Cổ Thiên Đế

Chương 39: Khúc Ca Của Rừng Cả



Khu rừng rộng lớn bao la, những tán cây cao vút như che khuất cả bầu trời, chỉ để lại những vệt sáng yếu ớt xuyên qua màn sương mù mờ ảo. Xung quanh, tiếng gió thì thào như những lời thì thầm của linh hồn cổ xưa, hòa cùng âm thanh của những loài sinh vật kỳ bí trong rừng.

Vương Trần bước đi, tay cầm một quả trái cây lạ mắt, lớp vỏ ánh lên những tia sáng nhạt như pha lê. Đi cạnh hắn là Kim Sóc và Man Bân, đôi chân nhẹ nhàng, không vương vấn bụi trần. Không khí xung quanh như ngừng lại trong khoảnh khắc, khi tiếng cười của họ dần lan tỏa, trở thành một phần của khúc nhạc bất tận giữa thiên nhiên, khiến không gian vốn tĩnh lặng bỗng trở nên sống động, như thể chính rừng cây cũng đang lắng nghe câu chuyện của họ.

*"Chỉ không để mắt đến con một tí, con đã muốn làm mồi cho lũ dơi đó rồi"

Vương Trần nhẹ nhàng xoa đầu, ánh mắt lóe lên một tia đùa cợt. Tay cầm quả trái cây kỳ lạ, vỏ ngoài óng ánh như ngọc thạch, hắn đưa lên miệng cắn một miếng. Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong không khí, khiến cả không gian xung quanh như cũng trở nên tươi mới. Sau đó, hắn khẽ cười, âm thanh vang lên như tiếng chuông ngân, đáp lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng:

*"Chẳng qua là lần này không may thôi."

*Man Bân vỗ nhẹ lên đầu Vương Trần, hành động đơn giản nhưng lại như một cử chỉ thần bí, khiến không gian xung quanh thoáng chốc trở nên yên lặng, như thể vạn vật đều đang lắng nghe. Sau đó, ánh mắt hắn chuyển hướng, lạnh lùng và sắc bén, rơi vào Kim Sóc đang đứng gần đó. Giọng nói của Man Bân vang lên.

*"Ta cảm nhận được một ít khí tức của Long Tộc, nhưng hình dạng của ngươi không giống Long Tộc cho lắm?"

Kim Sóc mỉm cười đắc ý, giọng điệu mang vài phần trêu chọc:

*'Tiền bối quả là kiến thức sâu rộng"

Chưa kịp thốt lời thêm, không gian bốn phía người Vương Trần, Kim Sóc và Man Bân bỗng chấn động dữ dội, không gian rung chuyển như sắp rạn nứt. Linh khí cuộn xoáy, không gian bị xé rách. Từ giữa hư không, một khe nứt tối đen hiện ra, hai thân ảnh, một nam một nữ đột ngột từ trong hư vô rơi xuống, thân thể vô lực, linh lực tản mát như sắp tiêu tan.

Thấy vậy, Man Bân và Vương Trần không chút do dự, thân hình lóe lên, lướt đến đỡ lấy hai người, tránh cho họ bị thương tổn bởi va chạm với mặt đất.

Ôm lấy nữ tử vào lòng, Vương Trần khẽ cúi đầu, ánh mắt lướt qua thân ảnh mong manh ấy. Dù thể xác mang thương tích, máu nhuộm y phục trắng ngần, nhưng dung nhan nàng vẫn xinh đẹp động lòng người, như đóa liên hoa giữa bùn lầy mà chẳng chút vẩn đục.

Bộ y bào tuy lấm tấm máu tươi, song vẫn không giấu nổi khí chất cao ngạo, tựa như tiên tử hạ phàm, mang theo đạo vận thoát tục, khiến lòng người sinh kính ngưỡng.

Nữ tử trong vòng tay Vương Trần khẽ lên một tiếng, đôi mi run rẩy như muốn chống lại cơn mê man đang lôi kéo. Đôi mắt yếu ớt mở dần, ánh nhìn mơ hồ lướt qua gương mặt Vương Trần, rồi dừng lại, như bắt được một tia hy vọng giữa hồng trần. Môi nàng khẽ động, giọng nói yếu ớt như gió thoảng giữa sương mờ, chỉ vang lên hai chữ:

“Tứ… thúc…”

Hiểu rõ hàm ý trong lời thì thầm yếu ớt của nữ tử, Vương Trần chợt động tâm. Người nàng gọi là “Tứ thúc” rất có thể chính là trung niên nam tử hiện đang được Man Bân dìu đỡ bên kia.

Ánh mắt hắn chuyển nhìn sang thân ảnh kia. Nam tử kia toàn thân đẫm máu, thương tích chằng chịt, khí tức yếu ớt như ngọn đèn trước gió, tựa hồ chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ khiến mệnh hồn tiêu tán. Thân thể hắn gần như tàn phế, vậy mà vẫn có thể nghịch thiên xé mở hư không, tạo ra một đạo thông môn, đưa người khác thoát khỏi hiểm cảnh thực lực ấy, tuyệt chẳng phải tầm thường.

Trong lòng Vương Trần khẽ rung động. So với nghĩa phụ Man Bân của hắn, tu vi người này e rằng còn cao hơn một tầng, chí ít cũng là tồn tại nửa bước Tôn Cảnh, nếu không muốn nói đã chạm ngưỡng chân vào thứ cảnh giới chí Tôn kia.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com