“Ừm…” Cô gật đầu: “Vậy hay là em rót nước cho anh…”
“Không cần, anh không khát.” Vân Chi Lâm vẫn mỉm cười.
“…” Nhất thời cô không biết nên nói gì.”
“Gặp mặt con gái em ở Sabah rồi chứ?” Vân Chi Lâm cười hỏi.
“Đó là đương nhiên rồi! Mẹ không chỉ gặp em gái, còn cùng đón giao thừa với ba chết tiệt nữa!” Dương Dương vừa tiếp tục ăn bánh quẩy vừa trả lời giúp mẹ.
Vẻ mặt tươi của của Vân Chi Lâm bỗng nhiên cứng lại.
Hai mắt nhìn thẳng vào Cố Tịch Dao: “Anh ta cũng đến?”
“Không phải…” Cô khẽ nhíu mày: “Bất ngờ gặp phải. Anh đừng nghĩ nhiều…”
Cô vặn vặn ngón tay, dường như là cố ý che đi nhẫn kim cương trên ngón áp út…
“…” Vân Chi Lâm im lặng một lát.
Trình Trình ngoan ngoãn uống sữa đậu nành: “Chú Chi Lâm, ba tặng nhẫn cho mẹ nữa nha.” Lời không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không dừng.
Sắc mặt Cố Tịch Dao tái nhợt.
Ánh mắt của Vân Chi Lâm lập tức nhìn chằm chằm vào tay Cố Tịch Dao, không nói hai lời vội vàng kéo ngón tay cô ra…