Lâu Mịch đuổi tới nhà thì, Bành Tử Viện vừa mới cùng Lâu Lực Hành từ bệnh viện kiểm tra trở về, vết bỏng trên mu bàn tay đã được băng lại ổn thỏa.
Lâu Mịch nhìn khắp nơi, trên mặt đất vẫn còn nước canh và mảnh pha lê chưa kịp xử lý, nhất thời đầu óc rối loạn: "Đây là xảy ra chuyện gì vậy?"
Bành Tử Viện đem sự việc lúc trước kể lại rõ ràng từng chi tiết một.
Lâu Mịch trầm mặc, Lâu Lực Hành thở dài một hơi nói:
"Ta không nên đánh nàng, là ta không kìm nén được."
Bành Tử Viện than thở: "Ngươi cũng vì bảo vệ ta mà. Hôm nay Tiểu Lẫm cũng không biết vì sao lại nổi giận như vậy. Thời gian gần đây nàng tính tình đã tốt hơn rất nhiều, ta còn tưởng nàng đã không để ý đến chuyện của hai ta nữa, tại sao hôm nay lại......"
Ba người cùng rơi vào trầm mặc, Lâu Mịch là người đầu tiên mở miệng lại:
"Vậy bây giờ nàng chạy đi đâu rồi?"
"Ta cũng đang lo lắng cho nàng. Lúc nãy ta có ra ngoài tìm một vòng, nhưng nàng chạy quá nhanh, không thấy bóng dáng đâu."
"Ta xem hệ thống thông báo nàng lái xe ra ngoài rồi."
"Nàng hiện tại tâm trạng không tốt, biết đâu lại làm chuyện gì ngốc nghếch......" Bành Tử Viện đi lấy áo khoác, "Không được, ta phải ra ngoài tìm nàng."
"A di, ngươi ở lại chăm sóc ba ta, để ta đi." Lâu Mịch vốn áo khoác cũng chưa kịp cởi, "Các ngươi ở nhà chờ tin tức của ta."
Bành Tử Viện còn muốn nói gì thì Lâu Mịch đã biến mất trong thang máy.
Lâu Mịch gọi vào điện thoại của Trì Lẫm, vẫn là không ai nghe máy.
Gọi lại thì bị từ chối.
Lâu Mịch chỉ có thể gửi WeChat cho nàng: "Tiểu Lẫm, ngươi ở đâu vậy? Hôm nay có chuyện gì cứ nói với ta, ta thật sự rất lo lắng cho ngươi."
Gửi WeChat xong, Lâu Mịch nắm chặt điện thoại nóng bỏng, đôi tay lạnh ngắt.
Tại sao tính tình lại thay đổi đột ngột như vậy?
Hôm nay Trì Lẫm cho nàng một cảm giác hoàn toàn xa lạ, lại lờ mờ mang theo sự ương ngạnh và cáu kỉnh có chút quen thuộc.
Thật giống như......
Lâu Mịch ép bản thân phải bình tĩnh lại, không được nghĩ linh tinh làm phân tán tinh lực. Phải tìm được người, xác định an toàn rồi, mới có thể đi phân tích suy đoán hiện tại.
Biệt thự Tân Hải Nhất Hào.
Chuông cửa vang lên, Đàm Lạc khoác chiếc áo choàng tắm dài, bước nhanh ra cửa.
Tiểu khả ái đến rồi.
Khi đi ngang qua chiếc gương toàn thân thật lớn, nàng còn cố ý liếc nhìn chính mình, phong tình vạn chủng mà nghiêng đầu một cái, mái tóc dài xoăn màu nâu đậm dịu dàng như thác nước, sắc môi cũng diễm lệ vừa phải.
Cửa mở ra, nguyên chủ ánh mắt đầu tiên liền thấy cảnh sắc lộ ra từ chiếc áo ngủ rộng thùng thình.
Nguyên chủ trong lòng âm thầm huýt sáo.
Cái người nhập hồn vào thân thể ta này cũng không phải là không làm được việc tốt.
Nếu có thể cùng Đàm Lạc học tỷ ngủ một đêm, cái gì cũng đáng giá cả.
Nguyên chủ tự nhận mình là kẻ ham sắc đẹp, chỉ cần là người xinh đẹp, bất kể nam hay nữ đều thích.
Đàm Lạc thấy ánh mắt nàng nhìn mình có chút thẳng thừng, vui vẻ đón nàng vào trong, cửa tự động khóa lại.
"Sư phụ sao lại liên lạc người ta muộn như vậy, người ta suýt đi ngủ rồi."
Đàm Lạc để nguyên chủ ngồi xuống ghế sofa, còn nàng thì lười biếng tựa đầu vào một bên ghế, chân trơn bóng lộ ra từ chiếc áo tắm dài, vừa dài vừa thẳng, phối với gương mặt kiều mỹ gợi cảm của nàng, cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì một cảnh phim điện ảnh tình cảm.
Hơn nữa vẫn là loại điện ảnh không quá đứng đắn kia.
"Ta này không phải mang thuốc giải cho ngươi sao......" Nguyên chủ nói, từ túi lấy ra một hộp nhỏ, đưa cho Đàm Lạc.
"Sư phụ cấp bách như vậy à, đợi không được đến ngày mai sao?" Đàm Lạc cười tiếp nhận hộp, lúc hai tay giao nhau, thuận tiện vuốt ve ngón tay nguyên chủ.
Nguyên chủ cả người như bị điện giật, vừa tê dại vừa kích thích, ánh mắt dính chặt không rời khỏi Đàm Lạc.
Đàm Lạc nhìn chăm chú biểu cảm nàng một lúc lâu, nói: "Điện thoại ngươi reo đấy."
Nguyên chủ: "Phá đám như vậy, ta mặc kệ."
Đàm Lạc: "Hửm?"
Đang nói thì điện thoại lại reo, nàng từ chối, lập tức lại có WeChat gửi vào.
Đàm Lạc tỏ vẻ thích thú: "Ngươi thật sự không cần nghe một chút? Vạn nhất có việc gấp thì sao."
Nguyên chủ thật sự phiền toái, mở điện thoại vừa xem, quả nhiên là Lâu Mịch đang tìm nàng.
Nàng cùng Lâu Mịch thật sự là đang yêu đương sao? Mẹ nó, cái thứ gì không biết, thật buồn nôn chết đi được.
Tưởng tượng đến việc khanh khanh ta ta cùng con gái Lâu Lực Hành, nguyên chủ suýt nôn cơm tối ra.
Nhưng nghe giọng Lâu Mịch dường như thật sự đang lo lắng.
Nguyên chủ nhìn Đàm Lạc trước mặt, bỗng nhiên nghĩ tới một tuyệt chiêu trả thù nhà họ Lâu.
Nguyên chủ vui sướng gõ chữ trả lời:
"Ta ở đây, ngươi đến đón ta."
Sau đó chia sẻ vị trí cho Lâu Mịch.
Lâu Mịch nhận được hồi âm, tinh thần vì thế phấn chấn, lập tức định hướng dẫn đường, đi đến nơi đó.
"Ngươi đang nhắn tin với ai vậy?" Đàm Lạc mở chiếc hộp nhỏ, phát hiện bên trong là mấy viên thuốc màu xám, nàng dùng ngón tay chậm rãi gảy.
"Họ Lâu." Nguyên chủ xê dịch mông, sát lại gần Đàm Lạc, "Một lát nữa nàng sẽ tới đây đón ta."
Đàm Lạc ngẩng mắt: "Hửm?"
"Nhưng ta không định cùng nàng trở về."
"À." Đàm Lạc dường như cũng không hứng thú mà hạ giọng, nguyên chủ định nói gì thì Đàm Lạc chuyển đề tài, "Thuốc giải sao lại màu xám?"
Nguyên chủ trong lòng "Ai" một tiếng, các nàng cosplay phim tiên hiệp, đạo cụ cũng phải thống nhất sao?
Đàm Lạc: "Đừng nói đây không phải thuốc giải mà là thuốc độc."
Nguyên chủ lại xê dịch mông về phía nàng: "Là thuốc độc thì sao, ngươi có sợ không?"
Đàm Lạc đưa tay lên, mu bàn tay nhẹ nhàng đặt trước môi, dường như nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười, cười khẽ một tiếng.
Lâu Mịch đến nhanh hơn nguyên chủ tưởng tượng rất nhiều.
Buổi tối khuya, chuông cửa suýt bị nàng ấn hỏng, một tiếng còn chưa vang hết đã ấn tiếp, hoàn toàn có thể nghe ra là người ấn chuông đang lo lắng.
"Đến rồi đến rồi, thật đòi mạng." Đàm Lạc lại một lần nữa chỉnh lại áo ngủ, chân trần giẫm lên thảm, đi về phía cửa.
Nguyên chủ đoán được là Lâu Mịch, liền theo Đàm Lạc cùng ra mở cửa.
Không phải yêu đương sao? Không phải tình chàng ý thiếp sao?
Lâu Mịch có thể đối với nàng thiên y bách thuận như vậy, kẻ xuyên đến trong thân thể nàng kia đúng là có chút thủ đoạn, tình cảm hai người nhất định rất tốt đi.
(*)thiên y bách thuận: bất kể thế nào cũng chiều theo.
Nếu đã như thế, nhìn thấy bạn gái ngoại tình, bị đả kích thì sẽ nghiêm trọng thế nào?
Cửa vừa mở ra, lúc Lâu Mịch nhìn thấy nguyên chủ vẫn còn mang theo nụ cười:
"Ngươi sao lại ở đây, đây là nhà ai......"
Nhưng khi cửa mở lớn hơn một chút, nhìn thấy Đàm Lạc trong bộ áo ngủ lỏng lẻo đang dựa bên khung cửa, nụ cười của Lâu Mịch gần như ngay lập tức biến mất.
Nàng nhận ra Đàm Lạc, là người mà trước kia từng có mấy tấm ảnh truyền trên mạng mà nàng không dám nhìn kỹ. Nhưng dung mạo của Đàm Lạc, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, nàng đã nhớ kỹ.
"Bây giờ ngươi đã thấy rõ chưa?" Nguyên chủ nói, "Tình huống như thế này còn cần ta nói nhiều sao? Ta gọi ngươi đến, không phải muốn cùng ngươi quay về cái nhà làm ta ghê tởm đến cực điểm kia. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, đừng gọi điện cho ta nữa, đừng nhắn WeChat cho ta nữa, đừng quấy rầy ta nữa, ngươi làm được không?"
Lâu Mịch nhìn nàng, lắc đầu nhỏ đến không thể phát hiện, hốc mắt đã đỏ ửng.
Nàng không hiểu vì sao Trì Lẫm lại đối xử với nàng như vậy, nàng cũng biết hết thảy chuyện này có chỗ không đúng.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, nghe giọng nói quen thuộc ấy dùng lời lẽ chán ghét để đối xử với mình, trong lòng trào lên cảm giác chua xót đến mức không thể khống chế được.
Đàm Lạc lặng lẽ nhìn hai người các nàng, không lên tiếng, dõi theo cảnh tượng đang xảy ra ngay trước cửa nhà mình.
Lâu Mịch không muốn để bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của mình, lập tức quay đầu đi:
"Ta không biết rốt cuộc ngươi làm sao vậy, ngươi bình tĩnh lại một chút đi, nhớ sớm quay về nhà."
"Ta nói ta không về, ngươi không nghe được sao?"
Lâu Mịch không nói nữa, bước nhanh rời đi.
Nguyên chủ thấy Lâu Mịch thật sự bị mình làm cho khóc, trong lòng tuy có chút thấp thỏm, nhưng phần nhiều vẫn là không thể tin nổi.
Ai có thể ngờ được cái tên cao ngạo hung hãn Cao Lầu Mịch Tuyết lại bị ta làm khóc! Nguyên chủ mừng như nở hoa trong bụng.
Trả thù thật sự rất sướng a. Mà đêm nay còn có chuyện càng sướng hơn đang chờ nàng.
"Học tỷ......" Nguyên chủ quay đầu cười với Đàm Lạc, lại phát hiện biểu cảm Đàm Lạc có chút khác với lúc nãy.
Đàm Lạc đã chỉnh áo ngủ dài gọn gàng ngay ngắn, đai lưng buộc chặt, cho dù có nhào lộn ba vòng cũng không bị tuột ra.
Nguyên chủ: "?"
"Đã khuya rồi." Đàm Lạc một tay ấn vai nàng, chầm chậm đẩy nàng ra ngoài, "Sư phụ cần phải về."
"Cái gì? Học tỷ, không phải ngươi hẹn ta sao? A? Này, này!"
Đàm Lạc thật sự đóng cửa lại.
Nguyên chủ bị ngăn cách ngoài cửa, vẻ mặt bối rối.
Đúng lúc nàng muốn ấn chuông cửa, thì cửa lại tự mở ra.
Nguyên chủ lập tức tiến lên cười nói: "Ta......"
Đàm Lạc nở một nụ cười còn tươi hơn ban nãy, thuận tay ném cái cặp sách của nàng ra ngoài.
Nguyên chủ: "?!"
Đàm Lạc ôn nhu nói: "Ngủ ngon."
Ngay sau đó, cửa chính "cạch" một tiếng không chút khách sáo đóng lại, không còn mở ra nữa.
.
Lâu Mịch cuối cùng chỉnh lại tâm trạng thì phát hiện xe đã chạy trên cao tốc hai tiếng đồng hồ.
Hoàn toàn không muốn về nhà, Lâu Mịch thiết lập định vị, đi thẳng đến câu lạc bộ.
Từ nhỏ chỉ cần có chuyện không vui, Lâu Mịch liền sẽ đi chơi game.
Chỉ cần bước vào thế giới trò chơi, nàng có thể tạm thời quên hết tất cả.
Lâu Mịch đến câu lạc bộ thì Phù Đồ và Trác Cảnh Lam đang xem video luyện tập của huấn luyện sinh, còn Tạ Bất Ngư mệt mỏi về nhà ngủ rồi.
"Ai? Mịch tỷ? Sao ngươi lại đến đây vậy." Phù Đồ từ trước đến giờ là kiểu thần kinh thô, hỏi tiếp, "Tìm được muội muội chưa?"
Lâu Mịch mặt sa sầm: "Tìm được rồi." Sau đó trực tiếp đi vào văn phòng của mình, suốt quá trình không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái.
Phù Đồ không hiểu lý do gì mà nhìn về phía Trác Cảnh Lam: "Này là tìm được rồi hay vẫn chưa tìm được?"
Trác Cảnh Lam: "Đầu óc của ngươi, cũng chỉ biết chơi game thôi."
Phù Đồ: "?"
Trác Cảnh Lam: "Vừa nhìn thấy liền biết là thật sự tìm được rồi, bằng không thì cũng chẳng có cơ hội để không vui?"
Phù Đồ đang nghiền ngẫm lời này theo cách nghĩ của mình, thì Trác Cảnh Lam đã cầm cái máy tính bảng đi tới gõ cửa phòng Lâu Mịch.
"Chuyện gì vậy?" Lâu Mịch hỏi từ bên trong.
"Cho ngươi xem thứ hay ho này."
"Không muốn xem."
"Bảo đảm ngươi sau khi xem xong sẽ vui vẻ."
"......"
Lâu Mịch không lên tiếng nữa, Trác Cảnh Lam trực tiếp mở cửa đi vào.
Lâu Mịch ngồi bên ghế gần máy tính, trong tay đang nghịch viên tinh thể kết nối với Tái Chiến Giang Hồ, cứ ném tới ném lui.
Trác Cảnh Lam ngồi xuống trước mặt nàng, ánh mắt bất động nhanh chóng quét qua khuôn mặt nàng.
Đôi mắt có chút sưng đỏ, chắc là vừa khóc xong.
Trác Cảnh Lam trong lòng chửi thầm một câu "Con mẹ nó".
Nàng có thể nói là nhìn Lâu Mịch lớn lên, đứa nhỏ này từ trước đến nay tâm lý cực kỳ mạnh mẽ, dù gặp phải khó khăn lớn lao hay đả kích nghiêm trọng đi nữa, cũng chưa từng thấy nàng rơi một giọt nước mắt nào.
Muội muội kia rốt cuộc đã gây ra chuyện gì mới làm Lâu Mịch khổ sở đến thế...
Lâu Mịch cụp mí mắt xuống, không biết đang nghĩ gì, Trác Cảnh Lam mở điện thoại ra, đặt thẳng màn hình trước mặt Lâu Mịch.
Lâu Mịch ngẩng mắt liếc nhìn, thấy một bức ảnh của tiểu cô nương xinh xắn.
"Có ý nghĩa gì, vội vàng tìm ta để mai mối à?"
"Chia tay rồi?" Trác Cảnh Lam sửng sốt, "Đến giờ còn chưa rõ ràng mà đã chia tay?"
"Có thể đừng phiền ta không?"
"Được rồi được rồi, ta chẳng phải đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi sao? Không chỉ có ảnh của mấy tiểu cô nương, còn có cả mấy tiểu tử nữa, đều là nhóm huấn luyện sinh mới. Đội hai của Cửu Thiên bên kia cũng nên có chút tin tức, đây còn có video huấn luyện hôm nay, nhân gia ngài có muốn xem không?"
"Ta thực sự rất mệt rất phiền, có thể cho ta nghỉ ngơi một chút không?"
"Ta đây không phải đang tìm chuyện để giúp ngươi chuyển hướng chú ý sao."
"Chuyển hướng chú ý hả." Lâu Mịch lấy tinh thể kết nối, "Bồi ta chém vài người là được."
Trác Cảnh Lam chỉ có thể gật đầu nhận lời: "Được thôi, nhưng chỉ được một tiếng, không thể lâu hơn. Ngày mai còn phải ở trong trò chơi cả ngày, ngươi dùng não quá độ vậy ta sợ có chuyện."
Lâu Mịch cùng Trác Cảnh Lam nắm tay vào game, chọn mấy phó bản có độ khó cực cao, vừa vào là lao vào chém giết.
Lâu Mịch dỗi trời dỗi đất, giết đến máu chảy thành sông, chính là không chịu đi Tuyết Vực Thần Động, ngay cả cửa động Lâu Mịch cũng đi vòng qua.
Đó là cái địa phương quỷ quái gì chứ, phong thuỷ quá mức tồi tệ.
Lâu Mịch vừa múa ngọn thương lửa vừa nghĩ tới chuyện của Trì Lẫm.
Nàng suy nghĩ từ hôm nay, kéo dài đến tối qua, rồi lại lan đến tận mấy tháng trước...
"Cẩn thận!" Thanh âm của Trác Cảnh Lam nổ tung bên tai nàng, nàng bỗng hoàn hồn, phát hiện một con Huyết Hạc không biết từ khi nào đã bay đến đỉnh đầu, đang nhắm vào đầu nàng mà mổ xuống.
Trác Cảnh Lam đã không kịp cứu nàng, Lâu Mịch muốn kích hoạt kỹ năng, phát hiện kỹ năng đang trong thời gian hồi chiêu.
Trước đó khi nào đã dùng kỹ năng, nàng hoàn toàn không có ấn tượng.
Lâu Mịch đã chuẩn bị tinh thần bị Huyết Hạc mổ thủng đầu, nhưng mỏ sắc nhọn của Huyết Hạc lại bị một lớp băng dày đột nhiên xuất hiện chặn lại vừa vặn.
Lớp băng bị Huyết Hạc đâm thủng, băng vụn văng tung toé đầy trời, Lâu Mịch theo bản năng xoay người phản đòn, một thương đâm thẳng vào cổ Huyết Hạc.
Huyết Hạc còn định tấn công lần nữa, lại bị một bóng trắng lao tới, đánh đúng ngay vết thương ở cổ nó.
Vốn dĩ một thương của Lâu Mịch đã khiến nó khó chịu, đòn đánh tiếp theo này lại tàn nhẫn độc địa, khiến miệng vết thương càng thêm sâu.
Huyết Hạc kêu đau thảm thiết, mang theo thương tích bay đi.
Lâu Mịch quay đầu lại, phát hiện có một vị bạch y nữ tử đứng cách đó không xa.
Bạch y nữ tử có tên "Tấn Nghi", nhìn qua như người có thật.
Nữ tử có mái tóc đen thẳng ngắn gọn gàng buộc ở sau đầu, ăn mặc khá giản dị. Bộ trang phục của nàng là loại trang bị của một tân thủ bình thường nhất, Lâu Mịch thấy người này cũng chỉ khoảng cấp 34, trong tay cầm cây Hàn Băng Pháp Trượng thông thường có thể nhặt ở khắp nơi.
Vừa rồi chính là nàng cứu Lâu Mịch.
Không phải dựa vào trang bị, hoàn toàn dựa vào thao tác, cùng với cảm giác nhạy bén về thời cơ chiến đấu và phản ứng xuất sắc để cứu người.
"Cảm ơn ngươi đã ra tay tương trợ."
Lâu Mịch không quen biết người này, xuất phát từ phép lịch sự giang hồ, đương nhiên phải cảm ơn.
Tấn Nghi hướng nàng nâng tay hành lễ: "Cao Lâu Mịch Tuyết không cần khách sáo, nếu không phải tại hạ nóng lòng ra tay, ngươi đã chém chết con Huyết Hạc kia rồi."
Tấn Nghi thanh âm có điểm trầm thấp, nhưng lại rất dễ nghe, ngữ điệu cùng dùng từ cũng cổ hương cổ sắc, rất hợp với gương mặt anh khí mười phần của nàng.
Trong thế giới Tái Chiến Giang Hồ hầu như không ai không biết Cao thủ Lâu Mịch Tuyết, nàng còn nghĩ đối phương có thể sẽ nói chuyện với nàng nhiều hơn, không ngờ Tấn Nghi cười một cái rồi bỏ đi.
......
Từ trong game ra, Lâu Mịch giết chém đến cả người nóng lên, vốn dĩ thoải mái hơn không ít, nhưng vừa nhớ đến thực tế còn có một đống chuyện rắc rối, tâm trạng cũng nhanh chóng sa sút trở lại.
"Đêm nay ta ngủ ở công ty." Lâu Mịch nói với Trác Cảnh Lam, "Khi các ngươi đi nhớ khóa cửa cẩn thận."
Trác Cảnh Lam: "Ta ở lại với ngươi. Ngủ ở phòng bên cạnh, tuyệt đối không làm phiền ngươi. Có việc gì ngài cứ nói."
"Thật không cần, ngươi còn sợ ta tự sát không thành? Không đến mức đó đâu."
"Ta không phải sợ ngươi tự sát, ta là sợ ngươi một khi luẩn quẩn trong lòng lại phá hủy luôn câu lạc bộ của chúng ta. Ta còn phải dựa vào nó mà sống nửa đời sau đó."
"Không phải...... Ta là động vật hoang dã hung tợn sao?"
"Động vật hoang dã có con nào dữ như ngài sao?"
Lâu Mịch: "......"
Trác Cảnh Lam khăng khăng ở lại với Lâu Mịch, Lâu Mịch biết nàng lo lắng cho mình, nhưng hai người các nàng đều là một loại người.
Chửi người thì miệng như súng máy, muốn chửi gì chửi nấy không ngừng nghỉ.
Nhưng khi an ủi người khác lại vụng về không chịu nổi, quanh đi quẩn lại chỉ có câu "Ngươi nghĩ thoáng chút" là lặp đi lặp lại, đến mức tự mình đóng mở miệng cũng thấy ngượng.
Kỳ thật Lâu Mịch muốn ở lại câu lạc bộ, phần lớn nguyên nhân là không muốn về nhà, không muốn có khả năng đụng đến Trì Lẫm.
Một khi đối mặt với Trì Lẫm, nàng sợ cảm xúc của mình lại một lần nữa mất khống chế.
Nàng cần giữ đầu óc tỉnh táo, nhớ lại từ từ những gì đã xảy ra cả ngày hôm nay, ghi chép lại toàn bộ.
Bao gồm từng câu nói, từng chi tiết biểu cảm của Trì Lẫm.
.
Nguyên chủ ở khách sạn năm sao một đêm, hôm sau trực tiếp đi học.
Tâm tư của Đàm Lạc học tỷ quá khó đoán.
Nguyên chủ ngồi xe taxi đến trường, vẫn còn tiếc nuối vì "miếng thịt đến miệng rồi còn bay mất" tối qua.
Nhưng không sao, thiếu mất một học tỷ, nàng ở trường học còn có hậu cung khổng lồ, chút nào cũng không sợ hãi.
Ví như nam thần, ví như Sa Tân Ngữ.
Lần này nàng cần biểu hiện thật tốt.
Phân tích nguyên nhân thất bại tối qua, nàng suy nghĩ cẩn thận, trước đây nàng quá vội vàng, nên quên mất một sự thật ——
Học tỷ thích, là người trước đây chiếm dụng thân thể nàng.
Nghĩ đến đây, nguyên chủ lấy điện thoại ra, tìm kiếm nội dung liên quan đến "Trì Lẫm".
"...... Người kia vẫn còn trong mộng, nhưng nàng có phải giả không? Không, ta tin chắc nàng là thật. Đây là một loại cảm xúc mông lung nhưng lại có chút cô độc và mê mang......"
Đây là một đoạn phỏng vấn, nguyên chủ nhìn video mà thấy chính mình trong đó mặt mũi nghiêm túc cứng nhắc, thấy thế nào cũng cảm thấy không tự nhiên.
Nghiêm trang chết cứng, làm ra vẻ khiến cả người nàng nổi da gà.
Chỉ vậy thôi sao? Các ngươi đều thích cái kiểu mặt đơ như tượng này?
Nguyên chủ trong lòng tự trấn an bản thân —— thế cũng quá đơn giản, chỉ cần xụ mặt, không cười là được!
Nguyên chủ hạ gương xe xuống, bắt chước video, búi tóc kiểu tròn giống nhau, rồi nghiêm mặt lại, giống như đúc.
Đến trường, xa xa nhìn thấy Cao Tường bọn họ từ phía bên kia đi tới.
Hai bên đã nhìn thấy nhau, Cao Tường vừa định chào hỏi, nguyên chủ lạnh mặt không nói một tiếng rời đi.
Cao Tường: "Ta sao vậy? "Ủa? Gì kỳ vậy?"
Đồng học A: "Nàng có phải vừa liếc mắt trắng dã với chúng ta không?"
Cao Tường: "Ta làm tội gì với nàng à? Không có nha?"
Đồng học B: "Trước đây cũng cảm thấy nàng có gì đó không đúng."
Nguyên chủ cảm thấy biểu hiện của mình vô cùng hoàn hảo, dọc đường chẳng ai dám bắt chuyện, ngồi xuống chỗ ngồi.
Quá đơn giản, nguyên chủ cho mình điểm một trăm, nàng tin có thể ngụy trang một trăm năm cũng không bị vạch trần.
Tiết học đầu tiên là môn ngữ văn, Hạ lão sư vừa vào cửa liền bắt đầu kiểm tra thuộc lòng bài thơ.
"Không phải đâu! Muốn kiểm tra bài học kỳ một à? Ai còn nhớ nữa!"
Cả lớp kêu oán than inh ỏi.
Hạ lão sư nói: "Nghỉ cũng không thể thả lỏng, bằng không một tháng sau trạng thái học tập sẽ mất hết. Phải biết rằng, các ngươi đã lớp 12 rồi."
Đổng Hướng Văn: "Hạ lão sư, dù là lớp 12, ngươi cũng cho mọi người chút thời gian giảm xóc chứ. Ngày mai kiểm tra lại không được sao?"
Hạ lão sư cười ha hả: "Ngươi tưởng ai cũng lơi lỏng như ngươi à? Dù cho nghỉ bao lâu, ta biết có người chắc chắn sẽ không buông lỏng yêu cầu với bản thân. Trì Lẫm."
Hạ lão sư đột nhiên gọi tên Trì Lẫm, nguyên chủ giật mình hoảng hốt.
Gì? Hạ lão sư gọi ta làm gì?
"Ngươi hãy đọc thuộc một lần <Tiêu Dao Du>."
Hạ lão sư tự tin tràn đầy, hắn biết Trì Lẫm chắc chắn sẽ giống như trước, đọc thông suốt và trôi chảy.
Học kỳ một, nỗ lực của Trì Lẫm hắn đều xem ở trong mắt, học sinh này thực sự chăm chỉ, cũng có tinh thần hiếu thắng rất mạnh. Nàng tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân lại tụt hậu một lần nữa.
Cả lớp đều nhìn về phía Trì Lẫm, Hạ lão sư mỉm cười chăm chú nhìn nàng, tất cả mọi người đang chờ đợi nàng.
Nguyên chủ chỉ có thể căng da đầu đứng lên.
"Bắc Minh, Bắc Minh có......"
Xong rồi, chuyện học hành này thực sự quá xa lạ với nàng, câu đầu tiên đã nói sai rồi.
Nguyên chủ đứng đó mà mồ hôi túa ra.
Bắc Minh có gì nhỉ?