Trong không gian u tối, mịt mờ như vực sâu vạn trượng, từng tiếng xích sắt lạnh lẽo va vào nhau vang lên khô khốc, kéo theo từng luồng hàn khí âm lãnh lan tỏa khắp bốn phương. Những sợi xiềng xích nặng nề tựa rắn độc siết chặt lấy thân thể hao gầy, hằn sâu vào da thịt, phong tỏa mọi luồng sinh cơ, tựa hồ muốn nghiền nát linh hồn kẻ bị trói buộc.
Cổ Thiên khẽ run lên, không phải vì đau đớn, mà vì một nỗi chấn động từ sâu thẳm linh hồn. Đôi mắt hắn, vốn luôn tĩnh lặng như mặt hồ cổ kính, bỗng thoáng gợn sóng. Trong khoảnh khắc đó, ký ức xa xăm như sóng dữ cuồn cuộn trỗi dậy, hình ảnh của trận chiến năm xưa tái hiện trong tâm trí.
Trên đỉnh Đế Nha, giữa tầng không nhuốm đỏ bởi huyết quang, hắn đối mặt với sự vây hãm của liên minh Thiên Tộc cùng cường giả tứ châu. Tiếng gầm thét xé toạc bầu trời, sát khí cuồng loạn trộn lẫn với huyết tinh nồng nặc. Lưỡi kiếm vung lên, pháp quyết tung ra, mỗi đòn đánh đều đủ để chấn nhiếp cửu thiên. Nhưng rốt cuộc... máu vẫn chảy, đất trời vẫn chìm trong bi tráng vô tận.
Đế Nha, một dãy núi hùng vĩ kéo dài bất tận, hình thành từ hàng trăm ngọn núi lớn nhỏ nối liền nhau. Giữa mỗi đỉnh núi, từng con rạch nhỏ uốn lượn, tựa như long mạch thiên địa, dẫn dòng nước từ biển sâu đổ về đỉnh Bạch Trạch.
Tương truyền, nơi này vốn dĩ chỉ là một quần sơn hỗn loạn, các ngọn núi phân tán không theo trật tự. Mãi đến khi Nha Đế, bậc cường giả chạm đến Đế cảnh, hiển lộ thần uy, ngài vung tay kéo toàn bộ những ngọn núi lân cận quy tụ về một chỗ, dựng nên một dãy núi sừng sững chọc trời. Từ đó, người đời kính ngưỡng mà gọi nơi này là Đế Nha, như một dấu ấn bất diệt của bậc chí tôn năm xưa.
Bị giam cầm nơi thâm sơn lạnh lẽo của Thiên Tộc, Cổ Thiên cô độc trong bóng tối triền miên, chỉ có tiếng xích sắt va chạm vang vọng giữa không gian u tịch. Thỉnh thoảng, trước mắt hắn lại hiện lên ảo ảnh một đứa trẻ chừng ba, bốn tuổi, đang nằm trong một chiếc nôi tre, đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn hắn từ xa.
Mỗi lần như thế, hai mắt Cổ Thiên không tự chủ mà đọng lại tầng hơi nước, rồi lặng lẽ chảy dài trên gương mặt tái nhợt. Hắn run giọng, thều thào trong cơn mê man:
*"Tần .... Ca"
*
Hắc vụ trong cơ thể hắn sôi trào, Cổ Thiên nghiến răng vận dụng toàn bộ sức mạnh, liều mạng thúc đẩy khí tức cuối cùng, cố gắng phá vỡ những xiềng xích đang giam cầm bản thân. Nhưng rồi...
"Keng!"
Xích sắt chẳng hề suy suyển, mà ngược lại, trận văn khắc sâu trong từng mắt xích đột nhiên bừng sáng. Một luồng lực phản phệ cuồng bạo giáng xuống thân thể gầy gò, khiến Cổ Thiên phun ra một ngụm máu đen, thân hình run rẩy kịch liệt.
Trải qua vô tận năm tháng bị trấn áp, sức lực Cổ Thiên dần trở nên cạn kiệt. Cấm chú mà Thiên Tộc bày ra không chỉ phong tỏa thần hồn, mà còn bóp nghẹt khả năng tự lành của hắn, khiến vết thương dù nhỏ cũng chẳng thể hồi phục. Dưới nhà giam tuyệt địa này, kẻ bị giam giữ chỉ có thể suy tàn dần theo năm tháng, cho đến khi hóa thành tro bụi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian...
"Dẫu một phần linh hồn của hắn đã thoát ra, ngưng tụ thành một bản thể thứ hai, nhưng chung quy, bản thể này vẫn chỉ là một tia phân hồn, vĩnh viễn không thể sánh ngang với chân thân thực sự."
Cổ Thiên chậm rãi mở mắt, trong đôi con ngươi sâu thẳm ấy, từng tia hắc quang u ám lóe lên rồi vụt tắt. Phân hồn của hắn dù có thể hành động tự do bên ngoài, nhưng thời gian tồn tại quá ngắn.
*"Thiên Phủ... quả nhiên không hổ danh là thế lực nắm giữ thiên đạo pháp tắc..."
*
Hắn lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp như vọng về từ cõi hư vô.