Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 70



"Ý ngươi là, Đàm Lạc lấy việc riêng của Ngụy Chước Ngưng làm mồi nhử, thường xuyên hẹn ngươi ra ngoài?"

"Đúng là kịch bản như vậy. Trách ta lúc đó chỉ một lòng hướng về Chước Ngưng, không suy nghĩ quá nhiều, dù sao khi đó quan hệ giữa ta và nàng cũng chỉ là vừa mới quen biết trên mạng."

Lần đầu tiên Lâm Tiểu Chí và Đàm Lạc gặp mặt ngoài đời thực, hẹn nhau tại một quán cà phê mạng.

Khi Lâm Tiểu Chí đến, Đàm Lạc đã rất chu đáo giúp nàng gọi sẵn bánh mật ong và chocolate nóng, đều là những thứ Lâm Tiểu Chí thích ăn.

"Lạnh không? Uống chút chocolate nóng cho ấm." Đàm Lạc treo áo khoác ở phía sau, bộ quần áo trắng với tay áo vấn lên một đoạn, lộ ra đôi cánh tay trắng ngần tinh tế. Trên cổ tay đeo một chiếc vòng cao cấp, càng làm nổi bật làn da trắng nõn và đường nét thanh tú của nàng.

Ấn tượng đầu tiên của Lâm Tiểu Chí về Đàm Lạc thực sự không tệ, giống như một vị tỷ tỷ vừa dịu dàng săn sóc vừa cao nhã.

Lâm Tiểu Chí suýt chút nữa đã đeo cùng một kiểu vòng tay với nàng vì tháng trước sinh nhật nàng, mẹ vừa tặng nàng một cái y hệt.

May mắn thay không đeo, nếu không sẽ xấu hổ chết mất.

Suốt cả buổi Lâm Tiểu Chí đều nghiêm túc nghe Đàm Lạc kể về những chuyện trong nhà của Ngụy Chước Ngưng, thậm chí còn được nàng cho xem một tấm ảnh thời thơ ấu của Ngụy Chước Ngưng.

"Cũng quá đáng yêu rồi..."

Lâm Tiểu Chí nhìn vào ảnh trong điện thoại của Đàm Lạc.

Ngụy Chước Ngưng khi đó trông chỉ khoảng bảy tám tuổi, đang chụp cùng mẹ nàng và vài nhân viên tạp vụ trong nhà máy.

Nàng mặc một chiếc quần yếm màu vàng nhạt, mái tóc không khác gì hiện tại lắm, dài tới vai.

Trên đầu đội một chiếc mũ beret nhỏ màu tím nhạt, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt to đen láy như chấm sơn, không hiểu sao lại nhíu mày, vẻ mặt giả hung giống như đúc dáng vẻ hiện tại.

Đây chính là phiên bản mini của Ngụy Chước Ngưng!

Dễ thương muốn ôm vào lòng mà cắn một trăm lần!

Nội tâm Lâm Tiểu Chí toàn đào hoa bay khắp nơi không thể kiềm chế, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi Đàm Lạc có thể gửi tấm ảnh này cho nàng không.

"Không thành vấn đề." Đàm Lạc cười đến cong cả mắt như trăng non, "Thấy ngươi thích như vậy, lần sau gặp lại biết đâu ta có thể mang cho ngươi nhiều ảnh hơn nữa."

Lâm Tiểu Chí cứ thế gặp nàng lần thứ hai, lần thứ ba...

Tất nhiên không phải lần nào cũng có ảnh mới, nhưng Đàm Lạc trước giờ chưa từng để Lâm Tiểu Chí thất vọng.

Khi không có ảnh hoặc video, nàng cũng có thể thu thập được một số câu chuyện thú vị về Ngụy Chước Ngưng từ nhỏ đến lớn.

Bản thân Đàm Lạc rất biết cách nói chuyện, đặc biệt giỏi kể chuyện xưa, dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt từ miệng nàng nói ra, cũng có thể làm người nghe thấy thú vị.

Mỗi câu chuyện nhỏ như vậy đều đâm vào tim Lâm Tiểu Chí, khiến nàng thao thức, muốn Đàm Lạc kể thêm nhiều hơn nữa.

Đàm Lạc bị nàng thúc ép đến nỗi cười khổ: "Ta chỉ muốn kể nhiều chuyện vui cho ngươi nghe thôi, nhưng ta biết được có nhiêu đây, lại không thể bịa đặt lung tung để kể cho ngươi nghe. Ngươi đừng có vội, ta sẽ tiếp tục giúp ngươi hỏi thăm."

Lúc ấy Đàm Lạc nhìn chính là thiên sứ, bộ dạng toàn tâm toàn ý vì Lâm Tiểu Chí mà suy xét, khiến Lâm Tiểu Chí có chút ngượng ngùng:

"Có phiền toái ngươi quá không?"

"Làm sao lại phiền, ngươi còn khách sáo với ta cái gì."

Thấy Lâm Tiểu Chí không nói gì, Đàm Lạc bổ sung thêm một câu: "Từ nhỏ đến lớn ta không có mấy người bạn. Tính ta hơi kiêu, sợ ngươi cười chê, chứ dù là bạn học hay người thân, không mấy ai khiến ta nhìn vừa mắt. Người ta mà ta thích, trước tiên phải thông minh, tiếp theo phải xinh đẹp. Nói như vậy có phải hơi tục không? Nhưng tục cũng không sao, chỉ sợ đến tục cũng không có tư cách. Nói cho cùng, có thể đồng thời đạt hai điều kiện ấy thì không có bao nhiêu người. Tiểu Chí, ngươi thì khác, ưu điểm của ngươi đâu chỉ có vậy. Nếu không phải ngươi đã có người mình thích, ta tuyệt đối sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà theo đuổi ngươi."

Những kẻ theo đuổi Lâm Tiểu Chí nếu xếp hàng ra ngoài thì không nói che được trời, ít nhất cũng che được một khoảng râm mát rộng lớn. Những lời khen ngọt ngào nàng nghe từ trước đến giờ không thiếu, đã có sức đề kháng rồi, nên tâm hồn thiếu nữ vẫn ổn định, không bị Đàm Lạc cuốn đi.

Lúc ấy còn chưa biết bộ mặt thật của Đàm Lạc, bị vẻ ngoài quá tinh tế của nàng che đậy, chỉ cảm thấy cách nói chuyện của nàng có chút buồn nôn.

Nhưng ai mà không thích được người tinh tế khen ngợi?

Sau này khi hồi tưởng lại, Lâm Tiểu Chí cảm thấy lúc trước mình thực sự thiếu con mắt nhìn người, sao không hề nghi ngờ tính chân thực của những thông tin Đàm Lạc đưa ra.

Trì Lẫm: "Cho nên những chuyện liên quan đến Chước Ngưng, đều là nàng cố ý gài ngươi vào bẫy? Toàn bộ đều là giả?"

Lâm Tiểu Chí: "Theo như ta hiểu sau này, ít nhất tám phần trở lên đều do nàng bịa ra."

Trì Lẫm chậm rãi gật gật đầu, như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn Lâm Tiểu Chí —— hóa ra lớp trưởng thông minh cũng có thời điểm ngốc nghếch.

Lâm Tiểu Chí hoàn toàn biết nàng nghĩ gì: "Lúc ấy ta mới học lớp 8, chưa đến 15 tuổi, chẳng lẽ không được quyền có quá trình trưởng thành sao? Cũng coi như nhờ nàng mà ta trưởng thành không ít."

Dù nàng chẳng muốn chút nào trải qua quá trình trưởng thành đó, nhưng những yếu tố cấu thành tính cách cố định của nàng, có một phần đến từ Đàm Lạc.

Sau vài lần gặp gỡ giao lưu, ngoài việc liên tục bày tỏ thiện cảm, Đàm Lạc còn dần nắm bắt được sở thích ở mọi phương diện của Lâm Tiểu Chí, cố tình vô tình bắt đầu "tình cờ phát hiện"  trước mặt nàng rằng hóa ra hai người có rất nhiều điểm tương đồng.

Nội dung trò chuyện của hai nàng cũng dưới sự cố tình dẫn dắt của Đàm Lạc, từ xoay quanh Ngụy Chước Ngưng chuyển hướng sang nhiều lĩnh vực khác.

Gia cảnh của Đàm Lạc rất khá, mẹ là người trí thức, ba là doanh nhân, từ sớm đã vạch sẵn con đường tương lai cho nàng, chỉ cần nàng bước đi theo, cả đời này gần như có thể thuận buồm xuôi gió.

Nàng không có sở thích gì rõ ràng sau giờ học, thứ duy nhất nàng thấy hứng thú chính là yêu đương, tán gái.

Chính là kiểu người "não luyến ái", nhưng đầu óc lại đặc biệt dùng được. Không tốn bao nhiêu tinh lực cho việc học, thi cử vẫn thường xuyên đạt thành tích nổi bật, điều đó lại càng làm cho khí thế "du hí nhân gian" của nàng thêm kiêu ngạo.

Lúc ấy Lâm Tiểu Chí không biết, vị "Hồ Nước Đào Hoa" này từ lâu đã tai tiếng khắp nơi.

Sau đó, có một lần trại hè, Ngụy Chước Ngưng không chọn cùng nhóm với nàng, khiến Lâm Tiểu Chí buồn bã suốt một thời gian dài.

Đàm Lạc thức đêm an ủi nàng đến tận nửa đêm, khiến nàng muốn ngủ cũng không ngủ nổi.

Dù vậy, Lâm Tiểu Chí vẫn cảm kích Đàm Lạc.

Cảm thấy Đàm Lạc là tỷ muội tốt của nàng, bằng lòng thức đêm để nghe nàng kể mấy chuyện yêu đơn phương vô nghĩa kia.

Cuối lớp 9, vấn đề chọn trường cao trung khiến Lâm Tiểu Chí có chút do dự.

Trường cao trung trọng điểm thì Ngụy Chước Ngưng chắc chắn thi không đỗ được, nhiều lắm chỉ thi đỗ Tam trung Nam Hồ.

Thành tích của Lâm Tiểu Chí lúc ấy nhắm mắt lên trường trọng điểm cũng hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng nàng vẫn còn lưu luyến Ngụy Chước Ngưng, không muốn từ bỏ như vậy.

Mà Đàm Lạc vẫn luôn khuyến khích nàng:

"Ta cũng ở Tam trung Nam Hồ nè. Tuy lúc đầu là vì muốn dành ít thời gian hơn cho việc học nên mới chọn Tam Trung, đồng học ở đó đầu óc phổ biến đều hơi đần chút, nhưng thật ra giáo viên ở Tam Trung cũng không tệ. Ngươi đến thì vừa lúc chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau. Ở bên nhau mới tiện để ngươi tiếp cận tiểu Chước Ngưng, chuyện yêu đương có khó gì, ta còn có thể tiếp tục nghĩ cách giúp ngươi cho ngươi lời khuyên."

Vì thế Lâm Tiểu Chí đã điền nguyện vọng Tam trung.

Trì Lẫm: "Thì ra ngươi cùng Chước Ngưng làm bạn học chung lớp suốt 6 năm cũng không phải tình cờ, là ngươi cố tình vì nàng?"

"Nhưng cũng không hẳn, đâu có nhiều trùng hợp như vậy? Ngay cả việc ta và nàng cùng vào ban 6, trở thành bạn cùng bàn, cũng là ta nhờ ba ta tìm người sắp xếp."

"Tâm tư của ngươi thật ra vẫn luôn đặt lên người Chước Ngưng, chưa từng bị Đàm Lạc làm lung lay sao?"

"Đương nhiên rồi, người ta thích luôn luôn là Chước Ngưng, tốn bao nhiêu tâm tư tiếp cận cũng là vì nàng, chưa từng có chút tình cảm gì với Đàm Lạc. Chỉ là sau khi lên cao trung, ta và Đàm Lạc học cùng trường, cơ hội tiếp xúc cũng nhiều hơn, có mấy lần đi chơi ngoài đường bị đồng học bắt gặp, thế là trên diễn đàn trường học liền nổ ra hàng loạt bài bát quái, bàn tán không ngớt, nói gì mà nàng bẻ cong ta. Chết tiệt, lão nương trời sinh đã cong, cần nàng bẻ sao? Thật ra mấy lời đàm tiếu đó đối với ta mà nói chẳng cấu thành mối đe dọa gì, nhưng buồn nôn ở chỗ là đứa ngốc Chước Ngưng kia lại cũng nhìn thấy mấy bài viết đó...... Ta sao mà ngờ được nàng lại có thời gian đi đào bát quái chứ?"

"Nàng thực sự hiểu lầm ngươi và Đàm Lạc đang ở với nhau, vậy tại sao ngươi không đi giải thích với nàng?"

Trì Lẫm vừa nói xong thì rất nhanh liền nghĩ thông suốt, gật gật đầu: "Bởi vì ngươi dưới tình huống nàng không hề hay biết, thông qua con đường khác đi tìm hiểu chuyện riêng tư của gia đình nàng, ngươi sợ nàng biết được sẽ không vui."

"Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, đó đều là hành vi xâm phạm quyền riêng tư. Hơn nữa lòng tự trọng của nàng lại mạnh như vậy, chắc chắn sẽ tức giận."

"Để bảo vệ bí mật này, mấy năm gần đây ngươi vẫn luôn để mặc những lời đồn dại bên ngoài lên men, cũng chưa từng ra mặt phủ nhận."

"Đàm Lạc loại người cặn bã này có thể làm ra chuyện gì thật sự hoàn toàn không đoán nổi, ta sợ nàng đi quấy rối Chước Ngưng. Ta thì chẳng sao cả, nhưng Chước Ngưng lại là đứa ngốc không giống người thường, nàng sống vô cùng nghiêm túc."

Hai người im lặng một lúc, Trì Lẫm tiếp tục hỏi nàng:

"Vậy sau đó ngươi cùng Đàm Lạc làm sao mà trở mặt?"

"Gọi gì là trở mặt nữa? Nàng lăn lộn lâu như thế, mục đích cuối cùng chỉ có một, chính là muốn lừa ta lên giường."

Sau khi lên cao trung, khoảng cách giữa Lâm Tiểu Chí và Đàm Lạc càng gần, số lần gặp mặt tăng lên, tiếp xúc tay chân cũng ngày càng nhiều.

Lâm Tiểu Chí bắt đầu nảy sinh tâm lý đề phòng, còn Đàm Lạc tức dùng thêm nhiều thông tin về Ngụy Chước Ngưng để đổi lấy cơ hội tiếp tục tiếp cận nàng.

Khi ấy Lâm Tiểu Chí và Ngụy Chước Ngưng đã trở thành bạn cùng bàn, quan hệ cũng dần thân thiết hơn, Lâm Tiểu Chí ngày càng cảm thấy mấy thông tin mà Đàm Lạc cung cấp có vẻ bị thổi phồng.

Đàm Lạc vẫn luôn tìm mọi cách đưa nàng lên giường, cưỡng hôn không thành còn khiến Lâm Tiểu Chí hoàn toàn tức giận, trực tiếp trở mặt với nàng.

Đàm Lạc sau đó lên mạng vừa thật vừa giả mà uy hiếp Lâm Tiểu Chí, nói muốn trò chuyện với Ngụy Chước Ngưng một chút, để cho Ngụy Chước Ngưng biết lớp trưởng đại nhân mấy năm qua vì nàng mà si tâm thế nào, khắp nơi tìm hiểu chuyện của nàng. Coi như là trước khi chia tay thì "để lại chút kỷ niệm đẹp".

Lâm Tiểu Chí lục tung nhà tìm vũ khí, cuối cùng quyết định dùng chính đôi tay mình giải quyết Đàm Lạc là hả giận nhất.

Đánh gãy một chân Đàm Lạc, khiến nàng một tháng không đi học được, sau chuyện đó hai người coi như tạm thời huề nhau.

Bất kể sau đó Đàm Lạc có tìm đến nàng bao nhiêu lần, nói gì mà khi đó chỉ đùa thôi, không thật sự uy hiếp, Lâm Tiểu Chí cũng không còn tin nàng nữa.

Hai chữ "tra nữ" cũng xem như từ đó được đóng dấu lên người Đàm Lạc.

Trên diễn đàn trường học vẫn luôn lan truyền đủ kiểu bát quái liên quan đến hai người các nàng, nhưng mặc cho tin đồn có vặn vẹo đến cỡ nào, Lâm Tiểu Chí cũng không tiện phản bác.

Dù sao chính nàng là người từng đi thăm dò chuyện riêng tư của Ngụy Chước Ngưng, bị Đàm Lạc đem ra nói cũng coi như là một bài học.

Từ đó về sau, nàng toàn tâm toàn ý dựa vào năng lực của bản thân để tiếp cận Ngụy Chước Ngưng.

Dù tốc độ tiếp cận chậm một chút, nàng cũng có cả đời kiên nhẫn.

Hiện tại quan hệ giữa nàng và Ngụy Chước Ngưng đang phát triển ổn định, mà móng vuốt của Đàm Lạc lại một lần nữa vươn về phía người khác, mà người đó lại là Trì Lẫm. Lâm Tiểu Chí không thể ngồi yên mà không để ý tới.

"Ngươi cùng ta nói những chuyện này, không sợ Đàm Lạc thẹn quá hóa giận, đem chuyện thật năm đó nói cho Chước Ngưng biết sao?"

"Sợ chứ." Lâm Tiểu Chí nói, "Trước kia ta cảm thấy bản thân không có gì để sợ cả, dù mất đi bất cứ thứ gì cũng không ảnh hưởng được cuộc sống của ta. Nhưng bây giờ, ta chẳng muốn mất Chước Ngưng một chút nào, càng không muốn để khoảng cách giữa ta và nàng lại bị kéo xa lần nữa."

"Thế thì..."

"Có vài chuyện đúng là ta đã làm, nếu bị lật ra cũng chẳng có gì để than oán. Nóng lòng cầu thành cũng vẫn là ta, Chước Ngưng có quyền biết toàn bộ sự thật." Lâm Tiểu Chí đút hai tay vào túi, duỗi chân thư giãn,

"Ta từng ăn khổ rồi, cũng không muốn để ngươi cũng chịu ăn theo."

"Tiểu Chí, cảm ơn."

"Vậy ngươi rốt cuộc có bị Đàm Lạc chiếm tiện nghi không?"

"Không có." Trì Lẫm nói, "Tuy ta cùng nàng gặp nhau vài lần, nhưng nàng có âm mưu thì ta cũng có mục đích của riêng ta."

"Ngươi cũng có mục đích? Ngươi có mục đích gì vậy?"

"Việc này tạm thời không tiện nói."

Lâm Tiểu Chí: "..."

Đôi khi Lâm Tiểu Chí cảm thấy đầu óc Trì Lẫm đặc biệt tốt, như lần thi cuối kỳ môn tiếng Anh vừa rồi, điểm số có thể trực tiếp nhảy lên hạng nhất, năng lực học tập của nàng thực sự phi thường xuất sắc.

Nhưng cũng có lúc Lâm Tiểu Chí lại cảm thấy muốn lắc cái đầu đứa nhỏ này, phỏng chừng có thể lắc ra cả một chậu nước —

Chơi trò học cổ nhân nói chuyện kiểu này, nàng rốt cuộc định chơi tới khi nào?

"Thôi, dù sao ta nghĩ những gì cần nói đã nói xong, ngươi chắc chắn có tính toán của riêng mình." Lâm Tiểu Chí đứng dậy, chuẩn bị ra về.

"Cảm ơn." Trì Lẫm ôm lấy con Tiger đang ngủ say đến nỗi môi thổi bong bóng, tiễn Lâm Tiểu Chí ra đến tận cổng khu dân cư.

Lúc Lâm Tiểu Chí đang chờ xe, Trì Lẫm đột nhiên hỏi:

"Nhà Đàm Lạc có phải ở Tân Hải Nhất Hào không?"

Lâm Tiểu Chí nghĩ một chút: "Hình như là tên này đấy."

.

Tân Hải Nhất Hào, biệt thự đơn lập hàng đầu.

Đàm Lạc ngồi trên ghế sofa, một bên uống cà phê, một bên thưởng thức màn biểu diễn sân khấu trực tiếp của nhóm nữ thần tượng nổi tiếng nhất hiện tại.

Điện thoại rung lên, mở ra một xem, hóa ra là Trì Lẫm.

Tinh thần Đàm Lạc vì thế mà rung động, hoàn toàn không nghĩ tới Tiểu Trì Lẫm lại chủ động liên hệ với nàng.

Lần trước ở thư viện, sau khi Trì Lẫm từ chối nàng rồi lập tức biến mất, nàng còn tưởng kế hoạch của nàng coi như ngâm nước nóng luôn rồi.

Có vẻ như trong lòng Tiểu Trì Lẫm vẫn còn dao động, vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, vẫn còn luyến tiếc sao.

Đàm Lạc cẩn thận trang điểm rồi ra ngoài, đến địa điểm Trì Lẫm hẹn, trên một cây cầu vượt.

Hoàng hôn mùa đông, gió bắc thổi trên cầu vượt, cảm giác như có thể cắt rách ba lớp da thịt.

Ngay cả Đàm Lạc xưa nay không sợ lạnh cũng nhịn không được phải rụt cả mặt vào trong cổ áo.

Khó khăn đi về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy Trì Lẫm.

Khác với Đàm Lạc được võ trang dày cộm, Trì Lẫm chỉ mặc một chiếc áo khoác hơi mỏng, tóc chải gọn gàng ra phía sau, dáng đứng thẳng tắp, cả người như cây trúc thanh tú giữa trời tuyết, khiến tim gan Đàm Lạc run lên một trận.

Đàm Lạc vừa thầm cảm thán "Vưu vật nhân gian", vừa run run chân nhanh bước đến trước mặt Trì Lẫm:

"Tiểu Trì Lẫm luôn khác người thường, ngay cả địa điểm hẹn hò cũng khiến người ta không thể tưởng tượng được."

Trì Lẫm quay lại, biểu cảm lạnh hơn cả gió bắc:

"Ngươi có biết tại sao ta hẹn ngươi gặp ở chỗ này không?"

Không thể không nói, Đàm Lạc chính là thích Trì Lẫm như vậy, đủ lạnh lùng đủ quyến rũ.

Mỗi lần Trì Lẫm tỏa ra khí chất khó gần, Đàm Lạc đều muốn biết khi nàng bị ép dưới thân mình, trong tình trạng loạn ý mê tình thì sẽ là dáng vẻ thế nào...

"Vì ngươi nhớ ta."

Khóe miệng Trì Lẫm giật giật, làm ra một nụ cười như không cười, ánh mắt nhìn xuống dòng xe cộ dưới cầu vượt:

"Ta đã tìm hiểu rồi, hôm nay cầu này ít người qua lại hơn ngày thường, camera giám sát hỏng được một thời gian rồi mà chưa ai sửa, nói không chừng có thể giết người ở chỗ này mà thần không biết quỷ không hay."

Biểu cảm Đàm Lạc khựng lại một chút, sau đó vẫn cười: "Ta chưa biết Tiểu Trì Lẫm của ta còn có tế bào hài hước."

"Nhưng ngươi biết không ít chuyện khác. Cái nên biết, không nên biết, ngươi đều biết cả rồi."

"Ngươi đang nói gì?"

"Điện thoại của ta có ở chỗ ngươi không?"

"Điện thoại?" Đàm Lạc nhún nhún vai, "Ngươi đâu có giao cho ta bảo quản."

"Là tự ngươi phá mật khẩu của ta, hay là tìm người khác hỗ trợ? Toàn bộ nội dung trong điện thoại, ngươi đều đã xem qua?"

"Ngươi đang nói gì, ta..."

Đàm Lạc muốn tiếp tục phủ nhận, bị ánh sáng lạnh trong tay Trì Lẫm chợt lóe qua làm chói mắt.

Đàm Lạc nhìn kỹ lại, phát hiện tay nàng vẫn để trong tay áo, căn bản không thấy gì cả.

"Ngươi giấu gì trong tay áo?" Đàm Lạc không trúng đích, khuôn mặt tươi cười có chút cứng đờ, giọng nói cũng theo đó khẩn trương lên.

"Ngươi muốn biết?" Trì Lẫm nghiêng người tiến lại gần, trực diện đối mặt với Đàm Lạc, "Ta cho ngươi xem."

"Không, không cần, ta không có hứng thú xem đâu."

Trì Lẫm căn bản không để ý đến lời nàng, trực tiếp áp sát về phía nàng.

Đàm Lạc lập tức cảm thấy nguy hiểm, quay đầu muốn chạy, nhưng vừa mới nhấc chân đã bị một lực cực mạnh quét ngã xuống đất.

Lúc ngã thất điên bát đảo, Trì Lẫm đã nắm hai tay nàng bắt chéo sau lưng, nhanh chóng dùng dây thừng trói phía sau, rồi quỳ một gối đè lên lưng Đàm Lạc.

Đàm Lạc muốn giãy giụa nhưng không dùng được chút sức nào, Trì Lẫm lại nhẹ nhàng khống chế nàng, bắt đầu lục lọi toàn bộ túi trên người nàng.

Đàm Lạc lưng đau nhức, cánh tay như sắp gãy, ngược lại bật cười:

"Tiểu Trì Lẫm còn soái hơn ta tưởng. Tiếp tục sờ đi, ngàn vạn lần đừng dừng lại."

Trì Lẫm: "...Ngươi không mang điện thoại trên người sao?"

Đàm Lạc tiếp tục chơi xấu: "Điện thoại gì chứ, người ta đâu biết ngươi muốn tìm gì..."

Nói đến nửa chừng, một con dao trực tiếp đâm thẳng xuống ngay trước mắt nàng, như cắt đậu hủ, rạch qua một lớp da trên sống mũi nàng, "Ong" một tiếng, lưỡi dao chưa chạm đất.

Đàm Lạc: "..."

Dòng máu ấm áp từ mũi chảy xuống mang lại cảm giác vô cùng chân thật, khiến Đàm Lạc trong thoáng chốc như bị rút cạn hồn phách, một chữ cũng nói không nên lời.

"Trả lời ta hai câu hỏi. Ngươi có nhặt được điện thoại của ta không? Và hiện tại điện thoại ở đâu?"

Trì Lẫm có bản lĩnh thẩm vấn trời sinh, việc làm đau da thịt chỉ là chút lòng thành, nếu Đàm Lạc vẫn không nhận tội, nàng còn có nhiều chiêu khác khiến người muốn sống không được muốn chết không xong.

Đương nhiên, kỹ thuật thẩm vấn trong thời đại pháp chế hiện nay cần thiết phải có chút cải tiến.

Trì Lẫm am hiểu kinh mạch cơ thể người, có lòng tin khiến Đàm Lạc thống khổ không dứt mà không tạo thành bất kỳ tổn thương nghiêm trọng nào.

Bất quá Đàm Lạc cũng không cho nàng cơ hội thi triển thủ đoạn thẩm vấn, mới đến giai đoạn bị dao uy hiếp đã nhận tội:

"Nữ hiệp tha mạng, ta đúng là nhặt được điện thoại của ngươi, chỉ là hiện tại điện thoại không mang trên người... Ta lại không ngốc, làm sao lại mang theo để cho ngươi phát hiện chứ?"

Trì Lẫm: "Vậy chắc là ở Tân Hải Nhất Hào."

"Nữ hiệp quả nhiên thần cơ diệu toán, ngay cả chỗ ta ở cũng đã biết. Nữ hiệp muốn lấy lại điện thoại thì tha ta một mạng, ta sẽ vật hoàn nguyên chủ."

Trì Lẫm thật ra chỉ muốn biết điện thoại rơi ở đâu, nếu thật sự bị nàng ta nhặt được, như vậy cả mấy bài thơ tình và tài liệu liên quan đến Đại Nguyên đều sẽ xác thực suy đoán của Trì Lẫm.

Đàm Lạc căn bản không phải Bệ Hạ, chỉ là một tiểu nhân, nhân lúc cháy nhà mà chạy tới hôi của mà thôi.

Cảm thấy sau lưng nhẹ nhõm hơn một chút, Đàm Lạc định nhân cơ hội vùng vẫy đứng dậy, nhưng Trì Lẫm điểm mấy huyệt quanh vai và sống lưng nàng, một trận đau nhức dữ dội liền khiến mọi động tác của Đàm Lạc bị giam cầm.

Trì Lẫm đứng dậy, không có bất kỳ sự ép buộc nào mà Đàm Lạc cũng không thể đứng dậy được.

"Ngươi làm gì với ta..." Đàm Lạc nửa người dưới hoàn toàn không có cảm giác, hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn, gần như thở không nổi.

Trì Lẫm cầm một viên thuốc màu đen nhét vào miệng Đàm Lạc, nâng cằm nàng lên trên, nàng chỉ có thể nuốt xuống.

"Ta chỉ phong vài huyệt đạo của ngươi thôi, rất nhanh sẽ giải trừ. Nhưng viên thuốc này thì là ta đặc biệt điều chế riêng cho ngươi." Trì Lẫm nói, "Loại thuốc này luyện thành từ bảy loại độc trí mạng, vị ngọt dễ uống nhưng độc tính mãnh liệt. Nó sẽ không lập tức lấy mạng ngươi, độc tính lan khắp toàn thân trong vòng ba mươi ngày. Chỉ cần mỗi tháng ngươi đến lấy giải dược từ ta, thì không có nguy hiểm tính mạng, có thể sống thọ mà chết tại nhà."

Trì Lẫm biết về mình có rất nhiều lời đồn, nói nàng tà môn yêu đạo, không phải tiên nữ mà là yêu tinh, loại lời đồn này không ít.

Nàng liền mượn gió đông của những lời đồn này để hù dọa Đàm Lạc, không cần lấy mạng nàng cũng có thể khiến đối phương câm miệng cả đời.

Cảm giác tê liệt dần rút đi, phần dưới cơ thể có thể tự hoạt động lại, Đàm Lạc liền bò đến bên lan can cầu vượt nôn mửa nửa ngày, thế mà vẫn không thể nôn ra viên thuốc.

"Ta còn có vài vấn đề." Trì Lẫm chế trụ cổ tay nàng, nắm lấy mệnh môn nơi cổ tay, lạnh giọng hỏi:

"Vì sao ngươi vừa khéo lại có vết bớt?"

"Vừa khéo có vết bớt?" Đàm Lạc nghi hoặc, không giống như giả vờ, "Ý nói vết bớt ở ngực sao? Đương nhiên là thật."

Trì Lẫm nheo mắt: "Thật sự?"

"Bớt còn có thể giả được sao? Nữ hiệp, mạng ta đang ở trong tay ngươi, ta nào dám nói dối. Ta quả thực là nhặt được điện thoại của nữ hiệp, nhất thời nổi hứng phá giải mật mã, xem được tư liệu liên quan đến Đại Nguyên trong đó. Ban đầu đúng là muốn mượn mấy thứ đó kéo gần quan hệ với ngài, nhưng sau đó không phải cũng thất bại rồi sao. Hẹn hò thất bại thôi, không đến mức giết người mà, nữ hiệp... Còn về cái vết bớt kia, ta từ nhỏ đã mọc ở chỗ đó, không tin thì hiện tại cởi ra cho ngài xem, ngài đích thân kiểm tra cũng được!"

Nói xong Đàm Lạc định ưỡn ngực, Trì Lẫm cảm thấy cay mắt, từ chối.

Đến lúc này Đàm Lạc cũng không có lý do nói dối.

Nói như vậy, Trì Lẫm đúng là đã lưu lại nội dung về việc tìm Bệ Hạ trong điện thoại, còn có tư liệu liên quan đến Đại Nguyên, nhưng chuyện vết bớt của Bệ Hạ thì từ đầu đến cuối chỉ tồn tại trong trí nhớ nàng, căn bản không có ghi chép nào, Đàm Lạc đúng là không biết.

Vết bớt có lẽ thật sự không phải bằng chứng của kiếp trước kiếp này.

Tháo dây thừng trói Đàm Lạc, Đàm Lạc cuối cùng hoàn toàn lấy lại tự do.

Nàng sờ sờ mũi, sờ thấy một tay máu.

Một dao vừa rồi thực sự đã rạch lên mặt nàng.

Luôn dựa mặt để kiếm cơm, mọc một cái mụn cũng không chấp nhận được, việc bị làm xấu mặt đối với Đàm Lạc là đả kích thật sự quá lớn.

"Không ngờ ngươi lại độc ác đến thế..." Đàm Lạc nhìn về phía Trì Lẫm.

Trì Lẫm cười lạnh: "Cũng vậy thôi. Yên tâm, chỉ cần Đàm tiểu thư giữ kín như bưng chuyện của ta, ta tự nhiên sẽ đúng hạn cho ngươi thuốc giải, nếu không, sẽ không chỉ đơn giản là thêm một đạo vết thương như vậy."

"Vậy sẽ như thế nào?"

Trì Lẫm giọng trầm xuống: "Khi độc phát tác, toàn thân thối rữa, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, ngươi sẽ hóa thành một bãi máu loãng, cảnh tượng chết ghê tởm không thể nhìn."

Đàm Lạc nhìn chăm chú nàng, run lập cập.

Trì Lẫm cảm thấy mình đã đạt được mục đích, lại không ngờ biểu cảm sợ hãi của Đàm Lạc dần dần thay đổi, như gợn nước xuân khẽ lay động. Đàm Lạc kiều mị nói:

"Trước kia chỉ cảm thấy ngươi là đóa cao lãnh chi hoa, một lòng muốn hái xuống rồi giẫm đạp cho thỏa. Không ngờ ngươi còn là một bạch thiết hắc*, càng độc ác ta lại càng thích. Yên tâm, chuyện của ngươi ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, giải dược gì đó căn bản không quan trọng, quan trọng là mỗi tháng đều có thể tự nhiên nhìn thấy ngươi. Tiểu Trì Lẫm, Trì nữ hiệp, nhận ta làm đồ đệ được không?"

* Bạch thiết hắc (白切黑): Chỉ người bên ngoài nhìn trắng trẻo vô hại (bạch), nhưng thực chất lại đen tối độc ác (hắc) bên trong – kiểu người "mặt thiên thần, tâm ác quỷ".

Trì Lẫm: "..."

Thời đại này, luôn luôn có vài kiểu phát triển mà Trì Lẫm hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.