Nhìn thấy cái cảnh nịnh bợ của Dương Dương, Cố Tịch Dao và Lạc Kiều đều dở khóc dở cười.
Nhớ lại một tháng trước, lúc vừa mới đến Úc, Dương Dương còn chẳng thân Quân gì với Khởi Hiên, ai ngờ Khởi Hiên chỉ cần lâu lâu mang theo đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp đến cho Dương Dương, Dương Dương đã lập tức bị “viên đạn bọc đường” của Khởi Hiên thu phục.
Quả nhiên: “Anh đẹp trai lần này lại mang quà gì đến do Dương Dương vậy?”
Khởi Hiên mỉm cười sờ đầu Dương Dương, sau đó đưa quà cho nhóc con.
“Woa, anh đẹp trai muôn năm!” Dương Dương cầm theo túi quà chạy về trong phòng mình giấu đi.
Khởi Hiên tuy rằng nhìn qua còn có hơi gò bó, còn không biết nên ở cùng với Dương Dương như thế nào, nhưng mà du sao Dương Dương cũng là một đứa bé tinh nghịch, suốt một tháng này anh cũng đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, cũng dần dần không quan tâm đến thân phận xấu hổ này nữa, vẫn giống hệt như trước kia, yên lặng bảo vệ Tịch Dao, thậm chí là – bảo vệ con của cô.
Chỉ là lần này: “Tịch Dao…” Anh liếc mắt nhìn Tịch Dao, mặt mày có hơi khó xử.
“Khởi Hiên, mau vào ngồi đi, em vừa mới chuẩn bị bữa tối xong, lát nữa anh cũng ở lại ăn cùng đi?” Cố Tịch Dao vừa dọn cơm, vừa cười nói.
Từ sau khi Khởi Hiên biết được cô là mẹ của Dương Dương và Trình Trình rồi, cô ở trước mặt Khởi Hiên cũng thoải mái hơn.
Khởi Hiên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn dồn hết can đảm nói: “Bà nội đến…”
Nhưng không ngờ vẫn chậm một bước, mảnh vỡ chén sứ không cẩn thận cắt đứt ngón tay Cố Tịch Dao, máu chảy ra, tim cô căng thẳng.
Cô quay đầu qua nhìn Khởi Hiên: “Anh nói, Giang Tuệ Tâm đã đến Úc rồi?”
Khởi Hiên mặt mày áy náy nhìn đầu ngón tay đang chảy máu của cô, gật đầu: “Thật xin lỗi, Tịch Dao, em mau đi xử lý miệng vết thương đi…”
Lạc Kiều gấp đến dậm chân, túm tay Cố Tịch Dao chạy vào phòng bếp: “Đúng đúng đúng, Tịch Dao, nhanh lên… Bây giờ cậu không thể chảy máu được đâu…”
Mặt Cố Tịch Dao tái nhợt, lại cố chấp đứng đó không muốn nhúc nhích, sau lưng cũng cảm thấy lạnh lẽo: “Khởi Hiên, nói cho em biết, bà ta đến Úc làm gì?”