Hôm nay là ngày khai giảng — lịch trình trên điện thoại hiện lên lời nhắc.
Vốn dĩ Trì Lẫm không định ra cửa, nhưng ở căn nhà này thật sự không ở nổi nữa.
Vì sao lại muốn xuyên trở về?
Vì sao chứ?
Chết rồi có phải không tốt sao?
Trì Lẫm túm lấy cặp sách, cúi đầu ra khỏi cửa. Dựa theo tính cách của nàng, hôm nay tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện đến trường.
Chỉ là nàng đã trở về rồi, không biết vì lý do gì lại xuyên trở lại thân thể của chính mình, càng không biết sẽ ở lại bao lâu.
Đầu óc nàng có chút loạn, muốn phân tích tình huống hiện tại, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể theo quán tính mà đi về phía trường học.
Tam trung Nam Hồ, nàng lại đã trở lại rồi.
Khi Trì Lẫm ra khỏi cửa thì quá vội vàng, không rửa mặt không đánh răng, tóc cũng không chải, bên trong đồng phục vẫn là đồ ngủ, trông qua bừa bộn không chịu nổi.
Nàng chẳng mảy may để ý, cứ thế kéo lê bước chân đi vào trong, lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc phía trước.
Lưu Hủy Hân.
Chết tiệt, thật xui xẻo.
Trì Lẫm trong lòng khịt một tiếng khinh bỉ.
Vừa trở về mà gặp phải đứa đồng học đầu tiên chính là nàng ta, thật là duyên phận gì không thể nói nổi.
Nhớ trước đây nếu không phải nàng căn bản chẳng có bạn bè, cũng sẽ không cùng Lưu Hủy Hân chơi với nhau.
Lưu Hủy Hân coi nàng là món nền để so bì, điều này nàng biết rõ. Không thật sự coi nàng là bạn bè, nàng cũng biết. Nhưng ai mà chẳng lợi dụng ai chứ?
Trì Lẫm chẳng qua chỉ muốn tìm một người để giết thời gian thôi, những khi có hoạt động gì cần hai người một tổ thì cũng không đến nỗi quá xấu hổ.
"Ê ——" Trì Lẫm hữu khí vô lực kéo dài giọng gọi tên Lưu Hủy Hân.
Lưu Hủy Hân đang đi rất bình thường, nghe thấy tiếng thì chân đột nhiên loạng choạng, suýt nữa vấp ngã.
"Làm gì vậy." Trì Lẫm đi lên nhếch môi cười, "Không quen biết ta sao?"
Lưu Hủy Hân nhìn thấy nàng như nhìn thấy ma vậy, liên tục lùi về phía sau, hoảng sợ vô cùng:
"Ngươi đừng lại đây!"
Trì Lẫm: "Hả?"
"Ta đã bị ngươi hại thảm như vậy rồi, ngươi còn muốn ta thế nào nữa!"
"Nói gì kỳ cục vậy?"
"Nhờ phúc của ngươi đấy, học bổng của ta không còn! Trường đại học trọng điểm cũng hết hy vọng! Bây giờ ta chỉ muốn an an ổn ổn thi vô trường đại học bình thường thôi, ngươi đừng có tới quấy rầy ta nữa được không?!"
Nói xong Lưu Hủy Hân liền chạy, Trì Lẫm gọi mấy tiếng nàng cũng không phản ứng.
Tình huống gì đây......
Trì Lẫm nghi hoặc, có phải cãi lộn với Lưu Hủy Hân không?
Dù rằng trước kia nàng vốn không thích Lưu Hủy Hân, nhưng bây giờ Lưu Hủy Hân chạy rồi, sau này chẳng phải nàng lại phải một thân một mình sao?
Chết tiệt...... Trì Lẫm trong lòng nguyền rủa kẻ xuyên qua vào thân thể nàng, chết không được tử tế.
Nàng không phải chưa từng thấy qua mấy "sự tích vinh quang" của "chính mình" trên mạng, thậm chí còn lén quay về theo dõi xem cuộc sống hiện tại của "Trì Lẫm".
Người kia mượn thân thể Trì Lẫm của nàng, đem chính mình ăn mặc chải chuốt tử tế, nhìn qua khiến người ta muốn nôn.
Dù sao nàng cũng chẳng có chút luyến tiếc nào với cuộc sống đã qua, nếu có thể thoát khỏi người mẹ làm nàng ghê tởm đến tột cùng, cùng với hai cha con họ Lâu, thì quả thật còn vui hơn cả ăn tết!
Tuy hiện tại người nhà kia không có tiền, nhưng ít ra cũng là phu thê vừa kết hôn xong, một gia đình hoàn chỉnh.
Quan trọng nhất là ba mẹ hoàn toàn không can thiệp nàng, nàng muốn làm gì thì làm.
Trên đời này, còn có gì sảng khoái hơn?
Mấy tháng trước, nàng ngồi ghế lô trong tiệm net, uống một viên thuốc tự sát đang rất phổ biến trên mạng.
Viên thuốc ấy nghe nói không màu không vị, có thể khiến người chết đi trong lúc hôn mê mà không cảm thấy đau đớn.
Một cái chết nhẹ nhàng không đau đớn gì cả.
Trì Lẫm sớm đã cảm thấy sống quá vô vị, khi quyết định tự sát thì không do dự chút nào, nói nuốt là nuốt.
Không ngờ không chết được, ngược lại xuyên qua vào thân thể một nữ sinh tên Quân Quân.
Quân Quân này vừa mới lên lớp 10, bị một học tỷ lớp 12 tát một cái té từ bậc thang ở hành lang thoát hiểm xuống, đang sống sờ sờ mà bị ngã chết.
Khi Trì Lẫm xuyên tới, toàn thân đầy máu bò dậy, khiến các học tỷ còn đang hoảng sợ vì lỡ cắt đứt hơi thở của nàng thì sợ đến mức gà bay chó sủa.
Sau đó nàng phát hiện mình thần kỳ hồn xuyên, dựa vào sách vở và các vật dụng trong cặp mà lần mò về nhà xa lạ để điều tra đến cùng.
Rất may mắn, gia đình này hoàn chỉnh, ba mẹ đều còn.
Càng ở gia đình này nàng càng cảm thấy thoải mái.
Ba mẹ đều là công nhân, mỗi ngày dậy sớm về khuya đi làm trong nhà máy, về đến nhà cũng gần 12 giờ đêm, căn bản không có thời gian quan tâm nàng.
Hai vợ chồng mỗi ngày cho nàng 100 tệ tiền tiêu vặt, nàng muốn ăn gì thì ăn, dù có ăn mì gói suốt một tháng cũng không ai nói câu "không được", vì căn bản không có người phát hiện chuyện này.
Trước kia, ba ruột nàng cũng nuông chiều nàng như vậy, sau khi ba mẹ ly hôn, nàng bị mẹ ép đến ngạt thở, quá mệt mỏi.
Sau này khi nàng nghe nói Trì Lẫm của Tam trung Nam Hồ nổi tiếng trên mạng, nàng biết ngay, hồn phách mình sau khi rời khỏi, có người đã chiếm lấy thân thể của nàng.
Trở về rình xem cuộc sống hiện tại của Trì Lẫm, nàng cảm thấy vô cùng khoái chí.
Từ đâu ra cái hiệp sĩ tiếp chiêu này chứ, lại có thể bối rối đến mức như vậy, hồn xuyên vào một gia đình tổ hợp, lại còn tiện nghi có được một tỷ tỷ nữ thần esports.
Về sau áp lực cuộc sống của nàng sẽ lớn đến mức nào đây?
Không chừng sẽ vĩnh viễn sống dưới cái bóng của Lâu Mịch.
Bành Tử Viện coi thường nàng, Lâu Mịch coi thường nàng, cả thế giới đều chướng mắt nàng.
Trì Lẫm vui vẻ —— dù sao ta đã giải thoát rồi!
Trở thành Quân Quân mấy ngày này, Trì Lẫm đã khiến thân thể này tăng béo lên 15 cân, ba mẹ nàng cư nhiên cũng chưa phát hiện.
Nàng trốn học đánh nhau hút thuốc, suýt nữa bị đuổi học, lão sư đến nhà phản ánh mấy trăm lần, ba mẹ nàng vẫn cứ một bộ dạng cho có lệ.
Tuyệt vời.
Trì Lẫm 17 tuổi yêu chết loại ba mẹ này.
Sau đó Trì Lẫm không còn chú ý đến việc trước đây mình sống như thế nào, thậm chí cả điện thoại và máy tính đều không dùng nữa.
Nàng có một bạn trai, cả ngày cùng bạn trai và một đám anh chị en quậy phá với nhau, sống mơ mơ màng màng.
Trăm triệu không ngờ tới nàng cư nhiên lại xuyên trở về......
Đi trên đường đi về khu giảng dạy, trong đầu Trì Lẫm đầy ắp suy nghĩ về việc nên làm sao để trở về gặp bạn trai của mình.
Nói nàng hồn xuyên liệu có ai tin không?
Hay là nàng lại nuốt một viên thuốc tự sát nhỏ, xem có thể xuyên trở về được không?
Trì Lẫm đang nghĩ thì thấy bạn thân của Lưu Hủy Hân là Từ Y Phương.
"Này." Trì Lẫm bước nhanh chạy đến bên người nàng, muốn từ miệng Từ Y Phương nghe xem cuối cùng nàng và Lưu Hủy Hân có chuyện gì.
Ai ngờ Từ Y Phương nhìn thấy nàng cũng như nhìn thấy ma vậy, hoàn toàn không cho nàng cơ hội nói chuyện, sợ hãi chạy như điên.
Trì Lẫm: "......"
Cái người xuyên vào thân thể ta rốt cuộc đã làm gì rồi hả?
Ai thấy ta cũng sợ thành như vậy, ta đây chẳng phải thảm hại hơn trước kia sao?
Trì Lẫm tiếp tục nguyền rủa cái người đã xuyên vào thân thể nàng, vừa hay thấy nam thần ban 1 – Đằng Giáng, đang cùng đội bóng rổ một đám nam sinh cười cười nói nói đi tới. Trì Lẫm không dám nhìn thẳng, định vòng sang một bên để lén nhìn vài lần.
"Này —— Trì Lẫm đấy!" Không ngờ Đằng Giáng chủ động chào hỏi nàng, một đám người phấn khích vây lại.
Trì Lẫm hoảng hốt run rẩy: "Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?"
Đằng Giáng này, khuôn mặt mối tình đầu quốc dân cười tươi, soái như trong ký ức của Trì Lẫm:
"Ta nào dám làm gì, chẳng qua nghỉ đông không thấy ngươi, nên nhớ ngươi thôi."
Trì Lẫm: "??"
Nói lại lần nữa, ngươi nhớ ai cơ?!
"Hôm nay tạo hình gì vậy? Rất sáng tạo, rất cá tính nha." Đằng Giáng quan sát một chút mái tóc rối bù của Trì Lẫm rồi cười, "Bất quá ngươi dạng gì cũng đẹp. Chiều nay sân vận động có ta thi đấu, ngươi có thời gian thì đến xem nhé. Biết ngươi chưa chắc sẽ đến, bất quá, ghế VIP hàng đầu mãi mãi là của ngươi."
Đằng Giáng nói xong chung quanh các đồng đội điên cuồng la hét.
Hắn còn rất tự nhiên đẩy mấy đứa trêu ghẹo hắn, vừa đi vừa quay đầu lại cười với Trì Lẫm.
Trì Lẫm bị hắn làm choáng váng nửa ngày không phản ứng lại.
Tình huống gì đây?! Nam thần lại chân thành thâm tình với nàng?!
Lên lớp 12, vị trí phòng học không thay đổi, chỉ có số phòng đổi thành một cái khác.
Trì Lẫm từ thang máy bước ra thì vừa vặn gặp Ngụy Chước Ngưng và Lâm Tiểu Chí đang từ WC đi ra, mặt đối mặt với nàng.
Ngụy Chước Ngưng đang định chào hỏi, lại phát hiện nàng suốt cả quãng đường không hề liếc mắt nhìn hai người lấy một cái, cứ như thể hoàn toàn không thấy các nàng vậy.
Hai bên lướt qua nhau, trên đầu Ngụy Chước Ngưng đầy dấu chấm hỏi bung nở.
"Nàng sao lại thế này a." Ngụy Chước Ngưng nói, "A Lẫm sao lại không để ý tới ta?"
Lâm Tiểu Chí nhìn bóng lưng Trì Lẫm, cân nhắc bộ dạng hóa trang hôm nay của nàng, trầm tư một lát rồi bỗng cười khúc khích:
"Chuyện này rất thú vị đây."
Ngụy Chước Ngưng: "Hả?"
Trì Lẫm theo thói quen cúi đầu vào phòng học, không cẩn thận đụng vào người.
Chết tiệt ai đi đường mà không đường thế!
Trì Lẫm trong lòng mắng một câu, ngẩng đầu vừa thấy, cư nhiên là Cao Tường.
Cao Tường cao một mét tám, nghe nói quen biết rất nhiều anh chị em trong xã hội, đều là dạng chém dao không chớp mắt.
Trì Lẫm bạn trai cũ cũng không kém, chỉ có điều hơi nhỏ con một chút, cho đến giờ nàng vẫn chưa từng chứng kiến cảnh đánh nhau hỗn chiến, cho nên đối với Cao Tường vẫn còn sợ hãi.
Đang định len lỏi từ bên cạnh hắn đi qua, bị hắn túm lấy kéo về.
Trì Lẫm trong lòng lạnh toát mồ hôi, chẳng lẽ vừa mới quay lại đã bị đánh một trận rồi...... Thật quá đen đủi.
"Mang theo chưa?" Cao Tường áp mặt lại gần.
"Mang, mang cái gì?"
"Ảnh riêng của tỷ tỷ đại nhân chứ!" Cao Tường đôi mắt sáng rực lên.
"Tỷ tỷ đại nhân?"
"Lâu tỷ tỷ ấy!" Cao Tường "Chậc" một tiếng, liếc mắt nhìn nàng, "Quỷ hẹp hòi, một tấm ảnh thôi mà làm gì căng thẳng thế, Lâu tỷ tỷ cũng chẳng thiếu miếng thịt nào."
"Thôi được rồi Cao Tường, ngươi giả ngốc làm gì vậy? Không biết Tiểu Lẫm nhà ta đang yêu đương với Lâu tỷ tỷ sao, làm sao có thể cho ngươi." Sa Tân Ngữ đi ngang qua phun tào Cao Tường.
Trì Lẫm ngây người ra —— yêu đương? Lâu Mịch?!
Cao Tường hừ một tiếng: "Kệ đi, cho dù là yêu đương thì cũng phải nói rõ với Lâu Mịch, Cao Lầu Mịch Tuyết vẫn là của fan chúng ta. Trì Lẫm, ngươi thật sự không có tình nghĩa, chỉ là một tấm ảnh thôi mà... Bằng không ngươi nói xem, muốn cái gì đổi với ngươi, chỉ cần ta có thể làm được thì tuyệt đối làm, không nói hai lời!"
Cao Tường không những không tìm nàng gây phiền toái, ngược lại còn dính lấy nàng suốt nửa ngày.
Trì Lẫm thật vất vả mới thoát khỏi hắn, tìm được chỗ ngồi có ghi tên mình.
Mới vừa ngồi xuống, Đổng Hướng Văn ở phía sau ném lại đây một gói đồ ăn vặt.
Trì Lẫm ngạc nhiên quay đầu lại.
"Thử xem, vị cay mới nhất, không tệ, chính là loại mà siêu thị đã bán hết hàng đó."
Trì Lẫm: "......"
Kỳ lão sư đến, lớp học chính thức bắt đầu.
Lâm Tiểu Chí ngồi vào bên cạnh Trì Lẫm, Trì Lẫm cảm thấy vô cùng không tự nhiên.
Lâm Tiểu Chí câu mở đầu cứng nhắc hỏi Trì Lẫm:
"Hôm qua sau khi trở về thì thế nào?"
Trì Lẫm "A" một tiếng, qua loa cho xong.
"Đều do Chước Ngưng lây cảm lạnh cho ngươi, hôm nay nhìn trạng thái có vẻ khá hơn rồi?"
Trì Lẫm khóe miệng giật giật, nàng thật sự không quen ở chung với người xinh đẹp, làm nàng cảm thấy tự ti, thu mình lại.
"Tóc sao lại như thế này? Rối tung lên rồi." Lâm Tiểu Chí vẫn tiếp tục không ngừng truy hỏi, "Lát nữa ta nhất định phải mắng cho Chước Ngưng một trận, xem nàng đã làm chuyện tốt gì."
"Không sao đâu......" Trì Lẫm bất đắc dĩ cuối cùng cũng mở miệng, "Lây bệnh cũng không phải nàng cố ý."
Lâm Tiểu Chí sau nghe xong lời nàng nói xong, ánh mắt lại đảo qua mặt nàng dò xét một lượt, rồi hiểu ý gật gật đầu, không nói gì nữa.
Kỳ lão sư tổng kết tình hình chung của Ban 6 học kỳ trước, phân tích điểm trung bình các môn kỳ thi cuối kỳ cùng với thứ hạng trong năm rồi, điều quan trọng nhất là muốn gióng lên hồi chuông cảnh báo cho mọi người.
"Hiện tại các ngươi đã chính thức là học sinh lớp 12, lớp 12 nghĩa là gì, ta nghĩ các ngươi còn rõ hơn ta, không cần ta nói nhiều. Từ giờ trở đi, toàn bộ tâm tư đều nên tập trung lại, nghiêm túc chiến đấu cho năm quan trọng nhất trong cuộc đời..."
Kỳ lão sư vừa nói là không cần nói nhiều, vậy mà thao thao bất tuyệt suốt hơn bốn mươi phút không ngừng nghỉ.
Sau khi tổng kết và định hướng xong, Kỳ lão sư đột nhiên gọi tên Trì Lẫm:
"Mọi người nên học tập nhiều ở bạn học Trì Lẫm. Nhìn xem Trì Lẫm của chúng ta, từ chỗ đội sổ dũng cảm vươn lên, hiện giờ đã đạt đến trình độ trung bình! Ta tin rằng chỉ cần nàng tiếp tục nỗ lực thêm một chút nữa, rất nhanh sẽ có thể vươn lên hàng tuyến đầu! Mọi người cũng biết, kỳ thi cuối kỳ học kỳ một, bạn học Trì Lẫm vì chuyện đánh cược mà chậm trễ ôn tập các môn khác, chuyện này ta vẫn phải phê bình ngươi. Bất kể là môn nào cũng không thể lơ là, càng không nên vì nhất thời hiếu thắng mà đánh cược với người khác, thành tích học tập là của chính mình, không phải dùng để tranh đấu với ai cả. Tất nhiên việc nào ra việc đó, cũng vì chuyện đó mà ban 6 chúng ta đạt điểm trung bình môn tiếng Anh cao nhất trong các lớp thường, trước giờ chưa từng có chuyện như vậy. Biết là mọi người đều thích Trì Lẫm, vậy thì càng phải học tập cùng nhau, đó chính là sức mạnh của thần tượng và tấm gương! Hy vọng năm học cuối cấp này, các ngươi cũng có thể dốc hết lòng cho môn tiếng Anh, tranh thủ đạt vị trí thứ nhất ở mọi môn! Có tin tưởng không?!"
Đổng Hướng Văn là người đầu tiên trả lời: "Không ——!"
Cả lớp cười rộ lên, đập bàn loạn xạ, Kỳ lão sư chỉ vào hắn: "Chỉ có ngươi là nhiều chuyện! Ngày đầu tiên đã muốn bị phạt đứng có phải không?!"
Trì Lẫm phát hiện ban 6 này thật xa lạ.
Trước kia khi nàng còn ở đây, ban 6 u ám ảm đạm, tất cả môn học đều lẹt đẹt xếp cuối, ai cũng thừa nhận đây là lớp rác rưởi.
Thân là một phần trong lớp rác rưởi đó, Trì Lẫm sống rất an nhàn.
Nhưng hiện tại bầu không khí hòa thuận vui vẻ này là sao?
Điểm trung bình tiếng Anh đứng đầu?
Nghe ý tứ của Kỳ lão sư, chuyện này là do ta đánh cược với người khác mà ra?
Trì Lẫm không thể tưởng tượng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì......
Kỳ lão sư nói một câu cười ba lần, đây không phải chủ nhiệm lớp mà nàng quen thuộc.
Nhưng mà...
Sa Tân Ngữ lén gửi một tin WeChat, Trì Lẫm click mở:
"Tóc ngươi loạn quá rồi đó, lát nữa để ta chải lại giúp ngươi nha!"
Sau đó còn kèm thêm một sticker thỏ con cực kỳ dễ thương.
Tim Trì Lẫm cũng vì thế mà loạn nhịp.
Kỳ lão sư nghỉ giải lao giữa tiết, lúc nghỉ ngơi, Sa Tân Ngữ thật sự đến chải lại tóc cho nàng, còn dịu dàng giúp nàng vuốt thẳng lại cổ áo đồng phục.
"Thế này mới đúng." Sa Tân Ngữ nhẹ nhàng mỉm cười với nàng.
Trì Lẫm từ trước đã cảm thấy Sa Tân Ngữ lớn lên thật đáng yêu, chỉ là chưa từng nghĩ tới sẽ được nàng bắt chuyện.
Trì Lẫm xuống lầu mua Coca ở quầy bán quà vặt, định trấn kinh một chút, có người bất ngờ ôm lấy nàng từ phía sau, cúi sát bên tai nàng nói:
"Không ngờ tình cờ đến trường cũ dạo chơi lại gặp được tiểu sư phụ đáng yêu của ta. Đây là duyên phận, là ông trời sắp đặt rồi."
Trì Lẫm khó khăn quay đầu lại, người phía sau dựa vào quá gần, nàng suýt nữa thì chạm môi đối phương.
Đàm Lạc?
Học tỷ vạn người mê kia?
Trì Lẫm thần sắc cứng đờ. Đàm Lạc cảm giác vết sẹo lúc này trên mũi ẩn ẩn đau, lập tức cười lui về mấy bước, rút lui đến khoảng cách an toàn:
"Bao nhiêu ngày không thấy vẫn hung như vậy, thật đáng sợ ghê."
Trong lòng Trì Lẫm như có cả trăm chiếc xe tải rầm rập chạy qua, chấn động đến đau ngực.
Không phải đâu...... Đàm Lạc học tỷ cũng từng có gì đó với mình?
Đàm Lạc học tỷ chính là mối tình đầu của nàng, nàng chỉ dám lặng lẽ dõi theo từ biển người xa xa.
Trì Lẫm bị nàng vừa rồi ôm như vậy, làm cho hồn phách điên đảo nói không thành lời, nhìn qua như thật, nhưng thật ra bày ra một thái độ làm người hiểu lầm là nghiêm túc.
"Thật sự là tình cờ gặp được, ngươi tin ta đi."
Sau khi lên đại học, Đàm Lạc không còn mặc đồng phục cao trung nữa, thay vào đó là đồ thường gợi cảm và quyến rũ hơn, nụ cười kia suýt chút nữa khiến Trì Lẫm ngất xỉu.
"Không trêu ngươi nữa, nếu không khuôn mặt xinh đẹp này lại bị trầy mất." Đàm Lạc dùng ngón tay hồng nhạt chỉ lên vết thương trên sống mũi, "Hôm nay ta về trường cũ làm việc, sư phụ đến để khai giảng à?"
Sư phụ tình thú kỳ quái gì vậy?!
Trì Lẫm giả vờ làm ra dáng vẻ làm thầy người khác, ho nhẹ một tiếng, hai tay chắp sau lưng: "Đúng vậy."
"Vẫn đáng yêu như vậy. À đúng rồi, sư phụ định khi nào giao thuốc giải cho người ta? Người ta còn nửa tháng nữa là phải ra nước ngoài rồi, giao trước nửa năm đi, nếu không đến lúc đó phải bôn ba chạy về thì mệt lắm đó."
Thuốc giải? Đây là đang cosplay nhân vật với cốt truyện gì vậy?
Chơi high tới mức này sao?
Trì Lẫm còn đang suy nghĩ xem phải làm sao để kéo dài thời gian bên nữ thần, thì nữ thần đã tự mở đường:
"Ngày mai chiều tan học đến tìm ngươi lấy thuốc giải, được không?"
"Ừm......" Trì Lẫm cố ý tỏ vẻ vô tình duy trì hình tượng giả định nào đó.
"Thả người ta ra khỏi danh sách đen đi nha." Đàm Lạc nheo mắt cười, rồi rời đi.
Trì Lẫm một mình ở cửa quầy bán đồ ăn vặt ngây ra nửa ngày.
Mọi người dường như đều thích ta.
Mẹ nó, mọi người dường như đều mê luyến ta.
Cảm giác này thật sự là......
Trì Lẫm hít sâu một hơi.
Quá sung sướng!
Cool ngầu!
Trì Lẫm ừng ực ừng ực uống một hơi cả chai Coca to, đè nén tâm trạng hưng phấn xuống. vừa đi vừa ngâm nga bài hát hướng khu giảng dạy.
Lâm Tiểu Chí đứng ở góc tầng hai, đã nhìn thấy toàn bộ quá trình nàng và Đàm Lạc tương tác.
"Sao vậy?" Ngụy Chước Ngưng chạy hai con phố giúp Lâm Tiểu Chí mua bánh kem hạt dẻ ở tiệm bánh kem mà Lâm Tiểu Chí thích nhất, khi nàng hưng phấn chạy về đến nơi, phát hiện Lâm Tiểu Chí ngồi ở bậc thang sân thượng, mặt mày ủ ê.
Nhìn thấy Ngụy Chước Ngưng vừa lo lắng lại vừa ngốc nghếch chân thành chạy đến, Lâm Tiểu Chí mỉm cười nói:
"Chỉ cần không nhìn thấy ngươi một khắc, ta liền không vui."
Ngụy Chước Ngưng như thỏ con nhảy nhót đến bên cạnh nàng ngồi xuống, quơ quơ hộp bánh kem trong tay:
"Ta không phải đi mua đồ ăn cho ngươi sao, nhìn nè."
"Tiệm này rất khó mua, người xếp hàng siêu đông, ngươi làm sao mua được?"
"Ta lúc chiều đến trường đã lấy số rồi, giờ này qua đi vừa lúc đến số ta, có phải ta rất thông minh không?"
"Đúng, đúng, Chước Ngưng nhà ta thông minh nhất."
Cảm thấy Lâm Tiểu Chí vẫn còn tâm sự, Ngụy Chước Ngưng không tiện hỏi thẳng, chỉ có thể im lặng ngồi cạnh nàng.
Ngụy Chước Ngưng vừa ăn bánh kem hạt dẻ vừa suy đoán, không biết Lâm Tiểu Chí đang không vui chuyện gì...
Lâm Tiểu Chí nhìn nàng ngây ngô ở bên cạnh, nghĩ thầm, đứa nhỏ ngây này chắc chắn đoán không được ta đang châm biếm phản ứng trì độn của nàng.
Tan học, Trì Lẫm cùng Sa Tân Ngữ, Cao Tường và mấy người khác cùng nhau rời khỏi trường, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.
Khóe mắt Trì Lẫm bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang bước nhanh về phía cổng trường, Trì Lẫm nhìn về phía hàng cây ven cổng.
Quân Quân......
Trì Lẫm hít sâu một hơi, Sa Tân Ngữ hỏi nàng:
"Sao vậy?"
"Không, không có gì......"
Trì Lẫm kéo nhẹ khóe miệng, bước chân nhanh hơn, vội vã rời đi.