Nếu không bữa cơm này cô không có cách nào nuốt nổi, xấu hổ đến mức chui xuống đất
Hai đứa nhỏ không hiểu thì thôi, quan trọng là mẹ chồng và bố chồng cô cũng đang ngồi ở trên bànăn!
Dù sao da mặt người nào đó dày cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng da mặt cô mỏng nha!
Vừa lúc trên bàn có cua, Nam Khuê lập tức gắp một con, tức giận bỏ vào bát Lục Kiến Thành: “Mau ăn đi, ăn nhiều một chút, lát nữa đừng nói chuyện nữa! ”
“Mẹ ơi, tại sao mẹ không để cho cha nói chuyện?” Tiểu Niệm Khanh chớp chớp mắt, vẻ mặt đáng yêu và tò mò hỏi.
Nam Khuê: “…”
Uống một ngụm nước, cô cố gắng bình tĩnh lại: “Mẹ sợ cha con nghẹn, sẽ không thoải mái.”
“A, vậy con và anh trai lúc nữa cũng ăn chậm chút.”