Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 72



"Tỷ tỷ, hà tất phải chấp nhặt với tiểu hài tử? Ngươi hôm nay đã mệt cả một ngày, nên đi tắm rửa thay quần áo, sớm nghỉ ngơi một chút mới đúng."

Trì Lẫm thề là mình hoàn toàn xuất phát từ lòng quan tâm thật lòng đến Lâu Mịch, chỉ sợ nàng vì mấy chuyện lặt vặt này mà ảnh hưởng tới trận thi đấu.

Nghe Trì Lẫm nói vậy, trong mắt Lâu Mịch như có lửa bắn ra như muốn thiêu rụi lông mày của Trì Lẫm:

"Ngươi không nghe thấy nàng vừa nói cái gì sao? Còn nói ở lại làm tức phụ của ngươi? Tuổi còn nhỏ mà chí hướng đã bay tận trời. Người ta nói thẳng ra như vậy rồi, ta còn sớm đi nghỉ ngơi? Ta nghỉ rồi ngươi cưới nàng à?"

"...... Đương nhiên là không cưới."

"Vậy sao ngươi không đuổi nàng đi?"

"Đã âm thầm đuổi đi rất nhiều lần rồi, mỗi lần đuổi là khóc, vừa khóc là đầu ta đau như búa bổ."

"Vậy là không được rồi. Ta quá hiểu cái loại tiểu tể tử này. Không thể cứng đối cứng với các nàng được. Càng lôi kéo thì các nàng càng không chịu đi. Đẩy không nhúc nhích, đánh thì lùi lại, mấy cách bình thường hoàn toàn vô dụng. Phải phá tan niềm tin của đám Tiểu Vương bát đản từ gốc rễ."

Lâu Mịch chỉ tay vào đó: "Để cho nàng biết, ở đây, ai mới là lão đại."

"Như thế nào nghe như ngươi đặc biệt có kinh nghiệm?"

"Đương nhiên. Là kinh nghiệm rút ra từ quá trình đấu tranh trường kỳ với một tiểu hỗn đản nào đó." Lâu Mịch xoay xoay cổ tay, "Ngươi ngồi một bên mà chơi đi, rất nhanh sẽ thu phục được."

Tuy Lâu Mịch thường xuyên dạy dỗ Trì Lẫm phải bình tĩnh, gặp chuyện không cần động tay động chân đến mức giết người, nhưng giờ phút này nàng nhìn qua chẳng khác nào một con xà yêu ngàn năm chỉ hận không thể một ngụm nuốt chửng luôn tiểu hài tử.

Rõ ràng là một vương giả đáng tin cậy tuyệt đối, vậy mà chỉ cần chuyện liên quan tới Trì Lẫm là lập tức nói thế nào cũng không nghe, biến thành bình giấm chua không nói đạo lý, một chút lý trí cũng không còn.

Phương thức và nội dung thi đấu đều do Diêm Trà Trà quyết định, ước pháp tam chương: chỉ cần Diêm Trà Trà thua, thì nàng lập tức phải về nhà.

"Vậy nếu ngươi thua thì sao?" Diêm Trà Trà hỏi lại Lâu Mịch.

Tiểu Vương bát đản vậy mà còn có cả ý nghĩ cuồng vọng như thế?

"Ta thua cũng vậy." Lâu Mịch chỉ về phía cổng lớn, "Ta sẽ đi."

"Được! Một lời đã định! Không được gian lận!" Diêm Trà Trà chỉ vào Lâu Mịch.

"Được, không gian lận." Lâu Mịch khoanh tay trước ngực.

Diêm Trà Trà hướng Trì Lẫm mượn điện thoại, mở giao diện một trò chơi, tự tin tràn đầy nói với nàng:

"Chúng ta so tài chơi game!"

Lâu Mịch: "......"

Ngồi trên sofa chờ xem trận chiến, Trì Lẫm thân thiện nhắc nhở Diêm Trà Trà:

"Ngươi có biết đại tỷ tỷ này là ai không?"

Diêm Trà Trà lắc đầu nhắm mắt: "Ta không biết nàng là ai, ta cũng không muốn biết. Ta chỉ hỏi một câu, nàng có dám cùng ta so tài Toàn Dân Đánh Cương Thi không?!"

Lâu Mịch: "Ta dùng chân so với ngươi cũng được."

"Khinh thường ai đấy! Đừng tưởng hơn ta mười mấy tuổi là ghê gớm! Ta chính là quán quân cuộc thi thành phố trò Toàn Dân Đánh Cương Thi!"

"Ồ, hạng nhất thành phố, thật lợi hại. Thế thì ta cũng không nên chủ quan, vẫn nên dùng tay vậy."

Nghe nàng nói như vậy, Diêm Trà Trà tưởng nàng sợ mình, đang dùng mũi "hừ" một tiếng to, thì thấy Lâu Mịch giơ lên một ngón tay nói:

"Ta dùng một ngón tay so với ngươi."

Diêm Trà Trà: "......"

Toàn Dân Đánh Cương Thi, một trò chơi hình chiếu 4D, cũng có thể thao tác bằng máy game truyền thống.

Diêm Trà Trà chọn chiếu hình 4D, bởi nàng cho rằng người lớn như Lâu Mịch chắc sẽ quen tay với máy truyền thống hơn, 4D là phương thức chơi đổi mới, tương đối xa lạ với "lão nhân gia".

Vừa mới giành được quán quân cấp thành phố, Diêm Trà Trà đã hạ quyết tâm trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp esports.

Dù đối đầu với người lớn, nàng cũng không hề sợ hãi!

Nàng muốn giống như thần tượng Cao Lầu Mịch Tuyết của nàng, quét sạch mọi đối thủ!

Tiểu bằng hữu Diêm Trà Trà không thể ngờ đến, cuộc đời tuyển thủ chuyên nghiệp của nàng còn chưa bước được một bước đầu tiên, đã gặp phải cú sốc nghiêm trọng.

Trò chơi bắt đầu.

Cửa đầu tiên Diêm Trà Trà đạt điểm tuyệt đối.

Nhưng cái người kia chỉ dùng một ngón tay gõ bàn phím giả lập, tay kia còn đang bốc khoai tây lát ăn, vậy mà cũng đạt điểm tuyệt đối.

Diêm Trà Trà: "......"

Hừ, cửa đầu tiên quá dễ, ai cũng qua được, không thể hiện được thực lực thật sự.

Nhưng bắt đầu từ cửa thứ hai sẽ xuất hiện "cương thi độn thổ", nếu không đề phòng, rất dễ bị đánh lén.

Cái người ngốc kia chỉ dùng một ngón tay, đến lúc đó chắc chắn không phản ứng kịp!

Hai người đồng thời bước vào cửa thứ hai, Diêm Trà Trà đã chơi trò này hơn một năm, từng đặc tính và vị trí xuất hiện của cương thi, nàng sớm đã ghi nhớ rõ ràng trong đầu.

Không đến mức nhắm mắt cũng có thể tiêu diệt hết, nhưng mọi thao tác của nàng tuyệt đối xứng đáng với "lô hỏa thuần thanh".

Cửa thứ hai, Lâu Mịch vẫn vừa ăn khoai tây lát vừa dùng một ngón tay gõ gõ qua, vẫn là điểm tuyệt đối.

Diêm Trà Trà: "............"

Bình tĩnh một chút Diêm Trà Trà, đối thủ có thực lực gần bằng mình cũng không phải chưa từng gặp.

Dù có thể chống đỡ được những "cương thi độn thổ" đột nhiên tấn công, cửa thứ ba với "đội quân đuổi" chắc chắn sẽ khiến nàng lĩnh giáo được sức mạnh của Toàn Dân Đánh Cương Thi!

Đến lúc đó, sẽ có mấy chục con cương thi cùng lúc vây quanh nhà, nếu tốc độ tay không đủ nhanh, tuyệt đối không thể đánh lui nổi "đội quân đuổi".

Mà tốc độ tay kiểu này cần phải vất vả cần cù tôi luyện hàng năm, tuyệt đối không có khả năng dựa vào may mắn.

Hy sinh thời gian xem "Anh Hùng Học Viện" mùa ba mùa cùng "Thám tử lừng danh Conan", Diêm Trà Trà khổ luyện hơn bất cứ ai, sao có thể thua bởi một người qua đường?

Diêm Trà Trà trấn định tinh thần, chuẩn bị nghênh đón cửa thứ ba.

Cửa thứ ba, Lâu Mịch vẫn như cũ một ngón tay quét sạch toàn bản đồ, còn tiện tay nhấn nhầm một lần, giơ hai tay lên, xé mở một gói khoai tây lát mới.

Nghe thấy tiếng xé bao khoai tây, Diêm Trà Trà gần như tức chết, sơ sót trong tích tắc, để một con cương thi vào nhà, bị cắn hung hãn một miếng.

Bắt đầu từ lúc này, tâm trạng Diêm Trà Trà bắt đầu sụp đổ.

Nếu tiểu bằng hữu Diêm Trà Trà có thể sinh sớm 30 năm, có lẽ nàng sẽ nghe về truyền thuyết sư tăng quét rác.

Mỗi một vị tăng quét rác trông không có gì nổi bật, đều rất có thể là một tuyệt thế cao nhân.

Huống chi Lâu Mịch vốn đã là người khiến người khác không thể không chú ý.

Chỉ là Diêm Trà Trà nào nghĩ đến, một người tùy tiện gặp phải, lại là cao thủ trong lĩnh vực trò chơi?

Hoặc là nếu mẹ nàng chịu để nàng xem vài buổi livestream của Lâu Mịch, biết được gương mặt này chính là bản thể thật của Cao Lầu Mịch Tuyết, thì tuyệt đối sẽ không dám ngu xuẩn khiêu chiến một cách không biết trời cao đất dày như vậy.

Càng không thể ở cửa thứ sáu tâm thái nứt vỡ, ném bàn phím mà gào khóc.

Trì Lẫm bị tiếng gào kích thích đến mức màng tai nhức nhối, toàn thân lông tơ đều dựng đứng, chỉ có thể bước lên trấn an Diêm Trà Trà, hy vọng nàng có thể an tĩnh một chút.

Ăn khoai tây đến căng bụng, Lâu Mịch thấy Trì Lẫm lại đi trấn an Diêm Trà Trà, càng khó chịu, lạnh lùng nhìn tiểu quỷ:

"Thua liền khóc, ngươi có chút tiền đồ nào không? Khinh thường ngươi."

Diêm Trà Trà: "......"

Ngay lập tức không khóc nữa.

Trì Lẫm: "......"

Muốn nói về kỹ năng trào phúng, Lâu Mịch vẫn là đệ nhất.

"Được." Lâu Mịch đứng lên, cầm áo khoác của Diêm Trà Trà, "Đã đánh cược thì phải chịu thua, ta chở về nhà."

Không ngờ Diêm Trà Trà liều mạng lắc đầu, chuồn đến phía sau Trì Lẫm, túm chặt quần nàng không buông:

"Ta không đi!"

"Ô, định chơi xấu đúng không? Lúc trước nói thế nào? Thua thì về nhà. Vừa nãy ngươi có thua hay không?"

"Ngươi vô lại!" Diêm Trà Trà chỉ vào Lâu Mịch.

"Ngươi thử nói xem ta vô lại chỗ nào?"

"Ngươi chỉ dùng một tay gõ bàn phím! Ngươi dùng hai tay chắc chắn không thắng được ta!"

Kiểu cưỡng từ đoạt lý ngang ngược của Diêm Trà Trà, làm Lâu Mịch nhớ đến Trì Lẫm trước kia.

Loại vương bát khí này, đúng là không khác gì nhau, thật khiến người tức điên.

"Hai tay có thắng được ngươi trong game không ta không biết, ta chỉ biết là có thể đánh cho mông ngươi nở hoa. Lại đây."

Nói xong Lâu Mịch định tiến lên đánh người.

Diêm Trà Trà lấy Trì Lẫm làm tâm, điên cuồng vòng quanh nàng chạy trốn.

Ba người không hiểu sao chơi thành trò diều hâu bắt gà con, đến nỗi quần Trì Lẫm cũng suýt bị Diêm Trà Trà túm rớt.

Trì Lẫm mấy ngày nay đã ngủ không đủ, đầu đau tai cũng đau, giờ lại bị Diêm Trà Trà và Lâu Mịch nháo đến quay cuồng trời đất, không chịu nổi nữa, trực tiếp túm chặt lấy Diêm Trà Trà, xé nàng khỏi người mình, mặt lạnh xuống nói:

"Ngươi thấy căn phòng lớn như vậy này, có biết bên trong cất giấu gì không?"

Trì Lẫm khác với Lâu Mịch, với tiểu hài tử từ trước đến nay không thật sự động tay, nhưng thủ đoạn đe dọa thì muốn có bao nhiêu có bấy nhiêu.

Diêm Trà Trà thích Trì Lẫm, ngoài việc xem video của nàng, chính là thích khí chất ôn nhu trên người nàng.

Bây giờ Trì Lẫm đột nhiên lạnh mặt, Diêm Trà Trà lạnh sống lưng, nói chuyện cũng run lên:

"Cất, cất giấu gì......"

Trì Lẫm chậm rãi nhìn về phía trong sân, Diêm Trà Trà theo ánh mắt nàng nhìn ra ngoài.

"Không lẽ là......"

Trì Lẫm mỉm cười: "Ngươi nói thử xem?"

Rầm.

Diêm Trà Trà nuốt một ngụm nước bọt, đôi tay nhỏ lạnh băng.

"Ta không tin." Diêm Trà Trà nói, "Lão sư nói, trên thế giới này không có ma."

"Nơi khác không có ma, nhưng nơi này của ta có."

"Ở đâu, ở đâu!" Diêm Trà Trà lớn tiếng hét, tự thêm can đảm cho mình.

"Tới đây, ta dẫn ngươi xem."

Trì Lẫm kéo Diêm Trà Trà đến cửa sân, đẩy cửa kính ra, trong sân chỉ có ánh đèn mờ mờ, chiếu xuống mấy cái cây nhỏ an tĩnh, hoàn toàn không có gì kỳ lạ cả.

Diêm Trà Trà vội vàng nhìn khắp mọi góc một lần, xác định không có ma.

"Ngươi lừa người, căn bản không có......"

Trì Lẫm vung cánh tay lên, bề ngoài nhìn chỉ là cái vẫy tay tùy tiện, nhưng thực tế là một luồng chưởng phong mang theo nội lực quét ra ngoài.

"Ngươi nhìn kia."

Cái cây nhỏ đột nhiên rung lắc dữ dội, trực tiếp bị giật rụng mất một nhánh cây.

Đừng nói là Diêm Trà Trà bị dọa chạy thục mạng về phòng, ngay cả trong lòng Lâu Mịch cũng khẽ giật mình.

......

"Nếu nàng còn không chịu đi, ta thật sự muốn học ngươi treo ngược mình lên cây giả làm quỷ dọa nàng."

Lái xe đưa Diêm Trà Trà về nhà xong lại quay trở về, trong nhà cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Lâu Mịch cả ngày tâm trạng đang rất tốt, lại bị một tiểu quỷ làm cho có chút tụt mood, về đến nhà thì cảm giác mệt mỏi càng rõ rệt.

Trì Lẫm nghiêm chỉnh sửa lại lời nàng: "Ta khi đó là đang luyện công, hoàn toàn không phải để giả ma giả quỷ."

"Chậc, thì cũng tương tự thôi, ngươi sao chẳng có chút hài hước nào hết vậy?"

Lâu Mịch đương nhiên không thật sự chê bai Trì Lẫm, kỳ thực nàng lại rất thích bộ dáng nghiêm túc kia của Trì Lẫm.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, một câu phun tào vô tâm vậy thôi, lại khiến Trì Lẫm trở nên nghiêm túc thật sự.

"Tỷ tỷ cảm thấy, ta nên cải thiện như thế nào?" Trì Lẫm bước về phía trước một bước, nghiêm túc chăm chú nhìn Lâu Mịch, hướng nàng thỉnh giáo.

Dưới ánh đèn, Lâu Mịch nhìn thấy đôi mắt nàng, hai nốt ruồi trước mắt lúc này so với ban đầu có chút khác biệt, dường như chẳng biết từ lúc nào đã âm thầm biến thành màu đỏ hơn một chút. Giống như hai ngọn lửa đang yên tĩnh thiêu đốt.

Cảm giác Trì Lẫm mang lại cũng chính là như vậy.

Dưới vẻ ngoài non nớt là một linh hồn vượt xa tuổi tác, linh hồn này dường như bị thứ gì đó áp lực trói buộc, vốn dĩ nên nóng bỏng như lửa.

Lâu Mịch nhìn khuôn mặt Trì Lẫm đến xuất thần.

Lông mày Trì Lẫm nhăn lại một chút, ở giữa ấn đường hiện ra ba nếp gấp nhỏ.

Tại sao Lâu Mịch không trả lời?

Lúc này Trì Lẫm không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng ngay sau đó, khi Lâu Mịch cúi đầu hôn xuống đôi môi nàng, nàng liền hiểu rõ.

Lâu Mịch nâng lấy khuôn mặt tinh tế của nàng, hôn nàng một cách tỉ mỉ, tách môi nàng ra, nếm lấy hương vị của nàng.

Khi cảm nhận được thân thể nàng đang khẽ run rẩy, Lâu Mịch rời khỏi môi nàng, mang theo nghi hoặc quan sát người trong lòng ngực.

Nụ hôn này kết thúc quá nhanh, Trì Lẫm vốn nghĩ nó sẽ kéo dài, đến khi cảm giác ấm áp nơi đôi môi dần rời đi, một lúc sau nàng mới từ trong cảm xúc mãnh liệt chậm rãi mở mắt ra.

"Thì ra là quá thích ta." Lâu Mịch vuốt ve khuôn mặt nàng, cười dùng giọng mũi nói,

"Bị ta hôn môi mà hưng phấn như vậy sao?"

Trì Lẫm: "...... Tỷ tỷ còn chưa ăn cơm tối phải không, ta đi chuẩn bị cho tỷ tỷ."

"Lúc nãy mới ăn được một nửa, bây giờ ăn tiếp. Ngươi ngoan ngoan nào, để ta ăn no cái đã."

Lâu Mịch nói "ăn", tất nhiên không phải nói đến bữa tối, cái nàng muốn "ăn" chính là Trì Lẫm.

Khi Lâu Mịch báo hiệu muốn tiếp tục nụ hôn, Trì Lẫm nhìn thấy trong ánh mắt Lâu Mịch thêm một phần đè nén mong đợi.

Một Trì Lẫm như vậy, làm sao có thể kháng cự cho nổi...

Trong quá trình Lâu Mịch lại một lần nữa đến gần Trì Lẫm, Trì Lẫm đã nhắm hai mắt lại.