“Anh biết, em nhất định cũng đang đấu tranh với tử thần, được rồi, anh và các con đều sẽ ở bên cạnh em.”
Sau đó, Lục Kiến Thành nhìn về phía Niệm Khanh và Tư Mặc: “Các con hãy nói những gì mình muốn nói với mẹ ra đi.”
Tư Mặc và Niệm Khanh mỗi người nắm lấy một bàn tay của Nam Khuê.
Bởi vì quá đau lòng nên hai cậu bé vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, bình thường đều là mẹ dạy bọn con phải kiên cường, lần này đến lượt mẹ phải kiên cường rồi.”
“Mẹ ơi, mẹ nhất định phải sớm tỉnh lại, mẹ đừng bỏ lại bọn con, được không ạ?”
“Mẹ ơi, con hứa rằng sau này sẽ càng hiểu chuyện hơn, càng ngoan ngoãn hơn, mẹ ơi, chỉ cần mẹ tỉnh lại thì mẹ bảo bọn con làm gì bọn con cũng đều đồng ý.”
Nói đến đây, hai cậu bé đã hoàn toàn không thể khống chế nổi bản thân nữa rồi.
Chúng nắm chặt tay của Nam Khuê, kìm chế không nổi mà lay lay tay cô.
“Mẹ ơi, con cầu xin mẹ, mẹ đừng chết mà!”
“Mẹ đừng chết!”
Một tiếng khóc “Oe” vang lên, Lục Kiến Thành vội vã bế theo em bé vừa mới sinh đứng trước mặt Nam Khuê.
Mười giây sau, đột nhiên, bác sĩ hét lớn: “Ngừng rồi, máu ngừng chảy rồi.”