"Ngươi vì sao lại gửi cho ta hai câu thơ đó?"
"Ăn kem ốc quế xong, ta sẽ nói cho ngươi."
Trì Lẫm nhìn que kem ốc quế nhỏ xíu, một ngụm ăn hết luôn.
"Bây giờ ngươi có thể nói rồi đấy."
"Ai da, Tiểu Trì Lẫm hung dữ quá, chẳng có tí không khí hẹn hò nào."
Mặc dù Trì Lẫm đã làm theo lời Đàm Lạc, nhưng nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi mà Trì Lẫm muốn biết.
"Ta vốn dĩ cũng chưa nói muốn hẹn hò với ngươi."
Đàm Lạc vẫy vẫy điện thoại: "Thật sự sao, ta đã mua vé phim sẵn rồi. Ngươi thật sự không cần đi sao? Biết đâu xem xong phim, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Trì Lẫm thấy rõ Đàm Lạc sẽ không dễ dàng nói ra điều mình muốn biết, cũng không cần thiết phải đối đầu cứng rắn với nàng.
Dù sao cũng chỉ là xem phim thôi, cũng không khác gì ở nhà xem TV cả.
Nếu xem xong phim mà nàng có thể nói thì tự nhiên là tốt. Còn nếu không nói, Trì Lẫm cũng có cách riêng để bắt nàng phải nói.
Trì Lẫm tạm thời đồng ý.
Đàm Lạc vui vẻ hừng hừng vừa đi vừa ngân nga về phía rạp chiếu phim, Trì Lẫm đi phía sau nàng rất chậm rãi.
"Các nàng đi xem phim thật kìa?" Ngụy Chước Ngưng nhìn thấy cảnh này, quả thực hoài nghi nhân sinh, "Làm sao lại thế chứ!"
Lâm Tiểu Chí: "Ta cảm thấy Trì Lẫm cũng không thật sự tình nguyện. Nếu thật là hẹn hò thì sao lại mỗi người một bên như vậy. Đi thôi, chúng ta tiếp tục theo dõi."
Đàm Lạc mua cả đống bắp rang và đồ uống, gần như cầm không xuể, quay sang Trì Lẫm xin giúp đỡ.
Trì Lẫm để hai tay trong túi, không có ý định giúp nàng.
"Trước sau như một, lạnh nhạt ghê." Đàm Lạc đành phải tự mình ôm lấy tất cả.
Lâm Tiểu Chí mua hai chiếc mũ để dễ bề ngụy trang, lại mua vé suất chiếu gần nhất cùng khung giờ, chắc chắn có thể vào cùng bọn họ.
Khi kiểm vé, Đàm Lạc gọi Trì Lẫm một tiếng rồi tự mình đi trước.
Lâm Tiểu Chí và Ngụy Chước Ngưng cúi đầu, lén lút đi theo phía sau Đàm Lạc.
Bộ phim là một tác phẩm tình yêu có phần lỗi thời, người xem không nhiều, Lâm Tiểu Chí và Ngụy Chước Ngưng dễ dàng trà trộn vào, ngồi chếch sau Đàm Lạc.
Trì Lẫm mãi đến phút cuối cùng mới vào, ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Đàm Lạc ôm đống bắp rang và đồ uống, chủ động ngồi xuống cạnh Trì Lẫm.
Rạp chiếu phim tắt đèn, Lâm Tiểu Chí và Ngụy Chước Ngưng chỉ có thể nhìn thấy đầu của hai người.
Đàm Lạc đặc biệt không yên phận, lúc nào cũng nghiêng về phía Trì Lẫm.
Ngụy Chước Ngưng: "Ta nên mang súng bắn tỉa đến!"
Lâm Tiểu Chí vỗ vỗ chân nàng: "Ngươi bình tĩnh một chút. Trì Lẫm không ngồi cùng với nàng, chứng minh suy nghĩ của ta đúng rồi. Đàm Lạc này rất xảo quyệt, chắc chắn dùng cách gì đó để tính kế Trì Lẫm."
Ngụy Chước Ngưng thề: "Đàm Lạc dám động đến một sợi lông của Trì Lẫm thử xem!"
Trì Lẫm bình tĩnh chăm chú nhìn màn hình phim, Đàm Lạc thấy nàng lạnh như khối băng, cũng không còn hứng thú gì, liền tự mình ăn bắp rang.
"Hai câu thơ kia, là thơ ta thích đó." Giọng nói của Đàm Lạc hòa lẫn trong lời thoại của nhân vật phim, khiến Trì Lẫm nghe rất vất vả, nhưng nàng không thể không tập trung để nghe.
"'Sơn chẩm nị, cẩm khâm hàn, giác đáo đồng hồ thủy tận.' Ngươi có phải vì câu thơ này mới đồng ý gặp ta không?"
Trì Lẫm không mở miệng, nhưng sự im lặng đã trả lời rồi.
"Kim tước sai, phấn hồng diện, hoa tạm thời tương kiến.
Tri ngã ý, cảm quân liên, thử tình tu vấn thiên.
Hương tác tuệ, lạp thành lệ, hoàn tự lưỡng nhân tâm ý.
Sơn chẩm nị, cẩm khâm hàn, giác đáo đồng hồ thủy tận."
Bài thơ này là lần đầu Trì Lẫm viễn chinh, Bệ Hạ sai người ngàn dặm gửi đến bức thư tình.
Khi nhận được bài thơ do Bệ Hạ chép tay này, Trì Lẫm đang bị cảm lạnh nặng hành hạ, nhưng chiến sự cấp bách, nàng không có thời gian nghỉ ngơi.
Liên tục hai đêm không ngủ, đến khi nhận được tin Bệ Hạ gửi tới, từng câu thơ đều chất chứa nỗi niềm tưởng nhớ của Bệ Hạ.
Hai câu thơ ấy như mang Trì Lẫm trở về Thượng Kinh, trở lại hoa viên nơi các nàng từng kề vai sát cánh ngày ngày đêm đêm.
Cũng phảng phất tận mắt nhìn thấy sự cô đơn tịch mịch của Bệ Hạ.
Mỗi khi nghĩ đến bài thơ ấy, Trì Lẫm lại cảm thấy đau xót thấu tim.
Bài thơ này đối với nàng và Bệ Hạ mà nói, phi thường trọng yếu.
Đàm Lạc dùng câu cuối cùng trong bài thơ làm lời nhắn khi gửi yêu cầu kết bạn, nếu người khác thấy, chỉ cho là nàng còn chưa khỏi bệnh "trung nhị".
Nhưng đối với Trì Lẫm mà nói, tương đương như đâm vào tử huyệt.
Tại sao Đàm Lạc lại biết bài thơ này của nàng?
Đàm Lạc không thể nào biết được bí mật giữa nàng và Bệ Hạ.
Trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Trì Lẫm đến là để làm rõ mọi chuyện, nhưng nàng thật sự không thích con người Đàm Lạc, bản năng khiến nàng muốn giữ khoảng cách với người này.
"Nếu cảm thấy cùng ta có linh tê, tại sao còn muốn trốn xa ta như vậy?" Đàm Lạc bỗng nhiên lại gần, "Ngại ngùng à, Tiểu Trì Lẫm?"
Ngụy Chước Ngưng: "Cái quái gì?!"
Trì Lẫm lập tức nghiêng đầu đi, né hẳn về phía đối diện với Đàm Lạc.
Đàm Lạc cũng không giận, đổi chủ đề khác:
"Không uống Coca đúng không, vậy có muốn thử trà ta tự pha không?" Đàm Lạc lôi từ trong ba lô ra một cái bình giữ nhiệt, vặn nắp đưa cho Trì Lẫm,
"Ngươi ngửi xem, đây là hương vị quen thuộc của ngươi."
Trì Lẫm ngửi thấy mùi phó tuyển tử.
"Trời ơi, cái mùi gì vậy, khó ngửi chết đi được." Mấy hàng ghế sau, Ngụy Chước Ngưng không nhịn được bịt mũi.
Trì Lẫm nhìn Đàm Lạc với vẻ mặt phức tạp:
"Đây là?"
"Lần trước ở thư viện uống một lần trà túi lọc do ngươi tự tay làm, ta nhớ mãi không quên. Muốn hỏi công thức của ngươi nhưng tiếc là ngươi không thèm trả lời, ta đành phải tự mình nghiên cứu."
"Ngươi làm sao pha được trà này?"
"Này ngươi biết rõ hơn ta, sao còn hỏi ta? Quan trọng nhất chẳng phải là phó tuyển tử sao?" Đàm Lạc nói,
"Hạt phó tuyển tử này khó tìm quá đi, ta gần như đã chạy khắp tất cả cửa hàng dược liệu, ngửi đến nỗi mũi muốn dị ứng mới tìm ra được. May là nó có mùi đặc biệt, làm ta nhớ rất rõ. Giống như ngươi vậy, Tiểu Trì Lẫm."
Trì Lẫm: "?"
"Tuy rằng ta bị vất vả một trận, nhưng cuối cùng vẫn tìm được, đúng không?"
Trì Lẫm bị nàng làm cho da đầu tê rần, vẫn đúng là cái kiểu học tỷ dầu mỡ kia.
Nhưng nàng lại đi nghiêm túc tìm kiếm phó tuyển tử, thật ngoài dự liệu.
Cứ muốn nói gì đó, Trì Lẫm bỗng cảm thấy, Đàm Lạc có vài phần tùy tiện giống với Bệ Hạ.
Nhưng nàng thật sự không muốn liên hệ Bệ Hạ với Đàm Lạc.
Đàm Lạc: "Uống thử xem? Xem trà của ta pha có gì khác với của ngươi không."
Trì Lẫm: "Không cần cảm ơn, ta không khát."
Nàng vốn cũng như người bình thường, chịu không nổi mùi phó tuyển tử.
"Thế ta phải một mình thưởng thức thôi."
"Xin mời."
Trì Lẫm liếc thấy Đàm Lạc thật sự cầm bình lên tu ừng ực, uống xong còn liếm môi như chưa đã thèm.
......
Một suất phim kết thúc, diễn cái gì Trì Lẫm hoàn toàn không biết, sau khi ra ngoài, Đàm Lạc cứ quấn lấy nàng nói mãi về nữ chính phim đẹp cỡ nào, dáng người ra sao.
Trì Lẫm chẳng có chút hứng thú nào để nói chuyện.
Theo lý mà nói, nàng hẳn phải có rất nhiều điều muốn hỏi Đàm Lạc, dù sao thì đối phương đột nhiên tung ra một manh mối vô cùng quan trọng, chẳng phải chính là thứ "liên hệ" mà Trì Lẫm vẫn luôn tìm kiếm sao?
Đây thậm chí là bằng chứng trực tiếp nhất mà Trì Lẫm có được kể từ khi đến thời đại này.
Nàng tin rằng thế gian có trùng hợp, nhưng khi trùng hợp thực sự xuất hiện, "hoài nghi" sẽ là cảm xúc đầu tiên xuất hiện.
Thực ra đổi góc độ nghĩ, có lẽ chỉ vì nàng không thích con người Đàm Lạc này.
Hôm nay nếu là Lâu Mịch bỗng nhiên đọc bài thơ này cho nàng, nàng không chừng lập tức dập đầu gọi là Bệ Hạ.
Nghĩ đến đây, Trì Lẫm nhẹ nhàng cười.
Đàm Lạc thấy nàng cười, tưởng lầm mình vừa nói đến điểm Trì Lẫm cảm thấy thú vị, thừa thắng xông lên nói:
"Chúng ta có thể kiếp trước đã là một đôi."
Trì Lẫm cảnh giác nhìn nàng: "Nói bậy gì......"
"Không thì sao lại khéo léo vậy? Ngươi họ Trì ta họ Đàm, chẳng phải trời sinh một cặp là gì."
(*)Trì (池): là "ao"; Đàm (潭): là "đầm sâu"
Trì Lẫm: "............"
Bây giờ đổi họ còn kịp không?
Đàm Lạc nói chút nữa muốn đi ăn cơm, Trì Lẫm đáp mình ăn rồi mới ra ngoài, giờ không muốn ăn nữa.
"Không có việc gì khác thì ta về trước."
Đàm Lạc cũng không mạnh mẽ giữ nàng, "Ừ" một tiếng nói: "Thế ta đưa ngươi về."
"Không cần, ta lái xe đến."
"Vậy ngươi đưa ta một đoạn?"
Trì Lẫm: "Không tiện."
Đàm Lạc vuốt cằm, dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn nàng: "Thế ra ngươi vì bài thơ kia mới ra gặp ta, bản chất vẫn là ghét ta như vậy. Để ta đoán xem, bài thơ kia rốt cuộc có gì hấp dẫn?"
Trì Lẫm: "Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta chỉ muốn làm rõ một số chuyện thôi."
Đàm Lạc bước lên muốn vỗ vỗ vai nàng, để nàng thư giãn, không cần căng thẳng như vậy.
Nàng vừa mới giơ tay lên, Trì Lẫm lập tức đảo tay bắt lấy.
Cổ tay Đàm Lạc đau nhức, ngạc nhiên hoảng hốt, muốn rút tay về nhưng không thể được.
Đàm Lạc sức lực đương nhiên không thể so với Trì Lẫm, nhưng bản thân nàng cũng không yếu.
Bỗng nhiên xảy ra lôi kéo qua lại, trực tiếp làm áo của Đàm Lạc bung nút.
"Ai?" Đàm Lạc cúi đầu nhìn, rụng mất hai cái nút, lộ ra một mảnh tuyết trắng trên ngực.
Trì Lẫm không định nhìn thứ không nên xem, đang định tránh mắt thì bỗng nhiên phát hiện, trên ngực trái của Đàm Lạc có một vết bớt.
Quần áo không chỉnh tề, Đàm Lạc cũng không che đậy, tiếp tục duy trì nụ cười thương hiệu:
"Tiểu Trì Lẫm đúng là sắc thật, không hợp một câu liền muốn lột đồ người ta."
Trì Lẫm không ý thức được năm ngón tay mình đang siết chặt, nụ cười của Đàm Lạc cuối cùng cũng có điểm không chịu nổi:
"Tiểu Trì Lẫm... Ngươi sức lực thật sự hơi bị lớn rồi đấy. Nếu làm gãy tay ta, sau này chúng ta có khi không còn hạnh phúc nổi nữa đâu."
Trì Lẫm hoàn toàn có thể đoán được lúc này sắc mặt mình có bao nhiêu khó coi:
"Tại sao ngươi lại có vết bớt ở chỗ này?"
Đàm Lạc cúi đầu nhìn thoáng qua:
"Chuyện này hỏi ta vô ích, phải hỏi mẹ ta."
"Từ nhỏ đã có?"
"...... Sau này mới có, cái đó không gọi là bớt, gọi là hình xăm." Đàm Lạc chỉnh lại quần áo, cầu xin nói,
"Tay thật sự sắp gãy rồi, tha mạng đi."
Trì Lẫm lúc này mới bừng tỉnh, nhớ tới Bệ Hạ mỗi lần chọc giận nàng xong đều làm bộ đáng thương xin khoan dung, bàn tay kia giống như bị kim đâm, nàng lập tức buông Đàm Lạc ra.
Đàm Lạc xoa cổ tay đau, lặng lẽ lùi xa Trì Lẫm nửa bước:
"Ta vừa rồi thật không có ý định chiếm tiện nghi của ngươi, chỉ muốn vỗ vai an ủi một chút thôi. Ai da, một mảnh hảo tâm chẳng ai thấu hiểu, suýt nữa còn mất nguyên bàn tay."
Khi Đàm Lạc nói chuyện liên tục thoáng hiện bóng dáng Bệ Hạ, Trì Lẫm không nhìn nàng nữa, quay đầu bỏ đi.
"Ê, Tiểu Trì Lẫm!" Đàm Lạc hướng bóng dáng nàng gọi một câu, nàng không dừng bước chân.
"Lần sau lại hẹn nhé." Đàm Lạc tiếp tục hoạt động cổ tay, vui vẻ nói thêm một câu với không khí.
.
Ngụy Chước Ngưng ngồi phịch xuống chiếc ghế dài trong trung tâm thương mại, hai chân duỗi thẳng tắp, mắt trợn trắng dã như thây ma.
"Ngươi nói xem, Lâu tỷ tỷ biết chuyện này chưa?"
Lâm Tiểu Chí tựa vào vai nàng nhâm nhi ly nước:
"Ta đâu phải thần tiên, làm sao biết được trong đầu Lâu tỷ tỷ của ngươi đang nghĩ gì."
Ngụy Chước Ngưng như bị sét đánh, hoàn toàn không thể tiêu hóa nổi việc Trì Lẫm và Đàm Lạc gặp mặt.
Dù Lâm Tiểu Chí trả lời thế nào, nàng vẫn lầm bầm không ngừng:
"Tuy không nghe được các nàng nói gì, nhưng Trì Lẫm rõ ràng là không muốn đi. Học tỷ dùng cách gì mà vừa đe dọa vừa dụ dỗ được Trì Lẫm vậy?"
Lâm Tiểu Chí: "Ta đã nói với ngươi rồi, Đàm Lạc người đó thật sự rất đáng sợ. Nàng làm ra những chuyện đê tiện gì cũng không có gì lạ."
Ngụy Chước Ngưng lật điện thoại xem, xác định ngày giờ xong càng thêm u sầu:
"Sắp tới World Cup mùa đông rồi, trận đầu tiên của Cửu Thiên là ba ngày nữa. Hy vọng chuyện này đừng để Lâu tỷ tỷ biết, ngàn vạn đừng ảnh hưởng đến phong độ của nàng."
.
Ngồi vào trong xe, khi thiết lập điểm đến là "nhà", Trì Lẫm mới phát hiện giọng nói của mình còn chưa hồi phục lại như cũ.
Xe từ từ rời khỏi bãi đậu, chạy ra mặt đất, ánh mặt trời rọi vào cơ thể vốn lạnh lẽo từ sáng sớm của nàng, khiến máu toàn thân mới dần bắt đầu lưu thông trở lại.
Nàng đã tìm kiếm trên người Lâu Mịch rất lâu, tốn hết tâm sức để xác minh rất lâu, nhưng không tìm được bằng chứng gì cả, bất ngờ lại xuất hiện trên một người hoàn toàn ngoài dự đoán.
Bệ Hạ ở ngực trái, Đàm Lạc ở ngực phải, vị trí không hoàn toàn trùng khớp. Vết bớt của Đàm Lạc cũng có màu xám nhạt, khác với màu hồng phấn của Bệ Hạ, nhưng hình dạng rất gần giống.
Tuy nhiên vết bớt của Trì Lẫm với nguyên chủ vẫn có khác biệt.
Trì Lẫm nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình phản chiếu trên cửa kính xe.
Từ trước đến nay, Lâu Mịch luôn là mục tiêu quan trọng nhất của nàng.
Dù không có bằng chứng quyết định, đôi lúc nàng thậm chí đã mặc nhiên cho rằng Lâu Mịch chính là Bệ Hạ.
Cảm giác đó như thể nàng đang lênh đênh giữa biển rộng, vất vả lắm mới xác định được phương hướng, rồi dốc hết sức bơi về nơi có hy vọng sống sót. Vừa trông thấy đại lục phía trước, tưởng chừng được cứu rồi, thì lại có người nói với nàng:
Phương hướng ngươi đi từ trước đến nay đều sai rồi, đại lục trước mắt không phải vùng đất mơ ước của ngươi.
Nửa đời Trì Lẫm đã từng đưa ra vô số quyết định trọng đại, nhưng giờ phút này, nàng lại đứng ở ngã ba đường.
Nàng chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe thấp xuống một chút, môi trường quá ấm áp thoải mái không có lợi cho việc tự vấn.
Hơn nữa, nàng vốn không sợ lạnh.
.
Lâu Mịch một mình ở nhà cũng không yên, liền đến câu lạc bộ.
World Cup mùa đông sắp khai chiến, vốn dĩ Trác Cảnh Lam muốn cho Lâu Mịch nghỉ ngơi tốt một ngày rồi mới chuẩn bị chiến đấu.
Không ngờ Lâu Mịch không chịu ngồi yên, buổi chiều liền chạy đến câu lạc bộ.
Ngoài việc một mình ở nhà thấy hơi chán, kỳ thật nàng vẫn có chút không yên tâm về huấn luyện sinh mới vừa tuyển chọn kia.
Huấn luyện sinh tên Slay, tân vương của năm ngoái.
Tên hắn nghe rất khí phách, lối đánh cũng hung mãnh, bản thân lại trông có vẻ ngốc ngốc, đeo kính, hơi mập một chút, vừa lên trận là mặt đỏ rực như sắp bốc cháy.
Slay rất mạnh khi đấu 1v1, nhưng phong cách đánh lại hơi không ăn nhập với lối đánh tổng thể của chiến đội Cửu Thiên.
Khoảng thời gian này Lâu Mịch cùng chiến đội vẫn luôn tiến hành huấn luyện chiến thuật cường hóa cho hắn, Slay dần dần bắt đầu thích ứng, độ phối hợp cũng ngày càng tốt hơn.
Hôm nay Lâu Mịch đến câu lạc bộ, vừa lúc thấy Slay từ phòng tắm bước ra, mặc chiếc quần short lỏng lẻo, đầu tóc còn ướt sũng dựng hết cả lên.
Không ngờ Lâu Mịch sẽ đến, Slay mặc quá tùy tiện, co ro chào hỏi Lâu Mịch:
"Ồ, Mịch tỷ chào, sao ngài lại đến!"
Lâu Mịch bình tĩnh chuyển mắt đi chỗ khác, hỏi hắn: "Ngươi không về nhà sao?"
"Ừm, tối qua ngủ quá muộn, ta liền ngủ luôn ở đây."
Đang nói chuyện, Hỗ Hỗ ngáp ngái ngủ từ phòng nghỉ bước ra, thấy Lâu Mịch cũng rất ngạc nhiên.
"Hả? Mịch tỷ đến?" Tạ Bất Ngư và Phù Đồ song song từ trên lầu xuống, hai nàng nhìn qua cơ bản là không ngủ.
"Ngươi đến làm gì vậy." Tạ Bất Ngư nói, "Không phải bảo ngươi ở nhà nghỉ ngơi tốt sao?"
Lâu Mịch: "Ta thấy ra rồi, bảo ta một mình nghỉ ngơi, hóa ra các ngươi đều tăng ca huấn luyện thêm?"
Phù Đồ nói: "Chúng ta còn trẻ có sức, thức khuya mấy đêm không sao. Ngài là lão nhân gia, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều vào."
Lâu Mịch túm cổ nàng, véo đến nàng kêu la thảm thiết, quay sang Tạ Bất Ngư giơ tay cầu cứu:
"Ngươi không định cứu ta sao!"
Lâu Mịch: "Nàng sao phải cứu ngươi?"
Tạ Bất Ngư cũng chìa tay viện trợ: "Mịch tỷ, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với ngốc tử này."
Phù Đồ: "Ngươi mới ngốc."
Phản công của Phù Đồ thực ra chẳng có bao nhiêu lực, nói là phản công, chi bằng nói là làm nũng.
Lâu Mịch: "...... Đợi đã, mới bao lâu không gặp, hai ngươi công khai ve vãn đánh yêu là chuyện gì đây?"
Phù Đồ vùng vẫy thoát khỏi, lập tức chạy khỏi tay nàng, rất tự nhiên chạy về phía sau Tạ Bất Ngư.
Tạ Bất Ngư còn cố giải thích: "Mịch tỷ, ngươi đừng nghĩ lung tung. Đừng vì mình đang xuân sắc rực rỡ mà nhìn ai cũng thấy ái muội."
Lâu Mịch: "??"
Ai xuân sắc rực rỡ? Ta chẳng phải một mình cô đơn quá đau khổ mới chạy đến câu lạc bộ sao?
Hơn nữa các ngươi dính nhau như sam, còn trách người ta đa tâm?
Hỗ Hỗ thì đang nhắn tin WeChat với bạn gái, Slay thì đang gọi video với bạn gái. Lâu Mịch nhìn một vòng, phát hiện ra giờ phút này, cũng như trong khoảng thời gian khá dài về sau, nàng rất có khả năng tiếp tục duy trì danh hiệu quán quân "solo từ trong trứng" ở ENIAC.
Vì mọi người đều có mặt, nên xem băng ghi hình đối thủ thì xem, mô phỏng chiến thuật theo từng đối thủ đánh tới tận khuya, đến khi Trác Cảnh Lam đến đuổi người bọn họ mới tan.
Lâu Mịch mang theo cảm giác mệt mỏi về đến nhà, Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện đều ở phòng khách xem TV, không thấy Trì Lẫm đâu.
"Trì Lẫm đâu?" Nàng hỏi Bành Tử Viện.
"Tiểu Lẫm ngủ rồi." Bành Tử Viện nói, "Nàng hôm nay giống như có chút mệt, ăn cơm xong liền vào phòng nghỉ."
"Ờ......" Lâu Mịch thở dài yếu ớt, cũng đi tắm rửa, ngủ sớm.
Những ngày sau đó, Lâu Mịch đều bận rộn chuyện chiến sự, gần như ở lì tại câu lạc bộ.
Nàng có nhắn WeChat cho Trì Lẫm, Trì Lẫm cũng có hồi đáp, nhưng tới tới lui lui cũng chỉ là mấy chuyện hỏi han ăn cơm ngủ nghỉ linh tinh.
Lâu Mịch chưa từng yêu đương, nhưng EQ cơ bản vẫn còn online.
Rất rõ ràng, từ cái ngày Trì Lẫm không hiểu vì sao vội vã rời khỏi, cảm giác thân mật ấm dần giữa hai người họ từ trước đến nay, nàng bỗng nhiên bị đóng băng ở một điểm nào đó.
Trác Cảnh Lam vẫn luôn để ý đến cảm xúc của các đội viên, đối với trạng thái của Lâu Mịch thì càng mẫn cảm hơn cả.
Tìm một thời gian nghỉ trưa, khi chỉ có hai nàng, Trác Cảnh Lam hỏi nàng:
"Lâu tổng, ngươi có việc gì không?"
"Có chuyện gì?"
"Cảm giác trạng thái của ngươi không ổn lắm, buổi sáng lúc luyện tập còn mắc lỗi."
"Đó không phải lỗi, là ta cố ý để quái lọt, như vậy Phù Đồ mở chiêu lớn vừa vặn có thể giết cả đám, không bị lãng phí."
"Đừng lấy mấy lời đó ngụy biện, ta nói ngươi cũng chẳng phải lần đầu, nhưng ngày mai là trận chiến đầu World Cup. Toàn thế giới đều đang nhìn chúng ta, nhìn ngươi. Ta không phải muốn tạo áp lực cho ngươi, thật sự cũng không muốn tạo áp lực, chỉ là... Trước đây ta từng muốn ngươi giải nghệ, ngươi cắn răng chịu đựng biết bao nhiêu áp lực để kiên trì đến bây giờ là vì cái gì? Chẳng phải là vì tích điểm World Cup mùa đông này, chẳng phải là vì mùa giải cuối cùng vào sang năm sao? Nếu ngay trận đầu của World Cup mà bị đào thải, thì mọi nỗ lực đều thành công cốc. Esports cạnh tranh, không thắng thì thua, sự tàn khốc này ngươi hẳn là hiểu rõ hơn ai hết."
Lâu Mịch gật gật đầu: "Ta hiểu."
Trác Cảnh Lam thấy nàng dường như không muốn nói nhiều, cũng im lặng, để nàng tự điều chỉnh cảm xúc.
Buổi chiều trạng thái của Lâu Mịch có cải thiện, Trác Cảnh Lam mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau, mọi người trong câu lạc bộ đều đã dậy, cùng nhau ngồi quanh bàn ăn sáng.
Để thư giãn tinh thần, mọi người vừa ăn vừa cười nói tán gẫu chuyện linh tinh.
Điện thoại của Lâu Mịch rung liên tục, gia đình bạn bè chúc mừng không ngừng, mở Weibo, bài đăng mới nhất vẫn là ảnh chụp chung của nàng và Trì Lẫm, bên dưới toàn là fan cổ vũ.
"Lâu tỷ tỷ! Chiến thắng nhé!"
"Cửu Thiên số một thiên hạ!"
"Lâu tỷ tỷ đừng có áp lực, phát huy trình độ của mình là được."
"Ngàn vạn đừng bị chuyện khác ảnh hưởng, thi đấu tốt nhé!"
"Ở trên đừng có nói những cái đó được không?"
Lâu Mịch vốn định lướt nhanh qua các bình luận, bỗng dưng dừng lại, lại cuộn trở lên.
Chuyện khác?
Chuyện gì?
Lâu Mịch bấm vào bình luận nói "đừng để chuyện khác ảnh hưởng", thấy trang chủ của nàng toàn là những lời chửi mắng, mục tiêu chính là Trì Lẫm.
"CP Tuyết Đồ Ăn có thể tan, giận đến no rồi."
"LM chúng ta đối với nàng tốt thế nào chứ, nàng bị bắt nạt ở trường thì đi tận nơi giúp nàng đòi lại công bằng, còn công khai chứng thực trên Weibo. Làm tổn thương bao nhiêu fan, mất bao nhiêu fan, chịu bao nhiêu chỉ trích? Mẹ nó mắt ta sắp khóc mù rồi đây! Nhưng chỉ cần LM cam tâm tình nguyện, thì chúng ta không nói gì nữa. Chỉ cần CL đối xử tốt với LM, chúng ta chấp nhận. Thế mà CL làm gì? Một con bạch nhãn lang thứ thiệt. Nhân lúc LM đang chuẩn bị World Cup lại đi hẹn hò với người khác? Ta chỉ hỏi một câu, CL còn có lương tâm không?"
Lâu Mịch đương nhiên biết CL chính là viết tắt của Trì Lẫm, chỉ là......
Trì Lẫm hẹn hò với người khác?
Lâu Mịch lập tức cuộn xuống, cuộn hàng chục bình luận chửi mắng, thấy một bài chuyển tiếp.
Bài chuyển tiếp chính là một account marketing đăng bốn bức ảnh, trong ảnh chính là Trì Lẫm.
Trì Lẫm cùng một nữ nhân khác sóng vai ngồi trên ghế dài ở công viên, người kia còn vòng tay ra sau lưng nàng, đặt lên tựa ghế, giống như đang ôm vai Trì Lẫm từ phía sau.
Không chỉ có một bộ ảnh này, còn có các ảnh chụp ở trung tâm thương mại và công viên giải trí.
Mấy ngày nay Trì Lẫm chính là ở bên cạnh người này, bằng chứng tin đồn và lời chửi mắng bay khắp nơi.
"Mịch tỷ?" Hỗ Hỗ gọi nàng nửa ngày, nàng vẫn không phản ứng.
"Mịch tỷ?!" Tạ Bất Ngư nâng giọng, Lâu Mịch mới ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Đi thôi." Tạ Bất Ngư đã thay xong đồng phục thi đấu, sắp sửa phải lên xe đến toà nhà phát sóng trực tiếp.
Mọi người đều ăn xong đi hết rồi, chỉ còn Lâu Mịch ngồi đó.
"Ừm, các ngươi lên xe trước, ta đi thay đồ." Lâu Mịch bỏ điện thoại vào túi, đi vào phòng thay đồ.