Hận hơn nữa là tình yêu mù quáng mà bà dành cho cha mình đến nỗi không phân biệt được đúng sai!
“Mẹ…” Cố Tịch Dao nghẹn ngào: “Vì một gã súc sinh mà mẹ đồng ý hy sinh con sao?”
Vũ Xuân chợt biến sắc nhưng không dám nhìn Cố Tịch Dao, mà chỉ khóc thút thít: “Dao, mẹ không muốn hy sinh con, mẹ chỉ không muốn thấy ba con lại phải chịu tội…”
“Không muốn ông ta chịu tội nên mặc kệ con phải gánh tội sao?” Cô kích động hét lên một câu rồi siết chặt hai nắm đấm: “Suốt bao nhiêu năm nay, tại nhà họ Cố, con đã nhẫn nhịn chịu đựng tất cả, mẹ đều thấy mà! Mẹ không cho con phản kháng lại bọn họ, thì con không phản kháng. Nhưng hôm nay, người cha súc sinh này lại kêu người ta đánh mẹ thành ra như vậy mà mẹ vẫn còn bênh vực cho ông ta sao?”