Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 87



Trở lại bệnh viện, các bác sĩ và y tá nhìn thấy người lại đã trở lại, đều cảm thấy hiếm lạ:

"Ngài cũng thật bá đạo, tuy rằng không có thương tích gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một thân những vết thương như thế này người bình thường động một chút cũng đau đến nghiến răng trợn mắt, ngài còn chạy ra ngoài lung tung, không hổ là Cao Lầu Mịch Tuyết."

Lâu Mịch bị phun tào đến hổ thẹn, mấy ngày kế tiếp đặc biệt phối hợp trị liệu.

Trì Lẫm vào lúc này thì khỏi cần nói đến phối hợp, ngay cả ngón tay cũng không động một chút, Lâu Mịch toàn thân xương cốt như bị nghiền nát, một hai phải nhờ Trì Lẫm từng ngụm từng ngụm đút nàng.

Cùng cái người bị thương thì có cái gì mà phải so đo? Trì Lẫm không có biện pháp với nàng, chỉ đành theo ý nàng, chỉ hy vọng thương thế của nàng có thể mau chóng tốt lên.

Lâu Lực Hành đã đến vài lần, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, lôi kéo Bành Tử Viện ra hành lang nghi hoặc hỏi:

"Tiểu Lẫm đây là lại biến bình thường rồi sao?"

Bành Tử Viện nhìn bộ dáng hắn chẳng biết gì mà ngốc nghếch, không khỏi lo lắng đến tình trạng công ty của hắn —— chỉ với cái đầu óc gỗ đá này, công ty có khi nào bị hắn làm cho kiệt quệ rồi không.

"Vợ vợ son người ta buồn bực cũng không phải lần đầu tiên, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, ngươi ở đây lo lắng cái gì?"

"...... Thật sao?" Lâu Lực Hành trầm ngâm, "Tính tình của Tiểu Lẫm có phải thay đổi quá đột ngột không? Có cần đi gặp bác sĩ tâm lý gì đó không?"

Bành Tử Viện liếc mắt xem thường hắn một cái: "Con gái của ta ta còn không rõ sao? Ngươi mau trở về công ty đi, đó mới là chiến trường của ngươi."

Lâu Lực Hành mang theo nghi hoặc rời đi, người đội Cửu Thiên mang theo nghi hoặc kéo tới.

Lâu Mịch một mình nằm một gian phòng bệnh, các vị phụ huynh vừa mới vất vả đi rồi, ngón tay nàng vừa mới vươn vào kẽ nút áo của Trì Lẫm định kéo nàng xuống hôn môi mình thì Trác Cảnh Lam và Tạ Bất Ngư cùng các nàng vô cùng lo lắng mà xông vào:

"Mịch tỷ! Ngươi có ổn không!"

Trì Lẫm nghe được động tĩnh đại đội nhân mã kéo đến, trong lòng cả kinh, suýt chút nữa chống xuống giường tập hít đất.

Lâu Mịch: "......"

Có ổn hay không không biết, nhưng bị các ngươi lăn lộn như vậy thì nội thương là chắc chắn không tránh khỏi.

Tạ Bất Ngư các nàng lúc vào thì cực kỳ vui vẻ, là đến báo tin vui cho Lâu Mịch.

Lâu Mịch tựa lưng vào giường đã sớm biết: "Hôm nay trận đấu đánh rất đẹp, cả buổi phát sóng trực tiếp ta đều xem hết rồi, thật tự hào về các ngươi, thật sự."

Tạ Bất Ngư bị câu này của nàng làm nước mắt suýt tuôn ra: "Mịch tỷ! Ta yêu ngươi!" Nói xong liền muốn nhào tới ôm Lâu Mịch.

Trì Lẫm chạy nhanh tới ngăn nàng lại: "Tỷ tỷ còn chưa khỏi hẳn, không thích hợp có tiếp xúc tứ chi."

Tạ Bất Ngư "ờ ờ" mà lui lại: "Ngượng ngùng a muội muội, không phải là ta quá kích động sao. Ngươi có biết trước trận đấu bên ngoài đồn như thế nào không? Nói Cửu Thiên không có Cao Lầu Mịch Tuyết khẳng định thua thảm, chúng ta nghẹn một hơi này lâu rồi. Kết quả thắng, một tay đảo ngược tình thế tới mức lòng bàn tay của ta cũng tê dại luôn!"

Y tá đi ngang qua đẩy cửa tiến vào nói: "Phiền các vị nói nhỏ chút, âm lượng có hơi vượt mức rồi."

Phù Đồ vội vàng thay Tạ Bất Ngư xin lỗi: "Ngại quá, bọn ta sẽ chú ý......" Thuận chân đá Tạ Bất Ngư một cước vào mông.

Tạ Bất Ngư quay đầu lại trừng mắt với nàng, tay vươn ra sau nhéo eo nàng một cái.

Hai người liền âm thầm phân cao thấp trong phòng, ngươi nhéo một cái ta véo một cái.

Y tá nhắc mọi người thời gian thăm bệnh không nên quá dài, bệnh nhân còn cần nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Y tá đi rồi, một đám người ngồi vây quanh bên giường Lâu Mịch, nói với nàng chuyện thi đấu hôm nay.

Tạ Bất Ngư nói đến mặt mày hớn hở, một mình nàng như bật công tắc nói liên tục hơn nửa tiếng, cuối cùng tự nói đến khô họng, bảo Phù Đồ rót nước cho nàng uống.

Phù Đồ "Chậc" một tiếng, ghét nàng nói nhiều, âm thầm đá nàng một cái rồi cầm lấy cái ly trên bàn đi rót nước.

Đó là ly của Lâu Mịch.

Trì Lẫm toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm, Lâu Mịch cũng thấy nhưng không ngăn, Trì Lẫm không hiểu lắm liền dùng ánh mắt dò hỏi Lâu Mịch.

Nguyên lão của chiến đội Cửu Thiên, đặc biệt là ba người Lâu Mịch, Tạ Bất Ngư và Phù Đồ, quan hệ đặc biệt thân thiết.

Trong thế giới esports, điều quan trọng nhất vẫn là tác chiến đồng đội, cần phải bồi dưỡng sự ăn ý.

Khi Cửu Thiên vừa thành lập, các nàng cả ngày sống cùng nhau, ba người một phòng, A Bảo và Tiểu V một phòng, hai bên thường xuyên qua lại, chính là để quen thuộc và hiểu nhau.

Lúc ra nước ngoài thi đấu thì khỏi nói, không chỉ dùng ly loạn, ngay cả quần áo giày dép cũng mặc loạn, về sau còn phát triển đến tắm xong liền trần truồng đi ra, một chút cũng không e dè.

Bất quá bởi vì A Bảo là đồ đệ của Lâu Mịch, nên trước mặt đồ đệ, Lâu Mịch nhiều ít cũng không thể quá thả lỏng, chỉ cần có nàng ở, cơ bản chưa từng làm chuyện gì quá phóng túng.

Hiện tại nghĩ lại còn thấy sợ, may mà may mắn.

Phù Đồ lấy ly của Lâu Mịch đi rót nước hoàn toàn là theo thói quen, cũng không thấy có gì không ổn.

Nhưng Lâu Mịch hiện tại mới thoát kiếp độc thân hoặc nói là nửa thoát, bị ánh mắt của bạn gái mình thích liếc một cái liền có chút chột dạ, liền giục Phù Đồ lấy trong ngăn kéo cái ly dùng một lần ra.

Không chỉ rót nước cho Tạ Bất Ngư, còn tiện tay rót nước cho cả nhóm luôn - Phù Đồ: "?"

Lâu Mịch thấy Hỗ Hỗ với Slay chưa tới, liền hỏi Trác Cảnh Lam bọn họ đang ở đâu.

Trác Cảnh Lam từ lúc bước vào đã đen mặt, vốn định không nói chuyện này với Lâu Mịch, muốn để nàng yên tâm dưỡng thương.

Nhưng ngày thường có chuyện to tát gì cũng lười nói với Lâu Mịch, hôm nay lại ngoài ý muốn mà tâm tư tỉ mỉ, rất nhanh đã phát hiện có người chưa đến, còn một mực tra hỏi.

Trác Cảnh Lam bị nàng làm phiền đến hết cách, đành phải nói thật:

"Slay sau trận đấu bị đau đầu dữ dội, bọn ta mới đưa hắn đi kiểm tra, Hỗ Hỗ đang ở đó trông hắn, lát nữa bọn ta còn phải quay lại xem."

"Cái gì? Đau đầu? Trước giờ có bệnh trạng này sao?"

"Chưa từng nghe hắn nói qua a......"

Phù Đồ thật thà nói: "Trước kia có một lần ta thấy hắn uống thuốc ở hành lang, hỏi hắn uống thuốc gì, hắn nói là thuốc giảm đau. Ta hỏi hắn chỗ nào đau, lúc đó hắn chỉ chỉ vào đầu mình."

Trác Cảnh Lam lập tức nhớ đến Lâu Mịch cũng có triệu chứng tương tự, liền nhìn về phía Lâu Mịch.

Lâu Mịch vừa nghe liền minh bạch, Slay và nàng cùng một bệnh: "Hội chứng game thực tế ảo đó, thực sự nghiêm trọng sao?"

"Hôm nay thi đấu chính là gắng gượng tới, đánh xong người nằm ở đó nửa ngày không nhúc nhích, dọa chết ta rồi." Trác Cảnh Lam nói, "Hiện tại tình huống cụ thể thế nào còn chưa biết, nhìn qua giống như là bệnh trạng cấp tính đột phát."

Lâu Mịch thật sự lo lắng, muốn đi xem Slay.

Trì Lẫm thấy nàng cư nhiên muốn xoay người xuống giường, động tác còn rất nhanh nhẹn, lập tức đi lên đỡ nàng.

Lâu Mịch giường còn chưa nằm nóng đã lại muốn xuống, Trì Lẫm không phải rất vui vẻ.

Nhưng Lâu Mịch lo lắng trạng huống đồng đội, không cho nàng đi gặp chắc chắn không yên lòng.

Vì thế, Trì Lẫm nói ra một câu đặc biệt phát rồ:

"Ta bế ngươi qua đó đi."

Lâu Mịch nhìn nàng, còn tưởng mình nghe lầm: "Hả?!"

"Ta bế ngươi qua đó, rất ổn, sẽ không động đến miệng vết thương."

Trì Lẫm nói vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói giỡn.

Cũng đúng, nàng cái cổ nhân này, làm sao biết nói giỡn là gì?

Lời này so với giỡn còn khiến người ta buồn cười hơn nhiều.

Lâu Mịch sợ nàng hành động quá mạnh, nói xong là làm, lập tức ấn tay nàng xuống bên người nàng nhỏ giọng:

"Đừng náo loạn, đồng đội ta đều ở đó, ta bị ngươi bế qua thì thành ra cái dạng gì?"

Trì Lẫm khó hiểu, Bệ Hạ khỏe mạnh lúc trước thường xuyên giả bệnh giả đáng thương, nếu thật sự đau đầu nhức óc thì càng không chịu được, hận không thể dính trên người nàng 12 canh giờ. Bây giờ Lâu Mịch thật sự bị trọng thương, bế nàng một cái cho nàng đỡ mỏi chân, thì có gì không được?

"Ngươi chính là cảm thấy nhiều người, nên xấu hổ?"

"Còn có khả năng nào khác sao?"

"Mặt mũi quan trọng, hay thân mình quan trọng?"

"Mặt mũi."

"......"

Sau đó Trì Lẫm mới biết, bệnh viện thời đại này nơi nơi đều có xe lăn.

Trì Lẫm đi mượn y tá một chiếc xe lăn, y tá xách ra một cái nhỏ như cái rương ra đưa cho nàng.

Trì Lẫm nhìn cái rương, nghĩ thầm, đây là xe lăn? Hoàn toàn không giống xe của Đại Nguyên, ngồi thế nào được?

Chẳng lẽ phải ngồi ngay trên mặt phẳng này?

Trì Lẫm không hiểu, liền đi hỏi y tá.

Y tá không ngờ bây giờ còn có tiểu cô nương không biết dùng xe lăn gấp gọn, cầm lại cái rương về, mở ra bằng hai tay, một chiếc xe lăn ngay trước mặt Trì Lẫm từ từ mở ra thành hình.

Trì Lẫm vừa nghiên cứu xe lăn, vừa đẩy nó đến phòng bệnh.

Đẩy xe lăn đến nơi, đỡ Lâu Mịch ngồi lên.

Trì Lẫm hết sức chăm chú: "Chậm một chút a."

Lâu Mịch ngọt ngào: "Được rồi, ta từ từ."

Tạ Bất Ngư các nàng nhìn mà trong mắt đều lấp lánh ánh xanh.

Hai người này khi nào thì cãi nhau, khi nào thì lại làm hòa, hoàn toàn không theo lẽ thường mà ra bài.

Không theo lẽ thường thì thôi đi, giữa ban ngày ban mặt còn ép người ta ăn một miệng cẩu lương, thật khó chịu.

Cả đoàn người tìm được Slay và Hỗ Hỗ, kiểm tra đã làm xong, Slay khó chịu vô cùng, vừa mới truyền dịch xong đã ngủ.

Hỗ Hỗ thuật lại lời bác sĩ: "Cụ thể kết quả vẫn chưa ra, nhưng theo miêu tả bệnh tình của Slay, bác sĩ nói rất có khả năng là do hội chứng game thực tế ảo gây ra vấn đề. Đề nghị hắn trong vòng một tháng không nên vào thế giới game, ra ngoài phơi nắng, đọc sách, xem chút tiết mục nhẹ nhàng thư giãn, thả lỏng đại não. Còn lại chờ kết quả kiểm tra rồi định tiếp."

Kết quả này mọi người đều đoán được trước, nhưng sau khi Lâu Mịch bị thương thì Slay lại xảy ra vấn đề, mà World Cup mùa đông chỉ còn hai trận cuối cùng, lại còn là hai trận khó nhất, thực sự khiến người ta lo lắng.

Hiện tại không phải là không có đội viên dự bị, mà là bốn người chính thức lên sân đều có vấn đề khác nhau.

Trong chốc lát mọi người đều rơi vào trầm mặc.

Tạ Bất Ngư dẫn đầu hỏi Lâu Mịch: "Quân Quân đâu? Nàng cùng ngươi đi ra ngoài mà, giờ người đâu rồi?"

Lâu Mịch tròng mắt hướng về phía Trì Lẫm xoay chuyển: "Đi rồi."

"Đi rồi? Là ý gì?"

"Chính là nghĩa mặt chữ."

"......"

Trác Cảnh Lam nói: "Hôm nay cả ngày không thấy bóng dáng người, số điện thoại để lại trước đó gọi cũng không ai nghe, không biết định làm gì. Hiện tại người trẻ tuổi thật sự quá thiếu trách nhiệm, nhìn thì có vẻ đáng tin, nhưng nói biến mất là biến mất. Có lẽ về sau cũng không đến nữa?"

Lâu Mịch thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình: "Ta sao mà biết? Ta với nàng chỉ là bèo nước gặp nhau thôi."

Trác Cảnh Lam: "Bèo nước gặp nhau mà ngươi còn lái xe chở người ta?"

Tạ Bất Ngư thấy Trác Cảnh Lam thật sự sốt ruột, làm sao trước mặt muội muội lại nói ra lời này, vội ho khan một tràng đuổi theo:

"Kia không phải vì xe nhỏ ngồi không đủ, Mịch tỷ của chúng ta là người tốt mà, Lam tỷ ngươi sao lại thiếu hiểu biết thế? Ai da, muội muội, mặc kệ các nàng náo loạn đi, không dọa ngươi chứ?"

Trác Cảnh Lam đầu sắp bốc khói, cho nên giờ Cửu Thiên ba người thiếu một người thì làm sao giờ?

Mấy người nhóc này ai cũng nhàn nhã, Trác Cảnh Lam hận không thể bẻ gãy đầu các nàng cho tỉnh ra.

Vốn dĩ có Quân Quân thì vẫn còn có thể tạm thời thay thế cứu, nhưng giờ người thì như bốc hơi. Huấn luyện sinh còn lại có vài người có tiềm chất, nhưng nói thật, đột nhiên lôi ra đánh World Cup, thì đều quá non tay.

Trác Cảnh Lam ong ong trong đầu, Lâu Mịch nắm lấy cánh tay nàng:

"Chỉ một chuyện nhỏ như vậy đã khiến ngươi thành ra thế này, trận thi đấu sau này cứ giao cho ta, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi."

"A? Mịch tỷ, ngươi muốn lên sân?"

Trì Lẫm lo lắng nhìn nàng, phát hiện nàng không phải đang đùa.

Lâu Mịch: "Thế nào, cảm thấy ta không vung nổi dao? Một đám mặt ủ mày ê."

Tạ Bất Ngư: "Không phải là vung dao hay không, chủ yếu là chưa từng thấy tuyển thủ nào ngồi xe lăn, cảm giác rất mới mẻ."

Lâu Mịch vung chân đá qua, Tạ Bất Ngư dù sao cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, phản xạ trốn cũng cực nhanh, né được rất linh hoạt, Lâu Mịch không đá trúng người, lại đá trúng tường.

Lâu Mịch: "......"

Che lấy bàn chân, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

Tạ Bất Ngư: "...... Mịch tỷ, ngài không sao chứ?"

Phù Đồ phê bình nàng: "Ngươi trốn cái gì, để Mịch tỷ đá một cái thì có mất miếng thịt nào đâu?"

Tạ Bất Ngư hối lỗi: "Ta sai rồi Mịch tỷ, ta nên ngoan ngoãn đứng đây để ngươi đá."

Trác Cảnh Lam phiền lòng phẩy tay, như đuổi ruồi bọ vo ve ong ong, xua các nàng đừng làm ồn:

"Đừng náo loạn nữa được không? Lâu Mịch, ngươi không thể thi đấu, bác sĩ chắc chắn sẽ không cho phép, ta cũng không cho. Như vậy đi, ta mở một cuộc họp video, chúng ta cùng nhau thảo luận xem ai có thể thay thế. Dù thế nào cũng phải cố mà tranh một trận......"

Lâu Mịch trầm mặc một lát, lúc Trác Cảnh Lam vừa mở APP thì nói:

"Đừng gọi huấn luyện sinh, ta có một người cực kỳ thích hợp."

Trác Cảnh Lam dừng lại động tác trong tay: "Ai vậy?"

Lâu Mịch nghiêng đầu về Trì Lẫm ở phía sau: "Muội muội ta."

Trì Lẫm lập tức hứng lấy ánh mắt của mọi người.

Trác Cảnh Lam: "??"

Lâu Mịch nói: "Lam tỷ, ngươi đây là biểu cảm gì? Ta hỏi ngươi, ta từng lừa ngươi chưa?"

"Ngươi lừa ta không ít lần......"

"??"

"Ta biết Tiểu Trì rất lợi hại, biết múa kiếm gì đó, nhưng vậy không có nghĩa là nàng có thể trực tiếp vào chiến trường thực tế ảo. Chúng ta ở đây lăn lộn bao nhiêu năm, không cần nói khách sáo, Tiểu Trì, ta tính tình thẳng thắn, ngươi đừng để bụng, giới này tuy có thiên tài thật, nhưng thật sự quá ít. Trước kia Quân Quân là thiên tài mười năm mới gặp một lần, nhưng giờ người cũng không thấy bóng dáng đâu, chi bằng chúng ta vẫn phải làm thực tế một chút, chọn từ huấn luyện sinh đi."

"Thử một lần đi." Lâu Mịch kiên trì, "Chúng ta bây giờ thử luôn. Tạ Bất Ngư và Phù Đồ hai người cùng một tổ đội, muội muội ta một mình đấu với hai người các ngươi, thế nào?"

Tạ Bất Ngư và Phù Đồ "Hoắc" một tiếng: "Khẩu khí cũng lớn đấy."

Trác Cảnh Lam phát hiện Lâu Mịch không phải nói chơi, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Lại nhìn Trì Lẫm, tiểu cô nương này dường như cũng tán đồng đề nghị của Lâu Mịch, không có chút hoảng loạn nào, ánh mắt sáng, lưng thẳng tắp, giống như một chiến sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng xung phong, chỉ chờ Lâu Mịch hạ lệnh.

Trác Cảnh Lam làm người đại diện nhiều năm, ít nhiều cũng có chút khứu giác nghề nghiệp.

Nàng nói với Tạ Bất Ngư và Phù Đồ: "Hay là, thử xem?"

Tạ Bất Ngư và Phù Đồ nói: "Được, vậy chúng ta sẽ không khách khí đâu."

Lâu Mịch quay đầu, đưa cái ót về phía Trác Cảnh Lam và mấy người các nàng, chắc chắn các nàng không thấy biểu cảm mình, khả khả ái ái chu môi về phía Trì Lẫm:

"Chiến đội Cửu Thiên của chúng ta phải nhờ ngươi gánh rồi."

Trì Lẫm nghiêm mặt nói: "Yên tâm đi. Tỷ tỷ, ta có thể mượn tài khoản của ngươi không?"

"Được, cứ dùng thoải mái."

Mọi người trở về phòng bệnh của Lâu Mịch, lấy ra tinh thể kết nối để vào trò chơi.

Lâu Mịch tùy ý đăng nhập một tiểu hào, cùng Trác Cảnh Lam cùng nhau theo dõi trận đấu trong game.

Phù Đồ như cũ chơi tanker, Tạ Bất Ngư chọn pháp sư.

Trì Lẫm cầm trong tay thương lửa, cảm nhận được ngọn lửa ở lòng bàn tay bừng bừng cháy rực rỡ, có cảm giác như hòa hợp một thể với Lâu Mịch.

Phó bản ngẫu nhiên —— Đầm lầy yên tĩnh.

Trác Cảnh Lam và Lâu Mịch bay lơ lửng trên không, trước mắt có ba cửa sổ huyền phù (lơ lửng) cho phép các nàng quan sát toàn bộ trận đấu theo chế độ lập thể, từ mọi góc độ.

Trác Cảnh Lam hỏi nàng: "Muội muội ngươi trước đây từng thi đấu chưa?"

Lâu Mịch: "Có không? Chắc là có đi."

"Ngươi đang hỏi ai vậy......"

Nửa giờ sau, Tạ Bất Ngư và Phù Đồ sức cùng lực kiệt tháo tinh thể kết nối xuống, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Trì Lẫm.

Trì Lẫm cũng quay lại thực tế, tháo tinh thể kết nối từ đuôi mắt, thở một hơi nhẹ nhõm.

Trác Cảnh Lam và Lâu Mịch cũng ra khỏi game, mọi người nhất thời im lặng không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Trác Cảnh Lam mở miệng trước:

"Thiên tài thật là bạo phát à......"

Nếu không phải tận mắt thấy Trì Lẫm vào game, Tạ Bất Ngư và Phù Đồ thật sự nghi ngờ đối thủ của mình là chính Lâu Mịch.

Trì Lẫm phản ứng cực nhanh, ra tay tàn nhẫn, tuy thiếu kinh nghiệm và chưa hiểu rõ phó bản, nhưng vẫn có thể đánh ngang tay với Tạ Bất Ngư và Phù Đồ.

"Muội muội lợi hại quá." Tạ Bất Ngư hiếm khi đứng đắn khen người, "Cảm giác còn mạnh hơn cả Quân Quân hồi trước."

Lâu Mịch lúc chính mình được khen cũng chưa từng đắc ý như vậy.

Tạ Bất Ngư đứng đắn không được ba giây, lại bổ thêm một câu: "Chúng ta không cần lo Mịch tỷ tuổi già không hạnh phúc."

Lâu Mịch: "Ngươi có tin ta bật dậy tại chỗ đánh ngươi một trận?"

Trác Cảnh Lam nhanh chóng chuẩn bị xong hồ sơ của Trì Lẫm, báo danh cho Hiệp hội Esports.

Trì Lẫm đã khai giảng, phải đi học, nhưng câu lạc bộ cũng cần chuẩn bị cho các trận đấu sắp tới.

Trác Cảnh Lam hẹn trước với nàng, vừa tan học sẽ đến đón nàng, trên đường giúp nàng hoàn thành bài tập, đến câu lạc bộ lập tức họp.

"Chúng ta vẫn phải đặt việc học ở vị trí đầu tiên." Trác Cảnh Lam hỏi nàng, "Trên đường có thể hoàn thành bài tập không? Có quá vội vàng không?"

Trì Lẫm ngược lại an ủi nàng: "Trước khi tan học ta có thể làm xong."

Trác Cảnh Lam: "...... Xem ra thiên tài ở phương diện nào cũng là thiên tài."

Trì Lẫm trước đó xin nghỉ một ngày, đến thứ ba trở lại trường, đúng như dự đoán, mọi người thấy nàng đều thì thầm bàn tán.

Video nguyên chủ học nàng múa kiếm bị đăng lên mạng, gây ra một làn sóng cười nhạo lớn, Trì Lẫm cũng thấy được.

Thành thật mà nói, thật sự buồn cười, Trì Lẫm lúc xem xong cũng phải cười ra tiếng.

Nguyên chủ đúng là cao thủ đào hố.

Trì Lẫm thật vất vả mới dựng nên được hình tượng tốt đẹp, nguyên chủ chỉ dùng mấy ngày liền giúp nàng đánh về thời kỳ trước giải phóng.

Bất quá, cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu.

Hôm nay Trì Lẫm đi trong sân trường cảm nhận được sự thanh tĩnh đã lâu không thấy.

Trước kia đi qua khu giảng dạy này, dọc đường khả năng sẽ bị chặn lại rất nhiều lần.

Phỏng vấn, tỏ tình, đưa bữa sáng, hỏi nàng có thể lấy chữ ký của Lâu Mịch không, đi hai bước là lại bị ngăn ba lần.

Hôm nay đi lại đặc biệt thuận lợi, trừ việc nghe được vài tiếng bàn tán bên ngoài thì không có ai chủ động bắt chuyện với nàng, lại càng không có ai chặn nàng.

Nàng rốt cuộc cũng biết, thì ra từ cổng trường đi đến khu giảng dạy chỉ cần một phút đồng hồ.

Lúc từ trong thang máy bước ra, phía sau lại có người tới.

Trì Lẫm không quay đầu lại, nàng rất quen thuộc tiếng bước chân này.

"A Lẫm A Lẫm, ngươi xem video chưa?" Lâm Tiểu Chí đi theo phía sau nàng vui sướng khi người gặp họa hỏi.

Trì Lẫm dừng bước, bất đắc dĩ mà nhìn nàng.

Lâm Tiểu Chí vốn định tiếp tục cổ vũ nàng "làm chính mình", tính nói bằng hữu của nàng đã xem video, cảm thấy tiên nữ muội muội siêu cấp đáng yêu, bảo nàng tiếp tục đi theo con đường đáng yêu, đừng hoài nghi bản thân —— kỳ thật chính là tới rắc độc dược.

Không ngờ sau khi xin nghỉ một ngày trở lại, đã biến thành cái Trì Lẫm nàng quen thuộc kia.

Lâm Tiểu Chí tỉ mỉ quan sát nàng một phen, lão đại thấy không thú vị lười biếng thở dài, hướng phía phòng học đi tới:

"Lại đổi trở lại rồi."

Trì Lẫm cùng nàng đi vào phòng học, phát hiện mình vẫn còn là bạn cùng bàn với nàng:

"Ngươi phát hiện ra?"

Lâm Tiểu Chí nói: "Muốn không phát hiện cũng khó."

Trì Lẫm cứ thế an an tĩnh tĩnh mà trở lại, Lâm Tiểu Chí đối với việc nàng trở về quá nhanh điểm này rất có chút phê bình kín đáo:

"Ta còn đang nghĩ phải nghiêm túc chỉnh đốn lại cái tên Trì Lẫm trước kia."

Trì Lẫm có chút tò mò: "Vì sao ngươi lại có thể tiếp nhận loại chuyện hồn xuyên này?"

"Từ nhỏ đến lớn bị tiểu thuyết với phim truyền hình hun đúc, rất bình thường thôi."

"Nhưng còn Chước Ngưng tự mình viết tiểu thuyết, vì sao nàng lại không phát hiện?"

"Nàng ngốc." Lâm Tiểu Chí cười nói, "Ngốc đến đáng yêu."

Ngụy Chước Ngưng vừa vặn đi ngang qua, lờ mờ nghe được sau tên mình là chữ "ngốc", lập tức kháng nghị:

"Ai ngốc chứ! Ngươi mới ngốc!"

Lâm Tiểu Chí: "Cho nên ngươi phát hiện rồi?"

Ngụy Chước Ngưng: "Phát hiện cái gì?"

Lâm Tiểu Chí cười phá lên: "Còn nói không phải ngốc."

Ngụy Chước Ngưng: "??"

Ngụy Chước Ngưng biết rõ tính Lâm Tiểu Chí, hễ có cơ hội là thích chọc nàng, nàng lười phản ứng, cầm điện thoại đến bên cạnh Trì Lẫm hỏi:

"Ngươi nhìn thấy tin này chưa?"

Trì Lẫm liếc mắt một cái, ngoài đoạn tin tức về cao tốc trên biển ra thì còn có thể là gì nữa.

Ngụy Chước Ngưng thần thần bí bí hỏi nàng: "Nữ hiệp này có phải là ngươi không?"

Ngụy Chước Ngưng vừa nói xong, mấy bạn học xung quanh liền xông tới, hỏi Lâu Mịch bị thương thế nào, rốt cuộc chuyện xảy ra là sao, vì sao xe tự lái lại mất khống chế, cùng với người bay nhảy ra giữa dòng xe cộ kia rốt cuộc là ai.

Mọi người nhất trí cho rằng, ngoài Trì Lẫm ra thì không ai có thân thủ đó.

Nghe ý của mọi người, xem ra cái mũ hoodie của nàng phát huy tác dụng quan trọng, quả nhiên không bị chụp trúng mặt.

Trì Lẫm lại lần nữa phủ nhận: "Thật sự không phải ta."

"Điệu thấp." Cao Tường từ phía sau ló đầu ra, "Ta phát hiện Trì Lẫm của chúng ta học được điệu thấp rồi. Yên tâm, ta sẽ không đòi ảnh Lâu tỷ tỷ nữa đâu, ngươi cứ lớn mật thừa nhận đi."

Trì Lẫm: "......"

Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.

Vì để cho Trì Lẫm sửa lại một chút ấn tượng sai lệch, tiêu trừ cái thiết lập thiểu năng trí tuệ, Lâm Tiểu Chí lại lên kế hoạch một màn biểu diễn múa kiếm, tiếp tục để nàng giả ngốc.

"Bất quá lần này giả ngốc cần có chút hàm lượng kỹ thuật. Làm một cú quét ngang hoặc nhào lộn gì đó, rồi sau đó trượt chân, để mọi người nhìn là biết ngươi cố ý, như vậy thì chuyện xấu trước kia đều có thể được lý giải. Sau đó ta sẽ nói với mọi người là ngươi vì muốn giúp mọi người giải tỏa áp lực nên mới hi sinh bản thân, đến lúc đó chuyện này liền được khép lại hoàn mỹ."

Trì Lẫm nhìn vẻ mặt hứng thú bừng bừng của nàng: "Sao ta cảm thấy ngươi đang thoả mãn ác thú vị của chính mình......"

Tuy rằng như vậy, nhưng Trì Lẫm vẫn làm theo.

Sau khi đám đồng học giải trí xong, tiếng châm chọc ngầm cũng bị đè xuống không ít.

Buổi chiều thi toán, Trì Lẫm tập trung tinh thần thi được 71 điểm, cao hơn một chút so với nàng dự đoán.

Kỳ Lão sư nổi giận đùng đùng lại đến xách nàng vào văn phòng.

Trì Lẫm nhìn dáng vẻ mặt đỏ bừng của Kỳ Lão sư, biết điểm số lần này nhảy cao quá mức.

Nàng tra lịch sử thành tích của nguyên chủ, toàn bộ là điểm có 2 chữ số đều bắt đầu bằng số 1, nhìn thấy mà tuyệt vọng.

Nàng vốn tưởng rằng thời gian qua không học hành gì, chắc chỉ thi được 30, 40 điểm, cũng không đến nỗi quá khó coi.

Không ngờ nhảy vọt lên 70, khiến Kỳ Lão sư tưởng nàng gian lận.

Kỳ Lão sư túm nàng đến văn phòng, đóng cửa lại, khóe miệng giật giật, ngón tay chỉ vào tay nàng run rẩy nửa ngày:

"Ngươi nói ngươi đang làm gì thế? Rèn luyện khả năng chịu đựng của tim ta sao? Sao thi cử còn chơi đùa sơn xe (*)?"

(*) "Chơi đùa sơn xe" ám chỉ đang làm việc không đứng đắn, không phù hợp thời điểm.

Thấy Trì Lẫm không nói gì, Kỳ Lão sư biết mình phản ứng hơi quá, thở một hơi, dịu giọng chân thành nói:

"Không biết khoảng thời gian trước ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng điểm số hôm nay thì còn được. Lớp 12, đây là năm quan trọng nhất của các ngươi, càng là bước ngoặt cuộc đời. Ta nhìn ra được ngươi là một đứa trẻ rất có tiềm lực, ta chỉ sợ ngươi lại đi nhầm đường. Ở nhà hoặc trường học nếu có gì khó khăn hay phiền não nhất định phải nhớ nói với ta kịp thời, biết không? Bất kể lúc nào, chỉ cần gọi điện hay nhắn WeChat cho ta đều được."

Kỳ Lão sư vừa nói vừa toát mồ hôi, là thật sự lo cho học sinh.

Trì Lẫm gật đầu, mỉm cười với nàng.

Trong lòng Kỳ Lão sư vừa mới cảm thấy yên tâm một chút, Trì Lẫm liền nói: "Ngày mai ta muốn xin nghỉ thêm một ngày."

Kỳ Lão sư: "......"

"Thi giữa tháng nhất định toàn bộ môn đạt chuẩn." Trì Lẫm bổ sung một câu.

"Ngươi bảo đảm?"

"Vâng, bảo đảm."

Kỳ Lão sư yêu cầu cùng nàng ngoéo tay: "Một lời đã định!"

Trì Lẫm: "......"

Đây là cảnh tượng phim thiếu nhi gì vậy...... Nàng thật sự không muốn bị coi là tiểu hài tử nữa.

Trì Lẫm tranh thủ thời gian nghỉ trưa, dưới sự trợ giúp của Lâm Tiểu Chí hoàn thành bài tập.

Trác Cảnh Lam nói muốn tới đón nàng, nàng nói không cần, nàng có thể tự lái xe qua.

Trì Lẫm đến câu lạc bộ họp bàn chiến thuật, mãi đến gần 11 giờ tối mới tan họp.

Vừa rồi trong cuộc họp video có nhìn thấy Lâu Mịch, nhưng Trì Lẫm vẫn muốn gặp nàng trực tiếp.

Cả ngày vẫn chưa thấy mặt......

Trì Lẫm không nói với Lâu Mịch là muốn đến bệnh viện thăm nàng, mạo hiểm đêm khuya lạnh lẽo chạy đến bệnh viện.

Nghĩ đến việc Lâu Mịch cả ngày ở trong bệnh viện, cũng không biết có buồn chán không, Trì Lẫm lúc từ thang máy bước ra, bước chân nhanh hơn, vô thức dùng đến khinh công.

Đi ngang qua hai tiểu nữ hài khiến bọn họ sững sờ.

Trì Lẫm lập tức đáp xuống đất, đi nhanh dán sát vào tường.

Hai tiểu nữ hài ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi:

"Ngươi thấy được không?"

"Thấy được......"

"Nhất định là ảo giác...... Về sau không bao giờ uống rượu nữa."