Dưới ánh dương đầu tiên le lói nơi chân trời, Cổ Thiên đứng giữa biển hài cốt lạnh lẽo của Minh Tộc. Hơi thở hắn nặng nề, sát ý cuồn cuộn như sóng dữ. Ký ức những ngày bị ruồng bỏ, ánh mắt khinh miệt của tộc nhân năm xưa ùa về, khắc sâu vào tâm khảm. Một tia lửa hận bùng lên trong đáy mắt, hòa cùng sát khí ngút trời, như thể cả thiên địa cũng đang run rẩy trước cơn cuồng nộ sắp trỗi dậy.
**Hạ nguyệt, năm khai thiên thứ một trăm hai mươi tư. Một tiểu hài tử chừng sáu tuổi, thân thể gầy gò, khắp người chằng chịt vết roi hằn sâu, huyết sắc thấm qua lớp y sam rách nát.
**
Bên cạnh là một trung niên nam tử, song mục hàn quang lẫm liệt, sát khí bức nhân. Trong tay hắn là một sợi trường tiên, được luyện hóa từ đuôi của một đầu Kim Ngưu trưởng thành. Phải biết, Kim Ngưu khi độ kiếp thành thục, da thịt cứng như huyền thiết, đuôi lại càng kiên cố vô song. Phàm nhân nếu không tu luyện nhục thân, chỉ cần vài roi đã đủ gãy xương, đoạn kinh, thậm chí vong mạng tại chỗ.
*"Bổn tọa thật sự rất muốn giết ngươi! Vì cớ gì ngươi không thể như Trần Nghi, tâm cơ thâm trầm, mưu trí hơn người, khiến tam thúc ngươi hãnh diện? Luận tu hành, ngay cả lũ tiểu bối Ngô gia cũng vượt xa ngươi! Giữ mạng ngươi lại ở Minh Giới, chẳng qua chỉ vì ta không muốn mang tiếng nhẫn tâm đoạn tuyệt cốt nhục trước mặt tam giới mà thôi."
*
Trung niên nam tử cười lạnh giọng đầy khinh miệt nói.
Mặc kệ đứa trẻ kia đang dần suy kiệt, trung niên nam tử vẫn lạnh lùng như tảng băng ngàn năm. Hắn phất tay, một sợi xích vàng lập tức hiện ra, phù văn cổ chú lập lòe quấn chặt thân thể gầy yếu của đứa trẻ kia, lơ lửng giữa không trung. Ánh dương gay gắt như vạn mũi kim đâm thẳng vào da thịt, từng vết bỏng đỏ thẫm loang lổ, mùi cháy khét nhàn nhạt lan tỏa.
Trước ánh nhìn soi xét của các tộc nhân và trưởng lão, trung niên nam tử sắc mặt chẳng chút dao động, hàn ý trong mắt như băng sương ngàn năm, chậm rãi cất giọng nói.
*"Đây là hình phạt cho những kẻ không có tiền đồ trong Minh Tộc mà bản tọa muốn cho toàn thể tộc nhân chứng kiến để làm gương".
*
Đứa trẻ chậm rãi hé mở đôi mắt mơ hồ, ánh nhìn yếu ớt dừng lại trên thân ảnh trung niên nam tử trước mặt. Trong lòng cuộn trào vô số nghi vấn không lời giải.
*"Đây đã là cực hình thứ ba trong tháng... Hắn thật sự là phụ thân của ta sao?"
*
Sau khi lão giả rời đi, hư không khẽ dao động. Hai bóng hình yểu điệu hiện ra, tựa như tiên linh giáng thế. Mái tóc dài vấn nhẹ theo gió, thân ảnh tựa ánh trăng lướt qua màn đêm, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh đứa trẻ."
*"Tiểu Thiên Tử, tỷ tỷ đến rồi.".
*
*"Cổ My tỷ tỷ... Hàn My tỷ tỷ..."
*
Lời vừa dứt, Cổ Thiên đã hoàn toàn mất đi tri giác.
Thân thể nhỏ bé rơi vào vòng tay mềm mại của Hàn My, nhưng khi nàng ôm lấy hắn, đôi mày lập tức nhíu chặt. Dưới lớp y bào rách nát, da thịt Cổ Thiên chằng chịt vết thương sâu tận xương, những dấu vết mà khi hắn bị treo giữa không trung, chẳng ai có thể nhìn thấy. Huyết sắc thấm qua lớp vải, tựa như hoa lê rơi trong đêm tuyết lạnh, khiến lòng người không khỏi nhói đau.
Chớp mắt, ba người đã xuất hiện trên một phiến đá lớn. Xung quanh cỏ cao ngang nửa thân người, sắc xanh thẳm trải dài, tựa như nhuộm cả một vùng trời."
Nhìn thân thể bất động của Cổ Thiên, Hàn My và Cổ My thần sắc trầm trọng. Đúng lúc này, hư không khẽ dao động, một bóng hình nam tử quỷ dị đột ngột hiện thân. Hắc vụ cuồn cuộn lan tỏa xung quanh hắn, đôi mắt u ám lóe lên tia giận dữ. Hai bàn tay siết chặt đến mức gân xanh nổi lên, sát ý ẩn hiện trong từng hơi thở.