Bầu trời Linh Sơn đột ngột chuyển thành một màu đen u tối, kèm theo đó là những âm thanh ai oán, vang vọng như lời than trách của những vong linh từ chốn địa ngục.
Tôn Thất Hỏa, một cao tăng tại Linh Sơn Tự, ngôi chùa linh thiêng tọa lạc trên đỉnh Linh Sơn.
Tôn Thất Tử đứng sừng sững, tay cầm quyền trượng ánh kim, thân khoác áo đỏ, đôi mắt nghiêm nghị không chút lo sợ. Ông ngước nhìn đám hắc vân đang cuộn xoáy trên đỉnh núi. Khi những đám mây đen dần dần lan rộng, bao trùm mọi ngóc ngách trên Linh Sơn, một nỗi bất an chợt trỗi dậy trong lòng ông.
Từ sâu thẳm trong nỗi sợ ấy, hình ảnh một nam tử trung niên bất giác hiện lên-khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, thân khoác hắc bào nhuốm đầy máu đỏ. Đó là gương mặt mà Tôn Thất Tử vĩnh viễn không thể quên. Bởi vì kết cục bi thảm của người đó và cả gia tộc hắn trăm năm trước... một phần cũng chính do lão tạo nên.
Trăm năm trước, giữa một không gian âm u lạnh lẽo, thiên địa rung chuyển, sát khí ngập tràn. Hơn trăm đoàn quân từ Tiên giới kéo xuống Nhân tộc, liên thủ phát động cuộc đại chiến nhằm xóa sổ Minh Tộc khỏi thế gian. Khi đó, máu tươi tuôn chảy tựa thác lũ, nhuộm đỏ bốn phương. Mọi ngóc ngách của tứ châu đều tràn ngập thi thể, không nơi nào còn sót lại sự sống của tộc nhân Minh Tộc.
Đứng đầu liên quân Nhân tộc là tam đại gia tộc: Hoàng Thất Lục Gia, Tô Tộc, Trương Tộc, cùng với Thiên Tộc từ Tiên giới và hàng trăm thế lực lớn nhỏ khác. Bọn họ đồng loạt vây công, tựa như bầy lang sói lao vào con mồi, quyết không để Minh Tộc có đường lui.
Năm đó, sóng gió dâng trào, trời đất gào thét, xác người chất thành núi, mùi tử khí nồng nặc kéo dài suốt nhiều tháng, bao phủ cả tam giới. Xác chết phơi đầy tứ châu, trôi dạt theo hải lưu đến tận cùng lục địa. Thời gian trôi qua, những bộ xương trắng dần mục rữa, trở thành thức ăn cho côn trùng, hóa thành bụi đất lạnh lẽo.
Trong biển máu đó, có kẻ ôm mộng bá vương, có kẻ vì lòng tham không đáy, có kẻ chỉ vì sự hèn nhát mà bị cuốn vào trận chiến. Và cũng có vô số người chỉ là những linh hồn oan khuất, chết đi mà chẳng biết mình đã phạm phải tội nghiệt gì..
Tôn Thất Tử nhớ lại mà lòng không khỏi run rẩy. Năm đó, khi ông cùng đại quân Nhị giới vây đánh Minh Tộc, hình ảnh nam tử kia vẫn luôn hằn sâu trong tâm trí ông, cùng với lời thề đầy oán hận:
*"Dù Nhị giới có liên minh cũng không thể giết sạch tộc nhân Minh Tộc ta. Trăm năm sau, ta sẽ dùng máu của nhân gian dẫn luyện Ma Đan, dùng tiên cốt của Thiên Tộc luyện thành Ma Châu. Ngày bản tôn đăng Đế, cũng chính là ngày ta huyết tẩy nhân gian, máu nhuộm Nhân tộc, lấy tiên cốt của đám tiên nhân, tắm máu nhân gian. Máu phải nhuộm lại Tam giới một lần nữa!"
*
Năm đó, dù Nhị giới dốc toàn lực tru diệt Minh Tộc, nhưng đúng như lời người kia nói, không ai có thể giết sạch con cháu của Minh Tộc. Một trong những kẻ may mắn sống sót chính là Cổ Hồn Thiên, trưởng tử của Minh Tộc. Dù bị phong ấn suốt trăm năm trong cõi U Hằng, thân xác tan nát, xương cốt đứt đoạn, nhưng thiên mệnh chưa dứt, hắn vẫn giữ lại một tia sinh cơ mong manh.
Trong cõi U Hằng lạnh lẽo, xiềng xích đen kịt như u linh quấn chặt thân thể hắn. Xương cốt gần như vỡ vụn, cơ thể không khác gì một khối bùn nhão vô tri. Chỉ có một tia sinh mệnh le lói từ nơi xa xăm, kéo hắn ra khỏi lằn ranh tử vong. Những ký ức bi thương lần lượt hiện về như từng nhát đao khắc sâu vào tâm trí khiến hắn tràn ngập đau đớn, tủi hận, bi ai.
Không phải hình ảnh máu thịt tộc nhân đổ xuống. Không phải cảnh tượng Nhị giới vây đánh Minh Tộc. Điều khiến hắn căm hận và bi thương nhất chính là hình ảnh phụ thân hắn cúi đầu trước Nhị giới, không tiếc sinh mạng của hắn để cầu hòa. Trong mắt hắn, phụ thân không phải là minh chủ Minh Tộc mà chỉ là kẻ nhu nhược đến tột cùng, một kẻ hồ đồ dẫn cả tộc đến diệt vong.
Sự yếu hèn của kẻ đáng lẽ phải là trụ cột của Minh Tộc đã đẩy hắn xuống vực thẳm của hận thù.
Dưới lớp uất hận dày đặc theo năm tháng, từ tận sâu đáy lòng, hắn dần trở nên lạnh lẽo, vô cảm với tất thảy. Trong mắt hắn, sinh linh Tam giới chẳng qua chỉ là những tồn tại dơ bẩn, hèn mọn, không đáng để bận tâm.
Thù hận chính là tất cả. Chỉ có sự báo thù, chỉ có máu tươi nhuộm đỏ trời cao, mới có thể khỏa lấp khoảng trống trong tâm hồn hắn. Chỉ khi kẻ thù quỳ gối trước mặt, chỉ khi Tam giới chìm trong biển lửa, hắn mới có thể thỏa mãn cơn hận thiên cổ này.