Tâm trạng buồn bực trở về nhà, cục kẹo nhỏ đang một mình lục lọi gì đó trong phòng ngủ. Cửa phòng bé khép hờ, từng đợt ánh sáng lam nhạt lấp ló từ trong hắt ra.
“Nono, con đang làm gì đó?”
Qua khe cửa, chỉ thấy Tô Nặc Hiền đang mím môi ngồi trước máy tính, tay nhỏ nắm lại đặt lên má phải, ánh mắt hiếm khi nghiêm túc như vậy. Nghe thấy tiếng của Tô Hi, cậu bé lập tức rút phích cắm điện, rồi xoay người cười híp mắt nhìn cô.
“Mami vất vả rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, mẹ có thấy ổn không?”
Với một cú bật người, cục kẹo nhỏ nhảy phốc xuống khỏi ghế, nhào thẳng vào lòng Tô Hi, cái đầu nhỏ cứ quấn lấy cổ mẹ mà làm nũng.
Tô Hi vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ dừng lại trên màn hình máy tính. Cậu nhóc này khiến cô không khỏi lo lắng.
“Nono, hứa với mẹ, nhất định phải chú ý an toàn.”
Thân hình nhỏ trong lòng hơi khựng lại, rồi từ từ thả lỏng.
“Đương nhiên rồi ạ! Mami mệt không? Để bảo bối đấm lưng cho mẹ nhé?”
“Không mệt.”
Tô Hi xoa mái tóc mềm mượt ngang tai của con trai, bao uất ức vô danh chịu đựng ở công ty hôm nay, thoáng chốc tan biến. Đã làm mẹ rồi, người ta thường như vậy, chẳng nỡ kể ra những tủi thân của mình, trước mặt con cái luôn là dáng vẻ vui vẻ, lạc quan nhất.
Sau bữa trưa đơn giản, Tô Hi nắm tay Tô Nặc Hiền bước vào hành trình tìm trường học. Crystal Palace nằm ở trung tâm phồn hoa nhất thành phố C, gần đó có một trường trung học hạng sang, hai trường tiểu học, và vô số trường mẫu giáo lớn nhỏ. Mất cả buổi chiều lựa chọn, cuối cùng Tô Hi ưng ý một ngôi trường mẫu giáo gần G.A International – tên là Trường Mầm non Trần Quang.
Tô Nặc Hiền vừa tròn sáu tuổi, trong trường mẫu giáo coi như thuộc hàng “lão làng”. Tô Hi luôn cho rằng tuổi thơ không nên bị gò bó bởi học hành, con trai quá sớm trưởng thành rồi, cho vào mẫu giáo một năm cũng là lựa chọn hợp lý.
Dĩ nhiên, suy nghĩ này thì Tô Nặc Hiền hoàn toàn không thể đồng tình. Bé đã sáu tuổi, lại sở hữu trí tuệ vượt trội, bước vào mẫu giáo, cậu chỉ có cảm giác… như đại bàng bị nhốt vào chuồng gà con vậy! Nhưng than thở là một chuyện, mà kết quả thì chẳng nằm ngoài dự đoán – bị Tô Hi phớt lờ hoàn toàn. Là đứa con có hiếu, điều mami không thích, bé tuyệt đối không làm.
Sáng sớm hôm sau, hai mẹ con cùng dậy. Một lớn một nhỏ cùng nhau đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, rồi rời khỏi nhà. Đưa Tô Nặc Hiền đến trường thì đã 8 giờ 20, may mà công ty gần đó, Tô Hi vội vã chạy tới vừa kịp 8 giờ 30.
Không khí trong công ty hôm nay nặng nề một cách kỳ lạ. Tô Hi nhìn hai cô thư ký hôm qua còn cười nói ríu rít, nay lại cúi đầu làm việc không dám lên tiếng, trong lòng không khỏi thắc mắc. Mọi người hôm nay… sao lạ vậy?
“Vi Vi, hôm nay xảy ra chuyện gì thế?”
Căn phòng làm việc yên tĩnh đến mức áp lực bao trùm, khiến Tô Hi cũng không dám nói lớn.
Vi Vi liếc về cánh cửa văn phòng đang đóng chặt bên trong, không dám thở mạnh. “Tổng giám đốc đang ở trong, tâm trạng không tốt lắm.” Nói xong lại vùi đầu vào đống công việc. Tổng giám đốc của bọn họ bình thường đã lạnh lùng ít nói, nhưng kiểu áp suất thấp như hôm nay… thật sự rất hiếm.
Tổng giám đốc? Tô Hi nhíu mày. Lúc này mới sực nhận ra – mình còn chẳng biết tổng giám đốc họ gì, tên gì!
“Thư ký Vãn, thư ký trưởng còn chưa đến à? Có cần tôi cho người đi mời không?”
Bỗng nhiên trong văn phòng yên ắng vang lên một giọng nói trầm thấp, đầy giận dữ, nghe như đè nén lắm. Nhưng lạ lùng thay, Tô Hi lại cảm thấy… có chút quen tai. Giọng nói này… hình như đã nghe ở đâu đó rồi?
Lúc này, Cố Thám đang ngồi trên ghế sofa trong văn phòng, mày nhíu chặt. Gần đây tâm trạng anh rất phiền, vào công ty mà đám thuộc hạ lại chẳng làm người ta yên lòng. Anh cực kỳ không hài lòng với cô thư ký mới này – người không đúng giờ, hoàn toàn không xứng đáng với vị trí này! Chưa gặp mặt, ấn tượng của Cố Thám về Tô Hi đã giảm mạnh.
“Vào nhanh đi, nhớ giữ thái độ tốt. Tổng giám đốc mà nổi giận thì người bình thường không chịu nổi đâu!” Vi Vi vừa nghe thấy Cố Thám lên tiếng, chỉ còn biết ném cho Tô Hi ánh mắt “bảo trọng”.
Tim Tô Hi thót một cái, không khỏi lo lắng về tình huống sắp tới. Nghe giọng điệu đó, rõ ràng người này đang tức giận. Cô cứ thế xông vào liệu có đâm đầu vào họng súng không đây? Nghĩ tới đây, Tô Hi thật sự lo sẽ bị “vạ lây”.
Đặt túi xách xuống, Tô Hi hít sâu một hơi, cúi đầu liếc nhìn lại trang phục của mình, xác nhận không có vấn đề gì, rồi ngẩng đầu, ưỡn ngực, từng bước đầy tự tin tiến về phía… "vực sâu đầy cám dỗ và tội lỗi". Cô không tin người này lại khó đối phó hơn cả Dennis!
Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên rõ ràng trong đại sảnh rộng rãi. Vi Vi và những người khác đồng loạt quay đầu nhìn bóng dáng mảnh mai đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc, trong mắt họ đều hiện lên chút lo lắng.
“Vào đi!”
Ba giây sau, giọng nói uể oải mà lạnh lùng của Cố Thám vang lên từ bên trong.
Lấy lại bình tĩnh, Tô Hi đẩy cửa bước vào. Cô ngẩng đầu, ánh mắt hơi sáng lên – một văn phòng được trang trí vô cùng độc đáo. Ấn tượng đầu tiên về nơi này chỉ có một chữ: Thanh tao!
Ngay ánh nhìn đầu tiên, Tô Hi chưa thấy ngay vị tổng giám đốc nổi tiếng. Không thể trách cô mắt kém, chỉ là cách bài trí trong phòng quá mức thanh nhã.
Vừa bước qua cửa là một lối vào dài tầm hai mét. Hai bên được dán giấy dán tường màu xanh nhạt, ánh sáng xanh dịu nhẹ mờ mờ ảo ảo. Cuối hành lang, một tấm bình phong thêu hoa quỳnh chắn ngang, tách biệt hoàn toàn không gian bên trong. Mắt cô dừng lại trên bức thêu hoa quỳnh sống động như thật, hơi thở khẽ nghẹn lại. Bên tai còn vang lên tiếng nước chảy róc rách – chẳng lẽ trong này còn có giả sơn?
Nghĩ đến khả năng đó, Tô Hi không khỏi tặc lưỡi cảm thán – đúng là đàn ông biết hưởng thụ!
Một luồng ánh sáng đỏ bất ngờ quét ra từ bên phải hành lang, lia tới lia lui vài lần trên người Tô Hi rồi mới rút lại. Nhìn cảnh tượng này, cô không khỏi kinh ngạc, văn phòng mà lắp cả tia laser? Trời ơi, người đàn ông này chẳng lẽ còn bày cả bẫy nữa chắc?
“Cô có thể vào rồi!”
Tia laser biến mất, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại vang lên.
Tô Hi bước được hai bước thì khựng lại. Trong văn phòng, Cố Thám chăm chú nhìn màn hình theo dõi, thấy người phụ nữ trong video bỗng nhiên dừng chân, khóe miệng anh khẽ cong lên, nụ cười đầy ẩn ý. Tâm trạng bực bội suốt mấy hôm nay, chậm rãi dịu xuống.
“Sao vậy?”
Cố Thám nghi hoặc hỏi, sao cô ta lại dừng bước?
Nghe thấy câu hỏi, đôi mắt Tô Hi càng thêm kinh ngạc – anh ta biết mình vừa dừng lại? Ngẩng đầu liếc quanh, cuối cùng cô cũng phát hiện ở chính giữa hoa quỳnh trên tấm bình phong có một chấm đen rất nhỏ – camera siêu nhỏ? Mấy món này cô không lạ gì. Trước kia đi theo Dennis, mỗi khi đến nơi mới đều phải kiểm tra kỹ càng, để đảm bảo những cảnh nóng không bị quay trộm.