Lúc cô đi vào, Lục Kiến Thành lập tức đi theo, anh đứng ở nơi cách đó không xa lo lắng chờ đợi.
Cách một cánh cửa, anh đứng ở ngoài yên lặng nghe bác sĩ dặn dò.
Mỗi một lần kiểm tra cuối thai kì Nam Khuê đều rất căng thẳng, cô cẩn thận hỏi: “Bác sĩ, con tôi thế nào?”
“Tình trạng trước mắt không tệ.”
“Vậy tôi có cần sinh mổ để đứa nhỏ ra sớm hơn chút không?”
Bác sĩ lập tức lắc đầu: “Hiện tại cô và đứa nhỏ đều an toàn, em bé có thể ở trong bụng cô lâu ngày nào hay ngày đó, bây giờ đứa nhỏ còn chưa đủ tháng, sau khi chào đời sức khỏe và sức miễn dịch sẽ rất yếu.”
“Bây giờ đứa nhỏ ở trong bụng cô một ngày bằng ở ngoài này mười ngày, cho nên vì em bé, cô nhất định phải cố lên.”
Nam Khuê gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho mình và em bé.”
“Ừm, cô đi kiểm trai tim thai đi!”
Nam Khuê cầm giấy lên đến phòng kiểm tra tim thai.
Mấy phút sau, đột nhiên Lục Kiến Thành nghe thấy tiếng của bác sĩ bên trong.
“Đứa bé vẫn không cử động, cũng không có chút biểu hiện nào, chồng cô đang ở ngoài đúng không, như thế này đi, cô nói anh ấy đi mua cho cô kẹo que hoặc socola đi.”
Nghe vậy, Lục Kiến Thành nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Anh chạy thẳng đến quầy đồ ăn vặt ở tầng một.
Sau khi nghe chủ tiệm gợi ý, anh đã mua rất nhiều đồ ngọt mà đa số trẻ em thích ăn.
Lục Kiến Thành mang theo một cái túi đầy đồ, nhanh chóng chạy về.
Trần Tranh vừa nhận được điện thoại của Nam Khuê, anh ta đang định đi mua, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Kiến Thành nhét túi đồ vào tay anh ta.
Anh thở dốc nói: “Mau, mang vào cho cô ấy đi.”
“Thiếu gia, đây là đồ ngài mua, ngài vẫn nên tự mình đưa cho thiếu phu nhân thì hơn.”
Lục Kiến Thành nhớ đến sự kháng cự của cô khi nghe anh nói muốn đi kiểm tra thai định kì, mắt sắc tối lại: “Không cần, anh đưa cho cô ấy đi.”
Lúc Nam Khuê nhận đồ thì vô cùng bất ngờ: “Sao nhanh vậy?”