Cố Tích Hoan

Chương 20



Vì vậy, ta đã sai người chuẩn bị một thi thể có thể dễ dàng cải trang, tráo đổi để cứu bà ấy ra ngoài.  

Ta nghĩ, nếu biết mẫu thân được cứu, nàng hẳn sẽ rất vui?  

Nếu cảm động một chút, liệu nàng có thể yêu ta thêm một chút hay không?  

Vừa mới xử lý xong chuyện của mẫu thân nàng, ta lại nghe tin Lệ phi dám toan đánh nàng ở Ngự Hoa Viên.  

Ta vội vàng chạy đến cứu nàng.  

Ta thực sự rất giận, nàng sao có thể vì một nha hoàn mà không màng đến an nguy của chính mình?  

Còn Lệ phi đúng là chán sống! Một nữ nhân hòa thân của địch quốc, vậy mà cũng dám động vào người ta yêu thương nhất.  

Ta lập tức đưa ả hồi quốc, Cao Ly vương hẳn biết mình phải làm gì, ả ta chắc chắn không có kết cục tốt đẹp!  

Chuyện này, tất nhiên có bàn tay của Cố Khuyết Chi nhúng vào.  

Ta quyết định không nhân nhượng nữa, phải xử lý ả, vì ả đã liên tục chạm đến giới hạn của ta.  

Ngay khi ta sắp hạ lệnh, cung nữ bên cạnh ả đột nhiên hô to rằng ả đã mang thai.  

Ta thoáng sửng sốt, rồi không nhịn được mà bật cười.  

Ả có thể mang thai sao?  

Từ ngày tiến cung đến nay, ta chưa từng động vào ả. Mỗi lần đều là ám vệ bỏ thuốc tránh thai trước rồi thay ta "sủng hạnh" ả! 

Ta thật muốn xem, rốt cuộc trong hồ lô của ả đang bán thứ thuốc gì.  

Ta giả vờ vui mừng, còn trấn an ả.  

Nhưng sau lưng lại bí mật cho người điều tra.  

Quả nhiên, lá gan của ả lớn lắm!  

Trước khi nhập cung đã có quan hệ mập mờ với biểu ca, gần đây lại cải trang gã thành tiểu thái giám để lén lút tư thông, tất cả cũng chỉ để có được một hoàng tử!  

Dã tâm này, sớm muộn gì cũng sẽ tự chuốc diệt vong!  

Hoan Nhi sợ hãi, trốn vào tẩm cung của ta ở Càn Thanh Cung.  

Ta thực sự rất vui.  

Nàng hoảng hốt không yên.  

Ta biết nàng lo sợ mình chỉ là một quân cờ, sẽ bị Cố Khuyết Chi ra tay giết hại.  

Ta ám chỉ nàng hãy nói ra sự thật, nhưng nàng vẫn không tin ta, không chịu mở miệng.  

Mang theo nỗi thất vọng, ta đi tế tổ.  

Thế nhưng, ta lại quá tự tin.  

Ta cứ nghĩ rằng đã bố trí nhiều ám vệ bên cạnh nàng như vậy thì có thể bảo vệ nàng chu toàn.  

Không ngờ, ả tiện nhân Cố Khuyết Chi lại dám to gan đến mức định tráo đổi con ta bằng một con mèo chết!  

Cũng may ta kịp thời chạy đến, cứu được con.  

Nhưng đứa nhỏ quá yếu, suýt nữa đã không giữ được mạng.  

Ta không dám nói cho Hoan Nhi biết rằng con vẫn còn sống.  

Cố tướng liên tục gây áp lực trên triều, ép ta phải xử tử Hoan Nhi!  

Sao lão dám? Sao lão có thể nhẫn tâm như vậy?  

Hoan Nhi cũng là con ruột của lão kia mà!  

Chẳng lẽ đích nữ là con, còn thứ nữ thì đáng chết sao?  

Nhưng ta vẫn quyết định đưa nàng vào lãnh cung trước, để giúp nàng tránh bớt tai họa.  

Ta thường xuyên lén đến thăm nàng, nhưng nàng không hề hay biết.  

Đứa nghiệt chủng do Cố Khuyết Chi sinh sớm, ta chưa từng nhìn lấy một lần, mà ngày ngày ở bên con của ta và nàng, chỉ sợ một chút sơ sẩy lại khiến tiểu bảo bối mất đi.  

Ta thật không ngờ, ngay cả khi Hoan Nhi đã bị đưa vào lãnh cung, Cố Khuyết Chi vẫn không chịu buông tha nàng.  

Ả ta thế mà lại sai người đến cưỡng hiếp nàng!  

Ám vệ nói, ngay khi y định ra tay cứu người, Cổ Thanh Xuyên đã xuất hiện, kịp thời cứu nàng.  

Ta vừa ghen tị, lại vừa thầm thấy may mắn.

Khi ám vệ hỏi ta có muốn ngăn cản Cổ Thanh Xuyên tiếp tục vào lãnh cung hay không, ta đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nói không cần.  

Những ngày tháng trong lãnh cung vô cùng khó khăn, có người ở bên nói chuyện với Hoan Nhi cũng là một điều tốt.  

Nhưng khi ám vệ báo lại rằng Hoan Nhi nhờ Cổ Thanh Xuyên tìm Tuyết Cơ Cao cho nàng, ta đã lập tức giận dữ.  

Nàng sao có thể tổn hại chính thân thể mình như vậy? Ta tuyệt đối không cho phép!  

Thế nên ta đã triệu Cổ Thanh Xuyên vào cung.  

Giữa hai nam nhân đều yêu sâu đậm Cố Tích Hoan, lúc này, chúng ta không còn là quân thần, mà là tình địch.  

Hắn trách ta, còn ta cũng thẳng thắn bày tỏ tất cả tình ý dành cho Hoan Nhi.  

Cổ Thanh Xuyên nói hắn chỉ mong Hoan Nhi có thể sống tốt đến hết đời.