lâm Tiểu Chí lấy điện thoại từ túi nàng ra: "Ta giúp ngươi gọi. Ngươi uống say như vậy mà để mẹ ngươi biết sẽ không yên tâm."

"Được..." Hai người ngồi trên ghế sofa, Ngụy Chước Ngưng lần đầu tiên uống rượu nên cảm giác cực kỳ khó chịu, ôm chặt lấy Lâm Tiểu Chí, vừa khóc thút thít vừa nói: "Ta khó chịu quá."

Lâm Tiểu Chí suýt nữa bị nàng ôm nghẹt thở, nhưng lại không nỡ đẩy nàng ra:

"Ngoan. Ta gọi điện cho mẹ ngươi báo một tiếng, sau đó pha cho ngươi chút đồ uống giải rượu, được không?"

Ngụy Chước Ngưng ở trong lòng nàng chậm rãi gật gật đầu.

Lâu Mịch nhìn đăm đăm đến ngẩn cả người, Trì Lẫm dùng khuỷu tay huých huých nàng:

"Đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy, không lịch sự."

Lâu Mịch "Ừ" một tiếng, nói: "Ta đi pha chút trà giải rượu cho tiểu đồng học của ngươi, ngươi ở đây chăm sóc các nàng đi."

"Được." Trì Lẫm nhìn nàng chạy về phía bếp, gọi với theo một câu, "Tỷ tỷ..."

Chưa kịp nghe Trì Lẫm nói lời cảm ơn, Lâu Mịch đã giơ tay vẫy vẫy trước, ý tứ là "Đừng khách sáo".

...

Hiện tại học sinh cao trung áp lực học hành lớn đến thế nào, chỉ cần nhìn các nàng sau thi có thể chơi phóng đãng đến mức nào là biết.

Đêm nay Trì Lẫm cùng Lâu Mịch chuẩn bị mấy thùng đồ uống đều bị uống hết, những chiếc bánh kem lần lượt được đưa lên, hệ thống âm thanh suýt chút nữa nổi lửa.

Cao Tường muốn xin chữ ký của Lâu Mịch, còn muốn chụp ảnh với nàng nữa, suýt nữa khỏi cần đi xe, quay vòng vài cái là có thể bay về nhà.

Các đồng học khác cũng đều vui chơi đến tận hứng, vẫn náo động đến gần 12 giờ mới chịu ra về.

Trì Lẫm cùng Lâu Mịch mặc áo lông vũ dày dặn đưa mọi người ra cổng khu dân cư, xác định các nàng đều lên taxi rồi mới quay về.

Chỉ riêng con bạo long kia, mọi người phải đồng tâm hiệp lực nhét mất nửa ngày mới nhét nổi vào xe.

"Sắp đến tết rồi, bên ngoài ngày một lạnh hơn."

Sợ nửa đêm ra cửa làm người ta sợ, Lâu Mịch đã thay bộ trang phục cosplay cùng tóc giả, khoác chiếc áo lông vũ ngắn.

Vì không định ở ngoài lâu, nên phía dưới nàng chỉ mặc một chiếc quần ngủ hơi mỏng, đi dép bông, lúc này gió lùa thẳng vào thân thể, lạnh đến phát run, nhưng dáng đứng vẫn vững vàng thẳng tắp như cũ.

Trì Lẫm phát hiện trên người Lâu Mịch trời sinh đã mang theo một loại khí chất vương giả.

Dù đứng ở đâu, hoàn cảnh thế nào, có chật vật ra sao, thần thái của nàng cũng không hề suy giảm nửa phần.

Trì Lẫm cởi chiếc áo lông vũ dài của mình ra, nhón chân khoác lên người Lâu Mịch.

Lâu Mịch: "Ngươi làm gì vậy?"

Trì Lẫm không nói gì, chỉ mặc chiếc áo hoodie tiếp tục đi phía trước.

Lâu Mịch đuổi theo, đặt lại chiếc áo lông vũ lên người nàng:

"Ta chưa đến mức yếu ớt như vậy. Ngươi là sợ không phát bệnh thì người khác không đau lòng hả?"

Trì Lẫm chỉnh lại đầu bị che kín, áo lông vũ quá to, nàng giãy giụa một hồi mới hít thở được chút không khí.

Trì Lẫm nói: "Ta không sợ lạnh."

Lâu Mịch: "Vậy cũng phải mặc vào."

Đến cổng khu dân cư, bảo an nói sẽ lái xe đưa các nàng về, Lâu Mịch nói:

"Không cần, cảm ơn ngài. Chúng ta đi bộ là được."

Trăng mờ bị tầng mây dày phủ lên, chỉ lộ ra chút ánh sáng lờ mờ, may mà đèn đường đủ sáng.

Trì Lẫm cố tình chậm lại bước chân, để Lâu Mịch đi phía trước mặt nàng.

Như vậy, nàng có thể an an tĩnh tĩnh mà ngắm nhìn bóng dáng của Lâu Mịch.

Lại nói tiếp, Lâu Mịch cùng Bệ Hạ chiều cao thực sự không khác biệt lắm.

Có lẽ vì chiều cao tương đương, bước chân của các nàng đều rất dài, tốc độ đi đường cũng rất nhanh.

Đi được nửa đường, Lâu Mịch bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Trì Lẫm đang nhìn chằm chằm vào mình.

Trì Lẫm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng bắt kịp đi sóng vai với nàng.

"Ngươi nhìn cái gì?" Lâu Mịch hỏi nàng.

"Nhìn ngươi, sao lại cao như vậy."

"Ừ, trời sinh ra cao như vậy."

Trì Lẫm nhìn ánh trăng thoắt ẩn thoắt hiện, thần thần bí bí rồi nói:

"Ngươi có bao giờ nghĩ, kiếp trước ngươi là người như thế nào không?"

Lâu Mịch cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời theo nàng:

"Kiếp trước? Chuyện này thật chưa từng nghĩ tới. Nhưng mà ta cảm thấy kiếp trước hai ta nhất định từng quen biết."

Trì Lẫm nghe lời này như bị trúng đòn, gấp không chờ nổi hỏi tiếp:

"Sao lại nói như vậy?"

"Không quen biết thì chắc phải là có thù. Không thù không oán, đời này ngươi tới lăn lộn ta làm gì."

Trì Lẫm: "......"

Lâu Mịch nói xong câu này, kéo cổ áo lên cao che gần nửa mặt, bước chân nhanh hơn hướng về nhà.

Lâu Mịch cũng không trì độn, càng không phải hoàn toàn vô cảm, thực ra mọi việc Trì Lẫm làm nàng đều xem ở trong mắt.

Vừa rồi khi Trì Lẫm nói ở sau lưng xem chiều cao của nàng, Lâu Mịch rất muốn hỏi nàng: Ngươi rốt cuộc tìm gì trên người ta?

Câu này đến bên miệng rồi, nhưng không thực sự nói ra.

Trì Lẫm đối với nàng chắc chắn có mục đích, muốn từ nàng lấy được điều gì đó, nhưng nàng nhất thời chưa thể hiểu ra.

Chỉ là mỗi lần cảm thấy hai người gần thêm một chút, lại bị nhẹ nhàng kéo ra khoảng cách, khiến trong lòng Lâu Mịch cũng không chịu nổi.

Đương nhiên, nàng biết Trì Lẫm càng không dễ chịu.

Trên người Trì Lẫm dường như có một thứ gì đó thúc ép nàng một cách gắt gao.

Thứ đó nhìn không thấy sờ không được, nhưng lại có thể đoạt mạng Trì Lẫm.

Lâu Mịch lúc quẹt mặt vào cửa thì nghĩ, có phải cảm giác của nàng đối với Trì Lẫm đã lệch hướng rồi không?

Bản chất hẳn là tình cảm tỷ muội, dù sao tuổi hai người cách biệt cũng không lớn.

Thời gian trước trường Trì Lẫm có đủ loại rối ren, Bành Tử Viện người giám hộ chính thức của nàng lại không có ở nhà, nên Lâu Mịch tạm thời đảm đương vai trò người lớn trong nhà, nên thật sự có cảm giác muốn bảo vệ Trì Lẫm.

Sau này dù là hô hấp nhân tạo, hay là sau khi uống rượu không cẩn thận chạm môi đối phương, đều không phải trong tình huống hai bên tỉnh táo mà thực hiện.

Nói ngắn gọn, đó gọi là ngoài ý muốn, không gọi là tình yêu.

Giữa nàng và Trì Lẫm làm sao có thể có tình yêu? Chẳng qua là từ mối quan hệ căng thẳng như địa ngục chuyển thành quan hệ bình thường, cảm giác thoải mái mang đến ảo giác thôi.

Các nàng nên là những người thân bình thường.

Vào nhà, Lâu Mịch trực tiếp đi thẳng về phía phòng ngủ của mình.

Trì Lẫm nhìn nàng sắp biến mất ở phía sau cửa, bỗng nhiên tiến lên, muốn chặn cửa lại: "Tỷ tỷ..."

Lâu Mịch hoàn toàn không nghĩ nàng sẽ làm như vậy, không kịp phản ứng, tay Trì Lẫm đã bị cánh cửa vừa vặn kẹp lại.

"Sao ngươi lại như thế này!" Lâu Mịch cẩn thận nâng tay nàng lên xem, đã đỏ ửng một vòng.

Lâu Mịch nhìn mà đau: "Ngươi nói xem, ngày thường không phải võ công cao cường lắm sao? Sao một cánh cửa cũng tránh không nổi?"

Trì Lẫm nói: "Ta không chú ý. Không sao, ta không cảm thấy đau."

"Đều đỏ rồi! Ngày mai chắc chắn tím, còn không đau à?"

Trì Lẫm cúi đầu lắc đầu.

Lâu Mịch nhìn nàng: "Ngươi có chuyện muốn nói với ta không?"

Trì Lẫm đích thực có chuyện muốn nói, nàng thậm chí muốn kể toàn bộ chuyện mình đến từ một thời không khác.

Chuyện đó không chỉ tra tấn Lâu Mịch, mà còn khiến chính nàng cực kỳ tra tấn.

Nàng muốn trực tiếp hỏi Lâu Mịch, có nhớ chuyện kiếp trước hay không.

Có nhớ Đại Nguyên hay không, có nhớ ở Đại Nguyên nàng còn có thê tử hay không.

Có còn nhớ những ngày tháng hai người sớm tối bên nhau hơn hai mươi năm xuân thu, có còn nhớ lời thề nơi hoàng tuyền bích lạc sẽ mãi mãi không chia lìa không.

Trì Lẫm vẫn luôn đè những việc này xuống đáy lòng, nếu có thể có phán định thống khoái, nàng sẽ không khó chịu như thế này.

Người trước mặt nàng đây, có thể là ái nhân của mình, cũng có khả năng không phải.

Nàng cảm thấy rất có khả năng là, hẳn là như vậy, nhưng không có bất kỳ chứng cứ gì.

Nàng một chút cũng không muốn khiến Lâu Mịch thương tâm, nhưng trong lúc vô tình, đã khiến người ta thương tâm.

"Lâu Mịch..."

Lâu Mịch: "Không cần nói nữa."

Trì Lẫm: "?"

Lâu Mịch lấy hộp thuốc ra, cúi đầu giúp nàng bôi lên tay:

"Không cần cố gắng nói mấy lời gì đó để an ủi ta. Ta biết ngươi có bí mật của ngươi, ai mà không có chút bí mật chứ. Ta là người trưởng thành, năng lực chịu áp lực rất mạnh, chuyện nhỏ như vậy có thể tự mình tiêu hóa được. Vừa nãy có hơi xúc động, phát tiết xong là ổn rồi. Thật sự không sao. Ngươi ấy, lo mà dẹp được tâm ma của mình rồi nói sau."

Lâu Mịch kẹp tóc dài sau tai, cẩn thận giúp Trì Lẫm bôi xong thuốc, ngẩng đầu chớp chớp mắt với nàng:

"Xem ngươi kìa, còn thảm hơn ta, tay cũng bị cửa kẹp rồi, thật là xui xẻo. Đừng cứ chỉ nghĩ cách dỗ dành ta, cũng phải nghĩ cho bản thân mình một chút chứ."

Rõ ràng là do chính mình do dự mà làm Lâu Mịch khổ sở, nàng lại nói lời hay ý đẹp.

Bệ Hạ cũng như vậy, dù tâm trạng như thế nào, điều đầu tiên nghĩ đến chính là làm Trì Lẫm vui vẻ.

Nàng không thể tưởng tượng lý do Lâu Mịch không phải Bệ Hạ.

Dù chứng cứ tâm lý cũng là chứng cứ.

Ai nói cảm giác không phải bằng chứng vững chắc?

Lâu Mịch là người gần giống Bệ Hạ nhất. Mà hiện giờ, khi chưa có bất kỳ bằng chứng xác thực nào thì Trì Lẫm chính là nhân chứng duy nhất.

Trong lòng hạ quyết tâm, Trì Lẫm đã thay đổi ý định, từ tìm chứng thực chuyển sang tìm kiếm phương pháp làm Lâu Mịch nhớ lại kiếp trước.

Nếu có thể khôi phục ký ức kiếp trước, không chỉ có thể một lần chứng minh Lâu Mịch chính là Bệ Hạ không sai, còn có thể tìm được con đường hữu hiệu cho việc phục quốc.

Đây là phương pháp nhanh nhất.

...

Trì Lẫm ngủ một giấc nặng nề, ngày hôm sau Bành Tử Viện đến gọi nàng dậy.

"Nha đầu tỉnh đi, mọi người đều đang chờ ngươi ăn đó."

Trì Lẫm tối qua quá muộn mới ngủ trên sofa trong phòng ngủ, giờ còn hơi mơ màng.

Bành Tử Viện gọi mấy lần nàng cũng chưa thể hoàn toàn tỉnh, nhìn nàng cuộn tròn trong chăn mềm mại thật sự quá đáng yêu, Bành Tử Viện nhịn không được nâng mặt nàng lên hôn rồi lại hôn.

"Bảo bảo thơm quá, đáng yêu quá đi mất —— ma ma yêu ngươi ——"

Trì Lẫm mở to mắt: "Mẫu thân đại nhân, ta tỉnh, ta tỉnh."

Lúc rửa mặt xong đi ra, thấy trên bàn ăn không chỉ có Lâu Mịch, còn có Lâm Tiểu Chí mặt mày rạng rỡ và Ngụy Chước Ngưng trông có hơi ngốc.

"Trì Lẫm." Ngụy Chước Ngưng kêu nàng ngồi bên cạnh mình.

Trì Lẫm ngồi xuống, nhìn nàng rồi nhìn Lâm Tiểu Chí, nói nhỏ:

"Các ngươi tối hôm qua không làm chuyện kỳ quái trên giường ta chứ."

Ngụy Chước Ngưng may mắn không uống sữa, nếu không chắc chắn sặc chết: "Ngươi điên à?!"

Ngồi đối diện Lâu Mịch chia đũa và thìa cho các nàng:

"Sáng sớm đã nói chuyện thầm kín rồi hả?"

Ngụy Chước Ngưng vội lập tức ngồi thẳng, hai tay đón lấy: "Cảm ơn Lâu tỷ tỷ!"

Lâu Mịch: "Ngoan."

Ngụy Chước Ngưng hạnh phúc đến muốn tan chảy: "Lâu tỷ tỷ cư nhiên khen ta ngoan, chết năm trăm lần cũng đáng."

Lâm Tiểu Chí: "Xấu hổ quá, tiểu hài tử nhà ta mới vừa thành niên, hồ ngôn loạn ngữ thôi, mọi người bỏ qua cho nàng."

Trì Lẫm: "Hả? Mới vừa thành niên? Chước Ngưng sinh nhật ngươi mấy ngày nữa?"

Ngụy Chước Ngưng không mặt mũi nói, Lâm Tiểu Chí thay nàng nói:

"Hôm qua ấy mà."

Lâu Mịch: "A, hôm qua ngươi sinh nhật? Sao không nói, chúng ta chỉ lo tổ chức party."

Ngụy Chước Ngưng: "Sinh nhật thôi mà, không quan trọng."

Lâm Tiểu Chí lườm nàng, sinh nhật 18 tuổi sao không quan trọng? Lại ở đây xem thường bản thân.

"Hơn nữa..." Ngụy Chước Ngưng tiếp tục nói, "Tiểu Chí đã giúp ta làm sinh nhật rồi, ta rất thỏa mãn."

Ồ, đổi cách xưng hô rồi, chữ "Lâm" cũng được bỏ luôn, trực tiếp gọi Tiểu Chí.

Lâm Tiểu Chí bình tĩnh uống một ngụm sữa, giấu nụ cười sau ly sữa.

Ngụy Chước Ngưng trộm liếc nàng một cái, thấy nàng đang cười, trong lòng cũng theo đó ngọt ngào lên.

Lâu Mịch nhìn thấy chi tiết nhỏ giữa đôi tiểu tình lữ này, ghen ghét đến mức không chịu được.

Nghĩ đến Trì Lẫm tối hôm qua hỏi nàng có bao giờ nghĩ kiếp trước mình là người như thế nào.

Kiếp trước là người thế nào nàng không biết, nhưng đời này là chanh tinh thì chắc chắn không sai rồi.