Trì Lẫm không biết chính mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại thấy khe hở bức màn lộ ra ánh sáng màu vàng kim, đã là lúc chạng vạng.
Ta ngủ lâu như vậy sao?
Trì Lẫm trước nay chưa từng ngủ suốt cả một ngày, hơn nữa lại không chút phòng bị mà ngủ sâu đến vậy, tỉnh lại một giấc liền cảm thấy toàn thân thông suốt giống như vừa được khai quang.
Phía sau lưng vẫn còn âm ỉ đau, nhưng cũng coi như là còn cảm giác, bất quá cử động cánh tay một chút thì cũng không đến mức bất tiện nữa.
Trì Lẫm đói đến mức trước ngực dán sát vào lưng, liền đi xuống bếp tìm gì đó ăn.
Tủ lạnh thông minh đầy ắp nguyên liệu nấu nướng do Lâu Mịch tích trữ, muốn ăn gì cũng có.
Trì Lẫm chọn hấp một con cá rồi lấy thêm chút rượu, trong lúc chờ đợi, nàng phát hiện trong nhà đặc biệt yên tĩnh, chỉ có một mình nàng.
Đã hơn 5 giờ, Lâu Mịch vẫn chưa về.
Không phải nói là đi hai tiếng rồi về sao?
Trì Lẫm cầm lấy điện thoại, xem tin nhắn WeChat Lâu Mịch đã gửi cho nàng.
"Cuộc họp dài hơn tưởng tượng, chắc tầm hơn 6 giờ mới về đến nhà. Tiểu Lẫm của ta ngủ no chưa? Cả ngày không nghe được tiếng ngươi, ta sắp héo khô mất rồi......"
Tin nhắn này cách đây 15 phút, sau đó Lâu Mịch lại gửi thêm một cái:
"Vẫn chưa tỉnh sao?"
Bốn chữ "vẫn chưa tỉnh sao" trông uỷ ủy khuất khuất vô cùng, bên dưới là một con gấu mèo ôm gối đầu, lăn qua lộn lại rối rắm không thôi.
Có thể nhìn ra được Lâu Mịch nghẹn đến thảm, nhưng lại sợ quấy rầy Trì Lẫm, suốt cả ngày chỉ dám gửi hai tin WeChat.
Trì Lẫm nhìn con gấu mèo đang khổ sở bất kham kia, giống như nhìn thấy chính Lâu Mịch, đáng yêu đến mức khiến nàng bật cười thành tiếng.
Trì Lẫm hồi đáp: "Ta vừa mới tỉnh ngủ, ngươi họp xong chưa?"
Tin WeChat vừa gửi đi, nàng cũng ăn xong cá, rượu cũng uống hết, đã bắt đầu ngửa đầu nhìn trần nhà, Lâu Mịch vẫn chưa trả lời nàng.
Hay là vẫn đang họp?
Trì Lẫm đem bát đũa mang đi rửa, đúng lúc đó WeChat tới.
Nhưng không phải là tin của Lâu Mịch, mà là tin nhắn nhóm của chiến đội Cửu Thiên.
Tạ Bất Ngư @ Trì Lẫm: "Muội muội mau tới đây! Tỷ ngươi điên rồi!"
Trì Lẫm: "??"
Tạ Bất Ngư: "Lên game đi!"
Trì Lẫm xưa nay chưa từng đoán được Lâu Mịch sẽ làm ra chuyện điên rồ gì.
Đời trước đoán không được, đời này vẫn đoán không được.
Lúc nàng đăng nhập vào Tái Chiến Giang Hồ, rất nhanh liền phát hiện tên công hội ENIAC chính thức đã bị đổi thành "ENIAC Quân lâm thiên hạ".
Trì Lẫm nhìn bốn chữ "Quân lâm thiên hạ", dâng lên một loại dự cảm không lành.
Nàng truyền tống bản thân trở về tổng bộ công hội, xuyên qua đại môn đầy khí thế tiến vào bên trong, còn chưa thấy bóng dáng Lâu Mịch, đã nghe thấy nàng đang nghiêm khắc mắng người:
"...... Xích Uyên Câu lại bị trộm? Các ngươi sao không đi đoạt lại hả? Có cái gì mà sợ? Quả nhân cực cực khổ khổ đánh chiếm giang sơn, đã bị các ngươi một đám bại gia tử làm loạn cho tan hoang!"
Bước chân Trì Lẫm lập tức trở nên thong thả.
Quả nhiên, lại tới nữa.
Lâu Mịch này cơn nghiện làm nữ hoàng xem ra thật sự không khỏi được.
Công hội vốn khắp nơi đầy xe ngựa hàng hóa, mang đậm phong vị nhất phái giang hồ, bây giờ bị thay đổi hoàn toàn: trải thảm đỏ tươi, cuối thảm còn không biết từ lúc nào đã dựng lên một bệ cao đài, giữa đài là một chiếc ngai rộng đến mức đủ cho người lăn lộn.
Trang phục hiệp khách phiêu dật của Lâu Mịch hoàn toàn biến mất, thay vào đó là trường bào đen thêu long văn, trong tay không còn cầm thương lửa mà đổi thành một khối ngọc tỷ vuông vức nặng trịch, còn lớn hơn cả mặt nàng.
Lâu Mịch vừa mắng người, mỗi câu lại nâng ngọc tỷ trong tay lên một chút. Nếu ngay lúc này nàng buông tay, e là khối ngọc tỷ đó thật sự có thể đập chết người tại chỗ.
Trì Lẫm vốn mang tâm thái "Lâu Mịch lại phát nghiện làm hoàng đế" mà bước vào, không ngờ bộ thiên tử thường phục này được Lâu Mịch chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức khiến nàng trong nháy mắt hoảng hốt.
Giống như thật sự là nàng từ kiếp trước xuất hiện trước mặt Trì Lẫm vậy.
Lâu Mịch thấy Trì Lẫm online, "Ủa" một tiếng, trên mặt không giấu nổi nụ cười, như tiểu hài nhi vui mừng chạy đi tìm Xích Uyên Câu, ba bước gộp thành hai lao đến trước mặt Trì Lẫm:
"Ngươi tỉnh rồi à? Sao lúc tỉnh cũng không nói với ta một tiếng."
"Ta gửi WeChat cho ngươi, nhưng ngươi không trả lời."
"Gửi WeChat cho ta?" Lâu Mịch vừa rời mạng trong chốc lát, giờ lại trở lại ngay, "Ta vẫn đang trên đường về nhà, nghĩ không làm phiền ngươi nữa, nên lên game giết thời gian. Có thể thấy ngươi thật sự rất mệt, vậy mà lại ngủ suốt cả ngày."
Lâu Mịch không thể rời mắt khỏi đôi mắt xinh đẹp của Trì Lẫm dù chỉ một giây.
Nàng phát hiện tài khoản "Lẫm" dường như lại một lần nữa được tạo hình, Trì Lẫm làm cho đôi mắt dài hơn, lông mày đậm và dài thêm, môi mỏng hơn, cằm cũng trở nên thanh tú hơn một chút, cả người trông sạch sẽ, thanh tú, giỏi giang.
Quan trọng nhất là, sau khi chỉnh lại toàn bộ khuôn mặt, nhìn qua nàng không còn giống một tiểu mao hài tử nữa, mà gần với tuổi thật của Trì Lẫm hơn.
Tim Lâu Mịch đập thình thịch liên hồi, đẹp quá đi mất......
Tưởng rằng phải một thời gian rất lâu sau mới được gặp lại Trì Lẫm chân thật, không ngờ lập tức đã được thấy.
Nhờ sức mạnh khoa học kỹ thuật, Lâu Mịch trong Thương Thành xoay sở cả ngày mới tìm được bộ thường phục của thiên tử rất giống với bộ nàng từng gặp, còn Trì Lẫm cũng cực lực khôi phục nguyên bản chân chính của mình.
Cảm ơn Tái Chiến Giang Hồ, cảm ơn đội phát triển của N-COUNT, vì có các ngươi mà kiếp trước kiếp này mới càng thêm rực rỡ.
Lâu Mịch trong lòng thầm rơi nước mắt.
"Muội muội! Ngươi đã đến rồi thì tốt quá rồi!"
Nghe thấy giọng của Tạ Bất Ngư và Phù Đồ, Trì Lẫm tò mò quay đầu lại.
Chỉ thấy một vị thái giám và một cung nữ sóng vai chạy tới, vẻ mặt đầy căm phẫn.
Trì Lẫm nhìn một lúc lâu mới dựa vào khuôn mặt và tên hiện trên đỉnh đầu mà nhận ra được — quả thật là Tạ Bất Ngư và Phù Đồ.
Phù Đồ vốn dĩ là một tanker rất xịn, hơn nữa còn là một nam hào (*), hiện tại lại ăn mặc một thân y phục cung nữ tú tú khí khí, nhìn thế nào cũng giống ngụy nương (**), khiến người ta không nỡ nhìn thẳng. Trên đỉnh đầu nàng còn nhiều thêm một danh hiệu: "Chưởng sự cung nữ" (***).
(*) nam hào: tài khoản con trai, phong cách mạnh mẽ nam tính
(**) ngụy nương: tức là trai giả gái
(**) Chưởng sự cung nữ: tức là nữ hầu cao cấp, quản sự trong cung (kiểu như tổng quản hoặc cung nữ có chức).
Tạ Bất Ngư thì thảm hại hơn.
Nguyên bản là loli hai đuôi ngựa, mắt to tròn mặt bầu bĩnh, đi đúng tuyến chữa lành hệ tiểu khả ái.
Thế mà hôm nay loli không thấy đâu, biến thành một thái giám mặt mày ủ rũ, danh hiệu "Đại nội tổng quản".
Trì Lẫm: "......"
Tạ Bất Ngư chỉ vào Lâu Mịch: "Ngươi nhìn xem tỷ ngươi làm ra cái chuyện thiếu đạo đức gì đi! Một mình nổi điên đem Tái Chiến Giang Hồ biến thành Tái Chiến triều đình! Được, nàng muốn điên thì cứ cho nàng điên, ai bảo nàng là Cao Lầu Mịch Tuyết chứ? Nhưng nàng một mình làm Hoàng Thượng, lại biến ta thành thái giám! Chuyện này ngươi nói xem, lý lẽ ở đâu, công bằng ở đâu?"
Trì Lẫm nghẹn cười: "Ngươi có thể đổi lại ngoại hình được không?"
"Nếu ta đổi được còn cần đi tìm ngươi à! Chỉ cần trở lại cái công hội xui xẻo này nhất định phải theo ngoại hình hội trưởng chế định, chết tiệt, toàn bộ tài sản của ta đều đổ dồn vào công hội này rồi! Mịch tỷ, giờ ngươi nói một câu dứt khoát cho ta, ngươi có đổi lại không? Không đổi lại, ta ra phố Ngoại Duyên đi ăn xin cũng không muốn làm thái giám!"
Lâu Mịch còn tận tình khuyên bảo nàng: "Ngươi sao chỉ nhìn ra cái mác thái giám? Ngươi là đại nội tổng quản đó, toàn bộ nội vụ của quả nhân đều do ngươi quản. Hơn nữa ngươi xem ta tri kỷ biết bao, còn tìm cho ngươi một chưởng sự cung nữ. Hai người các ngươi lúc rảnh rỗi còn có thể 'đối thực' với nhau."
Tạ Bất Ngư đưa tay chắn trước mặt Lâu Mịch, ý nói nàng nhanh im miệng:
"Ta với Phù Đồ đối thực còn phải ở trong trò chơi sao? Chúng ta ở đâu mà chẳng thể đối?"
Vẫn luôn ở bên cạnh Tạ Bất Ngư, mỗi câu đều hùa theo một tiếng "Đúng vậy", lúc này Phù Đồ rốt cuộc cũng phản ứng lại, lập tức tát một cái vào gáy nàng:
"Mẹ kiếp? Ngươi nói cái quỷ gì vậy!"
"Ta nói không đúng sao? Đánh ta làm gì!"
"Đây là vấn đề đúng hay sai sao? Da mặt ngươi sao dày như vậy! Ai muốn cùng ngươi đối thực!"
Hai người đến tính sổ với Lâu Mịch, ngược lại lại chuyển sang nội chiến với nhau, Lâu Mịch kéo tay Trì Lẫm chạy về phía sau điện.
Khi đi ngang qua đại điện, nàng phát hiện phía trên còn treo một tấm biển, đề "Quá Hoa điện".
"Ta lại nhớ ra một vài chuyện."
Lâu Mịch dắt Trì Lẫm vào hoa viên không có người, Trì Lẫm phát hiện nơi này có chút quen mắt.
Giữa vườn mộc phù dung trước mắt là một hồ Thanh Trì trong vắt, trên mặt hồ lác đác trôi những giá cắm nến chưa thắp. Đến khi đêm xuống, tất cả nến được thắp sáng, cảnh tượng ấy nhất định sẽ đẹp không bút nào tả xiết.
Hồ nước rất lớn, có một cây phù kiều (*) kéo dài đến giữa hồ.
(*) Phù kiều" (浮桥): cầu nổi, tức là một cây cầu có thể nổi trên mặt nước (thường là bằng ván gỗ, thuyền, hoặc kết cấu tạm bợ, cổ phong).
Cầu nối với một cái đình hóng gió, đình đó sơn son, cột tròn, hình tứ giác đỉnh nhọn, giống như nổi lềnh bềnh trên mặt nước, phong tình vô hạn.
Hơn nữa bên cạnh có Lâu Mịch, trước mắt hết thảy cư nhiên lại rất giống với cảnh trí hành cung Nam Ngạn trước kia.
Lúc Trì Lẫm mới vào game, nhìn Lâu Mịch sửa công hội thành ra rối tung rối mù, nàng còn tưởng nàng ấy chỉ đang hồ nháo mà thôi.
Không ngờ lại giấu một niềm kinh hỉ lớn như vậy phía sau.
Trì Lẫm biết game thực tế ảo kỳ diệu, hoàn toàn là một thế giới khác có thể tùy tâm kiến tạo, nhưng lại không ngờ còn có thể dùng nó để tái hiện từng cảnh tượng kiếp trước.
Trì Lẫm nhìn quanh bốn phía, đôi mắt gần như quên cả chớp.
"Ngươi... nhớ lại chuyện cũ ở Nam Ngạn?" Trì Lẫm theo bản năng kéo góc áo của Lâu Mịch.
Lâu Mịch lập tức phát hiện đây là động tác quen thuộc của Trì Lẫm.
Chỉ cần khẩn trương nàng liền sẽ nắm lấy góc áo.
Lâu Mịch nhìn chằm chằm bàn tay đó, trong lòng cũng run theo.
Đây đúng là tiểu khả ái tuyệt thế.
"Ừm, nhớ đến." Lâu Mịch một tay ôm nàng vào ngực mình.
Kỳ thật nàng chỉ nhớ được vài cảnh tượng. Hình ảnh mộc phù dung trước mắt và tiểu đình tử là khi nàng đi thang máy đến gara, đột nhiên thoáng hiện trong đầu.
Có ý nghĩ, Lâu Mịch liền tập trung toàn bộ tinh thần, đem những mảnh ký ức vụn vặt kia đều cẩn thận ghi nhớ, ngồi vào trong xe là lập tức vào game.
Với Lâu Mịch vốn cực kỳ quen thuộc Thương Thành, dựng nên một hoa viên nhỏ như vậy cũng không tốn bao nhiêu thời gian, tất cả những chi tiết có thể nhớ, bao gồm màu hoa phù dung và cấu trúc đình hóng gió, nàng đều tận lực phục dựng chân thật nhất.
Lúc kiến tạo, nàng đã nghĩ tới vẻ kích động khi Trì Lẫm nhìn thấy, bất quá......
Tại sao Trì Lẫm nhìn nàng biểu hiện có chút vi diệu?
Có kích động, nhưng trong kích động lại như mang theo điều muốn nói mà không nói ra được, vui vẻ lại như ẩn chứa điều gì khó nói hết.
"Sao vậy?" Lâu Mịch rất nhạy cảm mà nhận ra cảm xúc của Trì Lẫm có chút khác thường.
"Vì sao ngươi lại cố tình nhớ đến đúng chuyện ở Nam Ngạn......" Trì Lẫm quay mặt sang chỗ khác.
Lâu Mịch: "??"
Nam Ngạn làm sao? Lâu Mịch trong lòng giật mình, chẳng lẽ lúc ở Nam Ngạn đã xảy ra chuyện gì khiến các nàng không thoải mái?
Đúng rồi, tình nhân thiên hạ nào lại có thể ân ái suốt một đời mà chưa từng cãi nhau? Hai người các nàng ở hai đời trước đã đủ ngọt ngào gắn bó, chút trục trặc cũng là thường tình nhân loại.
Nhưng Lâu Mịch chỉ nhớ được cảnh tượng này thôi, lại là thật vất vả mới nhớ ra được.
Đại não muốn nhặt mảnh nào cho nàng, nàng hoàn toàn không kiểm soát được.
Lâu Mịch cũng muốn nhớ hết tất cả mọi chuyện, chỉ là điều kiện không cho phép mà thôi.
Lâu Mịch chuyển đến trước mặt Trì Lẫm cúi đầu liên tục hỏi: "Không vui sao?"
"Cũng không phải......" Trì Lẫm sắc mặt có chút ửng hồng, Lâu Mịch thấy nàng hơi hơi nhíu mày, nhưng nhìn không ra lúc này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Lâu Mịch đã từng lĩnh giáo kỹ năng dỗ người của Trì Lẫm, hiện tại cũng học được đôi chút, lúc này đúng là lúc đáp lễ.
"Nhớ chuyện gì đâu phải ta có thể chọn được." Lâu Mịch ủy ủy khuất khuất nắm lấy cánh tay Trì Lẫm, "Nếu ngươi không thích, ta lập tức xoá hết, ngươi nói ngươi thích cái gì, ta liền làm cái đó, ta hoàn toàn nghe Lẫm tỷ tỷ."
Trong game, hình tượng hai người đúng là Trì Lẫm đã một lần nữa chỉnh sửa thành dáng vẻ lớn tuổi hơn một chút, Lâu Mịch gọi một tiếng "Lẫm tỷ tỷ" hoàn toàn không lạc điệu, hơn nữa ngữ khí mềm mại làm nũng, khiến Trì Lẫm hoàn toàn bị mang về Đại Nguyên, mang về Nam Ngạn.
Lâu Mịch lo lắng dỗ dành người chắc chắn không thể tưởng tượng được, làm Trì Lẫm mặt đỏ không phải vì Nam Ngạn từng xảy ra tranh cãi gay gắt gì giữa các nàng.
Ngược lại thì đúng hơn, hành cung Nam Ngạn, chính là nơi chứng kiến khoảng thời gian ngọt ngào và rực lửa nhất của các nàng.
Ở Nam Ngạn một năm trọn, Bệ Hạ đều ở bên nàng, trừ bỏ hằng ngày phải xử lý chính sự, thời gian còn lại, lấy danh nghĩa dưỡng thương, Bệ Hạ không để Trì Lẫm đi bất kỳ nơi nào.
Đó là một năm tình yêu các nàng điên cuồng nở rộ, là một năm tình đến sâu đậm ngày đêm khó có thể phân cách.
Ở bắc tuyến cửu tử nhất sinh đã khiến Bệ Hạ chịu đủ lo lắng sợ hãi, nàng không muốn để Trì Lẫm rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ trong nháy mắt.
Hoa viên hành cung, chính là biển hoa phù dung này, chỉ có nàng và Bệ Hạ hai người có thể đến.
Nhà thuỷ tạ, phù kiều kia, khắp nơi đều lưu lại dấu vết Bệ Hạ sủng ái nàng.
Bệ Hạ không kể ngày đêm mà quấn lấy nàng, tựa hồ muốn đem tất cả khổ sở chia lìa mấy năm Trì Lẫm tác chiến ở bắc tuyến tìm về cho đủ.
Trì Lẫm cả đời này cũng chưa từng trải qua mây mưa dày đặc đến như vậy.
Mà lại là dưới ánh sáng ban ngày.
Nàng biết Bệ Hạ yêu nàng, thương nàng, nàng cũng vô cùng quyến luyến Bệ Hạ.
Cảm thấy lòng hổ thẹn từng tầng từng tầng bị lột sạch, đến cuối cùng chỉ còn lại bản năng khao khát đối với Bệ Hạ.
Từ nhỏ học kinh sử tập võ, lại gánh vác trách nhiệm định quốc an bang, ba mươi năm qua Trì Lẫm so với người bình thường khổ hơn một chút, mệt hơn một chút, cũng câu thúc hơn một chút.
Trì gia cả nhà đều là người đọc sách, đến đời nàng mới bắt đầu có ý niệm tập võ.
Có thể nói tính tình nội liễm câu thúc của nàng đúng là chịu ảnh hưởng các loại kinh học, một lòng chỉ biết tôn kính thánh hiền, chưa từng nghĩ đến chuyện tình yêu.
Bệ Hạ dẫn dắt nàng bước vào một thế giới hoàn toàn mới, thế giới đó nàng từng xa lạ mà trơ trẽn.
Ngày qua ngày bị khai phá, Trì Lẫm gần như muốn quên mất mình là ai.
Không cách nào kháng cự ôm ấp của Bệ Hạ, vô pháp từ chối những chủ ý mới mẻ của Bệ Hạ nghĩ ra.
Hiện tại nhớ đến hành cung Nam Ngạn, vẫn sẽ có tình yêu dâng trào từ trong lòng, nàng hiểu rõ ở nơi sâu nhất của linh hồn đã khắc xuống dấu vết của Bệ Hạ, không có khả năng sửa đổi, mà nàng cũng không muốn sửa đổi.
Chỉ là, phàm là nhớ đến một năm trọn tận tình kia, cho dù chỉ là chi tiết nhỏ của một đêm nào đó, cũng sẽ khiến Trì Lẫm mặt đỏ tai hồng.
Kiếp này Bệ Hạ vẫn còn mang theo nét hồn nhiên khi vừa mới yêu lần đầu, Trì Lẫm biết Lâu Mịch bên ngoài nhìn qua là một người thành thục, nhưng kỳ thật nội tâm vẫn là một hài tử chưa hiểu thế sự.
Có một số chuyện tạm thời đừng nên nói ra làm ô nhiễm nàng, mà Trì Lẫm cũng không có mặt mũi để nói.
Xem bộ dáng của Lâu Mịch dường như chỉ nghĩ đến việc trang hoàng cung điện, những chuyện phát sinh ở trong đó hẳn là không có manh mối gì.
Như vậy vừa hay, Trì Lẫm cũng không hy vọng nàng nhớ lại.
Nếu như nhớ lại, mặc dù không còn ăn giấm với bản thân kiếp trước, cũng khó tránh khỏi nảy sinh tâm lý noi theo.
Trì Lẫm chỉ là tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy có chút ăn không tiêu.
"Lẫm tỷ tỷ gọi cũng thuận miệng a." Trì Lẫm nắm lấy tay nàng, mỉm cười, "Vậy sau này rốt cuộc là ta gọi ngươi tỷ tỷ, hay là ngươi gọi ta tỷ tỷ?"
"Hiện thực ngươi gọi ta tỷ tỷ nghe rất hài hòa, đến trong trò chơi ta gọi ngươi là tỷ tỷ, chúng ta mỗi người chiếm chút tiện nghi, cái gì cũng không chậm trễ."
Lâu Mịch vui vẻ thật sự.
Trong hiện thực Trì Lẫm là bộ dáng nàng quen thuộc, người nàng ban đầu yêu cũng là gương mặt kia.
Ai có thể nghĩ đến trong trò chơi lại là một bộ dáng khác?
Tỷ tỷ muội muội đều bị nàng chiếm trọn, trên đời này còn có ai hạnh phúc hơn Lâu Mịch sao?
Yêu đương với Trì Lẫm thật sự rất kích thích.
Bị kiếp trước kiếp này thiêu đốt lòng nóng lên Lâu Mịch, hoàn toàn không thể ngờ chính mình vẫn còn quá đơn thuần, càng kích thích hơn thì hoàn toàn không nhớ ra, chỉ nhiêu đó đã khiến nàng sắp bay lên trời.
Nàng dẫn theo Trì Lẫm đi trong hoa viên, bảo Trì Lẫm cho ý kiến, chỗ nào có vấn đề cần sửa thì sửa.
"Tốt nhất là có thể hoàn nguyên một trăm phần trăm." Lâu Mịch vui vui vẻ vẻ, "Sau này chúng ta hễ có thời gian rảnh là có thể đến chỗ này, nói không chừng còn có thể giúp ta khôi phục ký ức nhanh hơn."
Lần đầu tiên Trì Lẫm cảm thấy, Lâu Mịch vẫn là đừng khôi phục toàn bộ ký ức thì hơn.
Trong trò chơi Trì Lẫm bị kéo ngồi xuống đình hóng gió, bản thân nàng bên ngoài thì vẫn ngồi trên ghế sofa phòng khách, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, chưa kịp mở mắt đã bị Lâu Mịch ôm lấy.
Lâu Mịch vào nhà khi nào Trì Lẫm cũng không phát hiện, nhất định là bị hành cung Nam Ngạn dọa đến phân tâm.
Lâu Mịch cũng không dám dùng sức, chỉ khoanh tay ôm lấy Trì Lẫm, dán trên vai nàng:
"Cả ngày không gặp, nhớ chết ta rồi. Vết thương của ngươi cảm thấy thế nào rồi?"
Lâu Mịch ngửi hương thơm trên người Trì Lẫm, thật sự cảm giác cái ôm này đặc biệt an tâm.
"Đã không có gì đáng ngại." Trì Lẫm tháo tinh thể kết nối xuống, "Ngày mai là có thể đi học."
Trì Lẫm vừa quay đầu lại, khoảng cách giữa môi hai người không đến hai cm.
Lâu Mịch nhìn môi nàng liền muốn hôn, hôn hai cái rồi không tiếp tục đi xuống nữa.
Trì Lẫm luôn luôn thích cậy mạnh, chuyện này nàng hiểu rõ nhất.
Trước đó bị thương nghiêm trọng như vậy cũng vẫn nhịn, giờ ngoài miệng nói không sao nữa, tức là không còn đau đến sống không bằng chết, nhưng khó chịu chắc chắn vẫn còn, Lâu Mịch không muốn vì mình tùy hứng mà khiến nàng không khỏe.
Chờ thêm vài ngày, đợi tình trạng Trì Lẫm ổn định lại rồi hãy nói.
.
Lâu Mịch ở câu lạc bộ bận suốt cả ngày, buổi trưa chỉ ăn hai miếng mì, uống đầy một bụng cà phê.
Trên đường về tranh thủ thời gian vừa trang hoàng lại trò chơi, vừa thêm danh hiệu cho mọi người, về đến nhà liền đói đến bụng kêu rầm rì.
Trì Lẫm bảo nàng ngồi xuống: "Cà chua hấp thịt bò, thêm một đĩa rau xanh nữa được không?"
Lâu Mịch vốn không định để nàng động tay, nhưng nàng nhất quyết muốn vận động một chút, Lâu Mịch cũng chỉ có thể ngồi trên sofa hưởng thụ đãi ngộ giống hoàng đế.
Trì Lẫm bưng đồ ăn đến cho nàng, nhìn nàng ăn xong, giúp nàng lau miệng rồi mới dâng lên một ly bánh kem caramel phô mai.
Lâu Mịch "Ủa" một tiếng: "Ta không thấy cái bánh kem này trong thực đơn của hệ thống Tiên sinh."
"Là ta thêm vào đấy." Trì Lẫm nói, "Lần trước ngươi không phải cứ nhắc mãi trên TV có ly bánh kem nhìn ngon sao, ta liền đi Mịch Mịch điều phối công thức cùng nguyên liệu, thử làm một cái, ta ăn thì thấy ngọt quá, nhưng với ngươi lại vừa vặn. Ngươi nếm thử xem, nếu không hợp khẩu vị ta sẽ điều chỉnh lại một chút công thức."
Lâu Mịch lập tức ăn một miếng lớn, ngọt vừa phải, nhiều một phần thì ngấy mà thiếu một phần thì nhạt.
"Ngon không?" Trì Lẫm chờ đợi phản hồi của nàng.
"Ngon bạo!" Lâu Mịch ăn hai miếng đã hết quá nửa cái bánh, Trì Lẫm còn sợ nàng bị nghẹn:
"Ngươi ăn từ từ... Này, ăn đến cả giấy rồi."
Trì Lẫm vươn tay, đặt dưới cằm Lâu Mịch.
Lâu Mịch: "Ngươi đây là làm gì?"
"Giúp ngươi hứng vụn, đừng để rơi xuống bàn, bất nhã."
"......"
Lâu Mịch nhất thời trầm mặc.
Thiếu chút nữa đã quên, bản thân là thiên tử giả, nhưng mà người ngồi đối diện là hoàng hậu hàng thật giá thật của một nước.
Cho dù từng ra chiến trường, người ta vẫn là tiến sĩ, người đọc sách, luôn chú ý từng cử chỉ.
Rơi vụn bánh lên bàn thì sao, lát nữa quét dọn là được, cần gì phải lấy tay hứng.
Nhưng nhìn đôi tay trắng nõn của Trì Lẫm đặc biệt thành khẩn mà chờ nàng, không có một tia không kiên nhẫn, cam tâm tình nguyện chờ đợi nàng.
Làm hoàng đế cũng quá hạnh phúc rồi đi...
Khó trách kiếp trước ta muốn điên cuồng làm nũng, có một tỷ tỷ ôn nhu như vậy cả ngày kiên nhẫn hầu hạ, muốn độc lập tự chủ cũng khó?
Có điều Lâu Mịch không cảm thấy mình là kẻ làm tinh, Trì Lẫm cũng đừng mệt mỏi như vậy.
Ít nhất chuyện như hứng vụn bánh kem này, vẫn là có thể tự mình làm được.
Lâu Mịch đè tay Trì Lẫm xuống, tự mình hứng.
Trì Lẫm chưa nói gì, liền nghe theo nàng.
Chờ nàng ăn xong, Trì Lẫm không nói không rằng liền lấy ly giấy giúp nàng vứt.
"Hôm nay còn đau đầu không?" Vứt xong ly giấy, Trì Lẫm dùng dung dịch rửa tay khử trùng xong, đi đến phía sau Lâu Mịch, bắt đầu giúp nàng mát xa.
Lâu Mịch cũng không biết nên nói còn đau hay là không đau thì tốt hơn.
Trì Lẫm ấn thực sự quá thoải mái.
Vì sao Trì Lẫm lại biết cách sủng người như vậy? Bị nàng sủng thế này, hỏi thử sao có thể độc lập hành tẩu?
"Ngươi giúp ta ấn, lát nữa ta cũng giúp ngươi ấn." Lâu Mịch nhắm mắt hưởng thụ, nhéo nhéo nhẹ mu bàn tay Trì Lẫm.
Trì Lẫm khẽ "Ừmm" một tiếng phủ định.
"Vì sao?"
"Không thể."
"Có gì mà không thể?" Lâu Mịch ban đầu không hiểu, sau lại nghĩ lại, liền hiểu.
Không phải lại là kiểu mê tín phong kiến chứ, thiên tử là trời, không thể hạ phạm thượng gì đó đi?
Lâu Mịch tò mò mở mắt, ngẩng đầu nhìn: "Đời trước chúng ta còn kết hôn rồi, chẳng lẽ luôn là ngươi hầu hạ ta? Ta chưa từng hầu hạ ngươi sao?"
"Cũng không phải, nhưng những việc vặt hàng ngày phần lớn là ta chăm lo." Trì Lẫm cười nói, "Ngươi bất kể là đời này hay đời trước, đều là người không biết tự chăm sóc bản thân cho lắm, dù có việc ngươi làm được, ta cũng không yên tâm để ngươi tự làm."
"Việc vặt hàng ngày là ngươi lo?" Lâu Mịch hỏi, "Vậy chuyện gì là ta lo cho ngươi?"
Bị nàng hỏi như vậy, Trì Lẫm không biết nghĩ đến gì, sắc mặt có chút ngượng ngùng, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, nói:
"Ngươi là thiên tử, chuyện thiên hạ lớn nhỏ đều phải nhọc lòng, làm gì có tâm lo mấy chuyện khác."
Lâu Mịch không hiểu: "Cái gì gọi là chuyện khác. Ngươi là thê tử của ta, không phải người ngoài."
Nói đến đây, tuyển thủ solo lâu năm từ trong bụng mẹ Lâu Mịch bỗng nhiên hiểu ra.
Trời đất, còn cần hỏi sao?
Dĩ nhiên là "chuyện hầu hạ" Lẫm tỷ tỷ trên giường rồi.
Lâu Mịch đắm chìm trong khoảnh khắc thông minh của mình cũng chỉ được năm giây, rất nhanh tỉnh táo lại.
Chỉ cần không nhớ ra, những chuyện đó đều không phải ta...
Trì Lẫm thấy sắc mặt nàng thay đổi trong chớp mắt, rõ ràng đang miên man suy nghĩ, liền dùng ngón tay gõ lên ót nàng:
"Không được nghĩ lung tung."
Thì ra thần tử cũng có thể gõ ót Bệ Hạ.
Cũng đúng, giữa quân thần cũng có thể có những cử chỉ âu yếm của người yêu.
"Ta nghĩ lung tung cái gì?" Lâu Mịch vừa nói vừa nắm lấy đôi tay nàng, "Ngươi nói thử xem?"
Trì Lẫm làm sao có mặt để nói: "Ta không mắc bẫy đâu."
Lâu Mịch nhìn Trì Lẫm thế nào cũng thấy không đủ, rất muốn sớm nhớ lại hết thảy mọi chuyện kiếp trước.
"Thế, sau này ta gọi ngươi là tỷ tỷ hay là gọi là Bệ Hạ?" Vấn đề này là điều khiến Trì Lẫm bối rối suốt hai ngày nay.
Thấy Lâu Mịch đã thật sự tiếp nhận thân phận kiếp trước của mình, nhưng lại sợ vô tình không cẩn thận chạm đến điểm nhạy cảm của nàng.
Trì Lẫm đem tất cả chi tiết có khả năng mạo phạm nàng đều bày ra, để nàng chỉ đạo.
"Việc xưng hô này sao?" Lâu Mịch xoay người lại đối mặt nàng, "Ngươi thích gọi gì cũng được, gọi tên ta không phải tốt hơn sao?"
"Gọi Lâu Mịch?"
"Lâu Mịch có chút xa cách, Mịch Mịch thì sao?" Trì Lẫm vốn đã lớn hơn nàng, dù với thân phận trưởng bối gọi nickname này, hay với thân phận người yêu gọi, Lâu Mịch đều thật sự thích.
Nhưng Trì Lẫm lại nhớ tới cái nickname muốn mạng mà nguyên chủ từng lưu Lâu Mịch trên WeChat, cái "Mịch Mịch" này có chút bóng ma tâm lý.
"Hay là gọi ta là bảo bối nhé? Hửm?" Lâu Mịch xoay vai dựa lên, cọ cọ cổ Trì Lẫm.
Trì Lẫm bị nàng cọ đến ngứa, rụt rụt vai, nhắm mắt cười nói: "Bảo bối gì đó thật sự quá buồn nôn."
"Trì đại nhân thật khó hầu hạ. Vậy ngươi muốn gọi thế nào?"
Một tiếng "Trì đại nhân" khiến Trì Lẫm chợt quay về năm mười mấy tuổi, năm đó nàng mới nhập sĩ.
Khi đó còn là công chúa, vẫn chưa thổ lộ tấm lòng, Bệ Hạ cũng gọi nàng như vậy, cái danh xưng này theo nàng suốt nhiều năm.
Trì Lẫm nhất thời xúc động, thật cẩn thận hỏi Lâu Mịch:
"Khi không có người khác, ta có thể gọi ngươi là Bệ Hạ không?"
Lâu Mịch ánh mắt hơi dừng lại, nói: "Ngươi gọi ta là Tấn Nghi cũng được. Chỉ cần ngươi thích."
Trì Lẫm lập tức lắc đầu: "Không không, gọi là Bệ Hạ là được rồi."
Lâu Mịch nâng mặt nàng, để nàng ngẩng đầu nhìn mình:
"Ta là Bệ Hạ của ngươi, cũng là Lâu Mịch, cũng là Tấn Nghi, những cái đó chỉ là danh xưng thôi. Chỉ cần ngươi thấy yên tâm, ta là ai cũng được cả. Ngươi không phải từng nói rồi sao, ngươi yêu chính là ta, bất kể ta là ai."
Trì Lẫm nắm cổ tay nàng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
"Thật sự muốn cảm ơn ta?" Lâu Mịch thì thầm, "Ngươi còn có cách khác để cảm ơn ta đấy."
Trì Lẫm: "?"