Tại một ngọn núi hùng vĩ, khí tức nặng nề của Tô Hoàng và Tô Chấn bao trùm không gian, như muốn đè bẹp mọi thứ xung quanh, khiến không gian trở nên tĩnh lặng đến rợn người.
Tô Hoàng hừ lạnh, ánh mắt sắc bén như kiếm xuyên thấu nhìn về phía Tô Chấn, giọng nói mang theo sự tức giận và không hài lòng, như gió lạnh thổi qua hư không:
*"Ngươi vẫn chưa đoạt được thân xác tên tiểu tử đó sao? Trên người hắn chứa đựng tinh huyết viễn cổ của Cổ Tộc và Hồn Tộc. Nếu có thể luyện hóa, đó sẽ là một bảo vật vô giá, giúp tăng cường tu vi vượt bậc. Hơn nữa, bí mật bất tử của cơ thể hắn vẫn chưa được lý giải hoàn toàn. Nếu chiếm được, sẽ là một vật quý báu khiến ngay cả Thiên Tộc phải ghen tị."
*
Tô Hoàng nheo mày, ánh mắt lạnh lùng như suy tính điều gì đó. Hắn đáp, giọng nói trầm thấp, sắc bén như dao cắt:
*"Đúng như lời các trưởng lão truyền lại, dù Cổ Thiên phải đối mặt với nguy cơ sinh tử, xương cốt vỡ vụn hay linh hồn phân tán, hắn vẫn không thể chết hoàn toàn. Nguyên nhân là vì sinh mệnh của hắn đã liên kết chặt chẽ với một người khác. Chỉ cần một trong hai còn sống, thì cả hai sẽ vẫn tồn tại, dù người kia phải chịu ảnh hưởng thảm khốc."
*
Tô Chấn nghe vậy, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc, khó hiểu hỏi:
*"Năm đó, khi chúng ta tiêu diệt Hồn Tộc, chỉ duy nhất kẻ này còn sống sót. Vậy kẻ còn lại đâu rồi? Tên ngu ngốc Hồn Đế kia chắc chắn không dùng một kẻ tầm thường khác để kết nối sinh mệnh cho con hắn chứ? Hắn luôn coi trọng danh tiếng, ngay cả huyết mạch của mình mà cũng có thể đưa sang Thiên Tộc chúng ta làm con tin. Chẳng lý nào hắn lại làm chuyện mất thanh danh như vậy."
*
Tô Chấn trầm giọng, đôi mắt lóe lên sự hiểu biết, như thể một mảnh ghép trong đầu đã khớp lại:
"Là bí pháp của Cổ Tộc."
Tô Hoàng nhíu mày, giọng nói đầy nghi hoặc và không tin tưởng:
*"Không thể. Người của chúng ta đã thâm nhập vào Cổ Tộc từ lâu, nhưng chưa bao giờ nghe nói về sự tồn tại của một bí pháp như vậy. Ngay cả những thế lực lớn khác cũng không biết đến. Vậy thứ đó là gì?"
*
Không khí trở nên nặng nề, như thể những đám mây đen ùn ùn kéo đến. Một lúc lâu không ai lên tiếng. Đột ngột, hai bóng hình nam tử mặc bạch y xuất hiện, chắp tay cung kính, giọng điệu trang trọng vang lên:
*"Bái kiến Tô tộc trưởng, Tô phó tộc trưởng."
*
Tô Hoàng khẽ gật đầu, lên tiếng:
*"Được rồi, nói đi."
*
Hai người cung kính trình bày:
*"Tin tức từ Nam Vực truyền về, báo cáo rằng một dị tượng kỳ lạ đã xuất hiện. Những dấu hiệu này gần như hoàn toàn trùng khớp với sự xuất hiện của linh hồn Bạch Hổ, khiến không ít người hoang mang và kinh sợ. Theo dự đoán, khoảng hơn hai tháng nữa linh hồn Bạch Hổ sẽ xuất hiện."
*
Tô Hoàng lấy lại vẻ bình tĩnh, ánh mắt âm u như vực sâu, lão nói:
*"Nơi đó có những thế lực nào? Cử người đi thăm dò. Một tháng sau, ta sẽ đích thân đến đó."
*
Hai bóng hình cung kính rời đi, thân ảnh của Tô Hoàng và Tô Chấn chợt lóe lên, rồi biến mất trong không trung, như thể hòa vào hư không, không để lại dấu vết.
Không gian trong đại điện chợt lắng đọng, giống như thời gian ngừng trôi. Một bí mật bị hé lộ, kéo theo đó là một ẩn tình khác đang dần dần hiện ra, như những tầng mây tan biến, để lộ sự thật ẩn giấu phía sau.
Chân trời xa xăm, một đàn chim lượn lờ bay về phía chân núi, như thể chúng đang chở theo những ký ức huyền bí của thiên địa. Không gian im ắng, chỉ còn lại tiếng vỗ cánh nhẹ nhàng hòa quyện cùng gió, tạo nên một bức tranh tĩnh lặng mà vĩnh hằng.